Giết Trưởng Lão


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Tiểu Kim một mình đánh với mười mấy vị chấp pháp sự cùng trưởng lão, đủ để
thấy nó cường, đây chỉ là nó vừa được thả phong ấn. Thời kỳ đỉnh cao của Hoàng
Kim Khổng Tước, một tiếng minh cũng đủ oanh bạo mấy trăm cái vũ đế, tất nhiên
đây là Hoàng Kim Khổng Tước trưởng thành, còn Tiểu Kim chỉ là còn non.

Nhưng thật sự phải nói, ma thú, yêu thú, thần thú từ Thái Cổ đều khủng bố đến
kinh hãi thế tục. Đừng nói chân chính Thái Cổ Yêu Thú, dù chỉ là hậu duệ ở
thời này, cũng được các đại môn phái xem như trọng bảo. Tiểu Kim chính là một
con chân chân chính chính dày đặc Thái Cổ Huyết Thống. Còn là Hoảng Giả trong
Hoàng Tộc Hoàng Kim Khổng Tước, điều này đủ để nói lên có cao quý.

Tuy không rõ lắm con Kim Điểu này chạy ở đâu ra, nhưng biết nó không tầm
thường, một số chấp pháp sự cùng trưởng lão nổi lên lòng tham, lấy cớ yêu
nghiệt gây náo loạn.

Thực chất khi Tiểu Kim vừa đến Thái Hư Tông, thì nhiều đệ tử vây xem, vô số
thiếu nữ ánh mắt liên tục loè ra dị thải, một số nam đệ tử thấy thế bắt đầu
nổi lên ý tưởng...

Kết quả mấy cái nam hài bị Tiểu Kim đập cho một cái bay không biết đi đâu,
điều này dẫn đến mấy vị chấp pháp, trưởng lão, nên rơi vào cục diện này.

Tiểu Kim nhất thời nóng giận, không nhớ đến lệnh bài Cổ Huyền Thiên đưa, nó
đường đường cao quý thái cổ yêu tộc, lại chịu thua ai ?.

Trên không mười mấy cái thân ảnh liên tục thả đánh ra chiêu số, phong, lôi
điện, hoả, thổ ánh sáng lập loè, sân quảng trưởng mấy nghìn trượng trung bị
đánh cho tan nát. Mấy vạn để tử đứng từ xa kinh hãi nhìn lại, không mấy khi
được chứng kiến cấp bậc trưởng lão đánh.

" Hồng sư huynh, không tốt nha, cứ như thế này chúng ta lâm vào bị động, tốc
độ con nghiệt súc này không phải bình thường nhanh nha " Một vị lam bào lão
giả nói với vị bạch bào lão giả.

Vị bạch bào lão giả này cũng coi như một vị trưởng lão có uy vọng, tuy nhiên
không bằng thập đại trưởng lão, nhưng mà cũng trên vô số người, hắn thường
ngày ỷ vào chức quyền bóc lột đệ tử, bao che con cháu gia tộc tiến vào tông
môn càn quấy, tông môn cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Vị trưởng lão họ Hồng này tên Hồng Minh Tú.

" Ân, ở đây ta có một đạo Thiên Võng Phù, ta tìm được ở một di tích cổ. Ta sẽ
dùng nó để chế trụ nó, nhưng các ngươi phải đưa ta tạm giam mười ngày để
nghiên cứu nha " Hồng Minh Tú trưởng lão nói với các vị trưởng lão còn lại.

Tuy nói " mượn " mười ngày để nghiên cứu nhưng thật ra trong lòng hắn muốn
chiếm luôn, mười ngày trong lỡ nó phản kháng, ta vô tình đập chết nó ni ? ha
ha, các ngươi có lý do bắt ta sao ?.

Không có cách, mấy vị còn lại cũng chỉ đành gật đầu.

Hồng Minh Tú trưởng lão móc từ trong ngực ra một trương đạo phù màu đỏ thẫm,
trên đấy có mấy hắc tự kỳ quái. Sau khi lấy ra hắn một mặt tiếc nuối đau khổ,
nhưng lập tức nghĩ sắp bắt được kỳ thú nên sự tiếc nuối toàn bộ trôi sạch,
thay vào đó là vẻ tham lam.

Hắn đem đạo phụ này truyền vào linh lực rồi ném về phía Tiểu Kim, do bị vây
nên Tiểu Kim cũng không có đường để chốn thoát, chỉ biết dùng cứng đối cứng.

Mấy vị chấp pháp cùng trưởng lão thấy đạo phù bay đến kinh hãi né ra, oán hận
tên kia không báo trước, đây là muốn âm bọn họ ? Tuy không phải sát phù, nhưng
trói buộc loại cũng cực kỳ khó chịu với mất mặt nha, mấy vạn đệ tử còn đang
xem kia a.

Khi phù rơi vào người tiểu kim, chỉ thấy đạo phù này tan ra rồi hoá thành một
tấm lưới màu vàng được bện từ từng sợi kim tằm ti được hoá ra từ linh lực trói
lại Tiểu Kim.

Tiểu Kim tuy cường nhưng dù gì nó mới tu luyện không bao lâu, thủ đoạn quá ít,
với đây là Di Tích lấy ở trong ra phù nha, cho dù nó có lợi hại hơn cũng khó
thoát.

" Ha ha ha ha, nghiệt súc ngu xuẩn, chịu trói đi, đừng có vùng vẫy nữa, ngươi
đã vào tay bản trưởng lão rồi thì đừng nghĩ thoát ra " Hồng Minh Tú thấy Tiểu
Kim bị trói lại cười ha hả, một bộ vênh váo tự đắc.

Mấy vạn vị đệ tử cùng trưởng lão, chấp sự cũng thở nhẹ ra một hơi, này con mẹ
nó cũng thật là điên cuồng đi, đánh cả ngày trời không trói buộc được một con
chim, cuối cùng phải bỏ ra một đạo quý giá bảo vật để bắt. Coi như mất mặt
cũng không quá khó coi.

" Như đã nói trước, con kim tước này tạm thời giam ở ta mười ngày à, mười ngày
sau ta lại nộp lên để cho thập đại trưởng lão cùng tông môn xem xét " Hồng
Minh Tú đắc ý cười nói nhìn các vị trưởng lão mặt đen như đáy nồi xung quanh.
Hắn là người đầu tiên nổi lên lòng tham ý định bắt Tiểu Kim, hắn tranh thủ ra
tay nhanh, sợ Thập Đại Trưởng Lão ra tay là hắn mất đi cơ hội thu thập.

Hắn thoả mãn quan sát Tiểu Kim, đang dự định nắm lấy đem về thì một đạo âm
thanh lạnh lùng vang lên.

" Bỏ nó xuống "

Hắn nhìn lên trời thì thấy một tuyệt thế mỹ nam thanh niên mặc lam bào đang
lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn cảm giác như rơi vào hầm băng, bất quá nhanh chóng bình tĩnh lại, tiểu hài
tử nhà ai đến giương oai ? chẳng lẻ chủ nhân của con kim tước này ? cho dù là
thế cũng đừng hòng lấy lại.

" Người là ai " Hồng Minh Tú trưởng lão khó chịu nhìn về phía Đường Long hỏi,
trong giọng mang đầy uy hiếp.

" Ta nhắc lại một lần nữa, bỏ nó xuống " Đường Long sắc mặt lạnh như băng nói
chậm rãi

" Hừ ! Cho dù ngươi là chủ nhân nó thì sao, không nói nó tự ỷ xông vào Thái Hư
Tông, còn đã thương đệ tự bản tông cùng trưởng lão, chấp sự. Về phần người tự
ý xông về xông vào tông môn, ngươi phải bị giải về chấp pháp điện trừng phạt a
" Hồng Minh Tú nói xong đưa tay đánh ra một chiêu hoả thế tấn công về phía
Đường Long

Khổng Lồ hoả diễm chạm vào Đường Long nhưng không thể tổn thương một sợi lông
của hắn. Đùa gì vậy ? Hắn là truyền nhân của Bạch Hy Thánh Tôn ! là Tiên Thiên
Thánh Đạo Thể, thực lực của hắn là tăng trưởng theo từng phút, từng giây.
Không phải tiểu tiểu điểm hoả là tổn thương được hắn.

Mọi người hoảng sợ nhìn thân ảnh lam y, vô số thiếu nữ mê ly sùng bái ánh mắt.

" Ngươi đây là muốn chết " Đường Long gằn từng chữ, sau đó một kích đánh ra,
kim quang cuồng cuộng mang theo xu thế thôn phệ cuốn đến chỗ Hồng Minh Tú

Hồng Minh Tú cảm nhận được uy lực của kim quang sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn
không muốn mất mặt trước đệ tử nên chỉ có lấy cứng chọi cứng.

" Hoả Nộ Liên Hoa — " Hồng Minh Tú gầm lên hai tay hình thành một đoá huyết
sắc hoả diễm liên hoa, sau đó dần dần phóng to mang tính chất bạo tạc đánh úp
về phía kim sắc quang mang.

Nhưng chênh lệch hai bên là cỡ nào ? lập tức hoả diễm bị kim sắc quang thôn
phệ, tiếp tục đánh úp về phía Hồng Minh Tú.

Tuy không dùng chiêu thức gì, nhưng Tiên Thiên Thánh Đạo Thể một kích đánh ra
không thể xem thường, lập tức Hồng Minh Tú bị đánh bay đâm vào vách tường, thổ
huyết.

" Tiểu tử, ngươi thật to gan " Mấy vị trưởng lão cùng chấp sự xung quanh tuy
rằng hả hê khi thấy Hồng Minh Tú bị đập bay, nhưng dù gì cũng là đồng môn, với
lại nếu không ra tay thì thật mất mặt.

Một vị trưởng lão gầm lên xong mấy vị còn lại cũng bày trận thế bao vây Đường
Long.

" Vô tri tiểu bối, nếu ngươi hôm nay không khoanh tay thúc thủ chịu trói để
bọn lão già này giải về chấp pháp điện thì đừng trách bọn ta dùng biện pháp
mạnh, cho dù sau lưng ngươi có thế lực gì nhưng ngươi xông vào bổn tông thì
phải chịu phạt " Một vị chấp pháp sự nói ra, hắn không quên bổ xung một câu để
có cớ bắt người, mặc kệ sau lưng ngươi là gia thế như thế nào.

Đang đúng lúc mấy vị trưởng lão cùng chấp sự chuẩn bị liên thủ lại thì một
thanh âm vang lên

" Ta xem, ai dám động hắn một cọng lông mao " Một giọng nói lười biếng tuỳ ý
vang lên.

Mọi người kinh hãi, vì bọn hắn không phát hiện người này từ khi nào tới.

Đúng lúc này thì có một người đệ tử hét to

" Cổ sư huynh, là Cổ sư huynh nha "

Tuy chỉ có một người nói nhưng nhanh chóng tất cả đều nhận ra, vô số ánh mắt
sùng bái, hâm mộ, điên cuồng. Vô số nữ đệ tử hô hấp khó khăn.

Chỉ có một số ít người như La Phong, Thanh Vân Tiên Tử giữ được trấn định, tuy
không cuồng nhiệt nhưng lộ ra một vẻ kiêng kỵ cùng sợ hãi. Người thanh niên
này, quá nằm ngoài lẽ thường rồi, tính cách, thực lực, ánh mắt không phải là
người này nên có.

Đặc biệt Thanh Vân Tiên Tử, ánh mắt mê ly nhìn hắn, nhiều lúc suy nghĩ nếu
Huyền Thiên chịu nhìn nàng một tý thì... Nhưng chung quy nàng đối với Cổ Huyền
Thiên cũng như bao người khác, không hơn, bất quá có một chút thưởng thức mà
thôi.

Các vị trưởng lão thấy Cổ Huyền Thiên, sắc mặt cũng khó coi, tuy thấy Cổ Huyền
Thiên ra tay một lần nhưng cũng không e ngại, chung quy bọn họ là trưởng lão,
với lại số đông ? Tuy là đệ tử nhất mạch, nhưng ngươi còn có thể lật trời sao
? Thiên tài chung quy cũng không phải cường giả.

Một vị trưởng lão cười gằn bước ra đạo " Ngươi muốn bảo trợ hắn sao ?
Ngươi...còn chưa đủ..."

Chưa nói xong, bỗng dưng mọi người thấy vị trưởng lão này im bặt, sau đó nhìn
kỹ lại thì thấy ngay ngực của vị trưởng lão này bị đào khoét một lỗ ngay vị
trí trái tim.

Cổ Huyền Thiên lúc này trên tay đang nắm lấy một quả tim còn đang nhảy — Phanh
! Phanh ! —.

Mọi người lặng như tờ, quãng trường lúc này một cây kim rơi cũng có thể nghe
thấy tiếng.

Vị trưởng lão kia thấy tim mình bị moi ra nằm ở trên tay đối phương.

Hai chân quỵ xuống đất, đưa tay với về phía Cổ Huyền Thiên thoi thóp đạo

" Tim...trả...trả...cho... " Chưa nói dứt lời thì cũng im bặt dừng hẳn.

" Ai nha, là ai móc tim của vị trưởng lão này nha, tại sao lại để ở trên tay
ta a, thật đáng sợ " Cổ Huyền Thiên vừa nói vừa bóm nát quả tim đang nhảy kia,
huyết dịch chảy tí tách trên mặt đất.

Mọi người xung quanh bất kể ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng run rẫy.

Ở một toà thần bí phong sâu xa. Tư Đồ Nam nhìn thấy cảnh này mỉm cười vuốt
râu.

" Nhaaaaa, có trò hay nha, bọn tiểu tử may mắn thật, nếu là năm xưa đừng bảo
ngươi nói xong rồi bị đào tim, ngươi dám dùng ánh mắt đấy thì người đã phân rã
thành ức tỷ bụi bặm "

Một vị trưởng lão khác hoảng sợ, nhưng cố nén lấy sợ hãi quát to

" Nghịch đồ, ngươi...ngươi dám tàn sát trưởng lão trong tông môn,
ngươi...ngươi biết đây...đây là tử tội không " Vị trưởng lão này dùng hết sức
quát lo, nhưng vẫn như bị nghẹn lại cái gì đó. Thấy Cổ Huyền Thiên đứng im,
cho rằng hắn sợ hãi, vị này tiếp tục mở lời.

" Mau mau thúc thủ chịu ... a....a...khặc... " Nói tới đây, vị trưởng lão này
cũng như vị kia, một lần nữa im bặt.

Mọi người sợ hãi đến không dám hô hấp, đặc biệt là đám La Phong, Thanh Vân,
kinh hãi đến nhắm mắt lại, không dám xem nữa.

Chỉ thấy thân thể vị trưởng lão này bị mất đi cái đầu, bàn tay vẫn còn đang
run run chỉ chỉ về Cổ Huyền Thiên, sau đó ngã xuống, máu tươi cũng theo cổ mà
trào ra ngoài, mùi tanh tưởi bay quanh khắp quảng trưởng.

Dưới chân Cổ Huyền Thiên là thủ cấp của vị trưởng lão vừa rồi, trong mắt hắn
vẫn giữ nguyên thần sắc như ban đầu, hắn còn chưa biết hắn đã chết.

Từ đầu đến cuối, mọi người còn chưa thấy hắn di chuyển hay ra tay.

" Ai nhaaa, thật thương tâm a " Cổ Huyền Thiên thở dài, sau đó dùng một tí lực
dẫm nát đầu lâu thành một đám thịt vụt.

Lần này, không ai dám nói nữa, bọn hắn hoảng thật rồi, coi như lần này Cổ
Huyền Thiên chết, bọn hắn sẽ vẫn còn ám ảnh, lưu lại tâm ma.

Tu sĩ việc mất thủ cấp, biển xác, núi thay qua là bình thường. Nhưng chết một
cách quỷ dị như thế lại làm chi người ta sợ hãi.

Vô số đệ tử tiểu tiện ra quần, nôn mửa, sắc mặt xanh trắng. Thậm chí không ít
người ngất đi.

Tông chủ cùng thập đại trưởng lão ngồi trong điện cũng thấy việc này. Bọn họ
tính ra tay thì một đạo thanh âm truyền đến.

" Các ngươi muốn chết, cứ thử ra tay, ngươi tông chủ cũng không cần làm " Tư
Đồ Nam thanh âm phiêu miễu truyền đến.

Mọi người trong điện sắc mặt trắng bệch, quả thật bọn họ cũng sợ hãi. Hai vị
trưởng lão chết một cách quá quỷ dị, bọn họ người thì nhắm mắt, người thì trầm
mặt không biết đang suy nghĩ gì.

Cổ Huyền Thiên không nhìn nhiều hai cụ tử thi một chút, hắn châm rãi bước
ngang qua các vị trưởng lão.

" Tiểu Long, Tiểu Kim đi thôi, ta đói rồi, ăn cơm xong đi ngủ a " Cổ Huyền
Thiên vừa nói vừa ngáp, chậm rãi đi về phía gian phòng của mình, Đường Long
cùng Tiểu Kim cung kính đi sau, trước khi đi Tiểu Kim còn không quên quay lại
trừng mắt mấy vị trưởng lão một cái, Đường Long thấy thế một tay quất vào đầu
nó.

Hai người, một khổng tước cứ thế mà đi, bỏ lại quảng trường tanh mùi máu cùng
các bãi nôn mửa.

Lúc này đã đi xa nhưng vẫn nghe thoang thoáng tiếng của Cổ Huyền Thiên đạm
mạc.

" Tiểu Long, ta nóng nha, ngươi tắm cho ta ".

Lời này truyền vào tai khiến vô số người liên tưởng, đặc biệt là mấy cái nữ đệ
tử, mặt đỏ tới mang tai, cho dù là Thanh Vân tiên tử cũng thế.


Đế Đạo Vô Song - Chương #16