Những Người Bạn


Sau một lúc đi ngắm nhìn ngôi trường thì cậu cũng đi vào phòng, phòng cậu nằm
ở tầng 3 cậu học trường kỹ thuật và học về chuyên nghành khoa học máy tính và
kỹ thuật, phòng của cậu học là 32-G868 được giảng bởi giáo sư Jack Dennis một
giáo sư danh dự tại trường, đi vào phòng cậu bắt đầu tìm chỗ ngồi của mình sau
một lúc quay qua quay lại cuối cùng cậu cũng tìm được.

Lúc này giáo sư chưa vô thì cậu cũng khá rảnh nên cũng mở mấy bộ sách ra coi,
đa phần là nó nói về khoa học máy tính và vài quyển tiểu thuyết, ngồi đọc một
hồi cậu lấy cái máy laptop ra và nhìn nó là một máy của Sony màn hình nhỏ
thiết kế không mấy đẹp và đang xử dụng hệ điều hành Window XP, ôi cái giao
diện huyền thoại một thời này làm cậu nhớ lại lúc cậu bắt đầu tập làm quen với
internet ở Việt Nam lúc ấy xin bố mẹ tiền vào quán net gần nhà chạy vô kêu một
máy, chơi theo mấy cái mà đám thằng lớn hơn hay chơi rồi dần biết lướt web,
biết xem Youtube rồi mấy năm tiếp theo gia đình có mua máy tính từ đó cứ ôm
cái máy tìm hiểu rất nhiều, biết tới lập trình và bắt đầu tự học lúc đầu còn
hơn ngu nhưng sau một thời gian biết làm website đơn giản bằng HTML,
JavaScript, CSS rồi tới khi tốt nghiệp cấp 3 nhờ tìm hiểu, chuyên học và 3 năm
cuối cấp này nên cậu được một xuất học bổng đi du học ở Úc và sau đó cậu cũng
bắt đầu sống định cư và làm việc ở Úc.

Quay lại thực tại, hiện giáo sư cũng đã vào lớp vị giáp sư già này có gương
mặt khá hiền hậu, bộ râu dài bạc cùng với mái tóc đen đã có một chút tóc bạc
(Ảnh thì mấy bạn có thể lên trang MIT CSAIL xem nhá) ông ấy mặc một bộ vest
đen với cà vạt màu đỏ đô, lúc ông ấy bước vào thì cả phòng cũng im lặng

- Xin chào các em!

Lúc này thì gs Jack lên tiếng chào các học xin

- Chào giáo sư!

Nghe tiếng chào của ông các học sinh cũng chào lại, gs Jack gật đầu rồi ông ấy
chuẩn bị một số thứ, sau một lúc ông ấy lên tiếng

- Thì hôm qua ta cũng đã giảng về vấn đề các giao tiếp hiện tại chưa được bảo
vệ hay bảo đảm thì tiếp đây ta sẽ tiếp tục giảng về nó

Nói rồi ông mở lên một file, nhìn thấy ông mở các học sinh trong lớp cũng mở
sách ra và mở laptop lên thấy vậy cậu cũng làm theo, sau khi chuẩn bị hết thì
gs Jack bắt đầu giảng ngồi nghe giảng cậu cũng hiểu nó khá khác với những bài
giảng lúc cậu học ở Úc

- Ê Tuan, nhìn mày chắc khoẻ rồi nhỉ

Bỗng lúc này một tiếng nói phát ra phía sau lưng cậu, cậu giật mình quay lại
nhìn thực thấy một chàng trai tầm tuổi cậu, mái tóc được cắt ngắn cơ thể cao
lớn nhìn thấy rất khoẻ mạnh, dựa theo ký ức của chủ thân thể này thì chàng
trai này tên Thomas Nolan cậu ta là một người giỏi thể thao nhất là bóng rổ
cậu ta từng được đi thi đấu bóng rổ vào những năm cấp 3 và giành được á quân,
lên đại học Nolan là người bạn đầu tiên mà cậu quen được

- À... Cũng khoẻ hơn rồi

Theo như ky ức thì hôm qua cậu có nói với Nolan là mình hơi mệt và khó thở nên
kêu cậu xin thầy nghỉ giúp

- Vậy tốt rồi, mà chiều này mày chơi bóng được không?

Nolan nhìn gật đầu nói rồi tiếp tục nhìn cậu hỏi

- Bóng à... Chắc không được, mình sẽ đến coi mà mấy giờ thế

Suy nghĩ một lúc thì cậu trả lời, hồi đó tới giờ cậu chưa từng chơi bóng rổ
nên cũng không biết gì về nó

- Vậy à thì cũng được, hai giờ chiều nhá! Ở sân bóng gần nhà tao ấy

Nghe câu trả lời của cậu có vẻ như Nolan khá thất vọng nhưng vẫn trả lời rồi
Nolan quay lên lại tiếp tục nghe giảng, nhìn thấy vậy thì Tuấn cũng tập chung
lại nghe giảng, sau hơn vài tiếng thì cuối cùng gs Jack cũng kết thúc bài
giảng, các học sinh cũng dọn tập sách và đi khỏi phòng có một số người chắc
vẫn chưa hiểu lắm nên ở lại hỏi vị giáo sư, còn cậu? Đói quá nên cũng rời đi
ăn tô ngũ cốc cũng gần mấy tiếng trước rồi nên giờ lại thấy đói, cậu cùng với
Nolan đi với nhau xuống căn tin của trường, căn tin thiết kế cũng có thể gọi
là đẹp (sorry :v mình không tìm được thông tin về cái này, ko bik có phải là
Dinning Services ko nhỉ?) Ở đó cậu lấy một đĩa salad, một ly nước cam ép để ăn
thôi vì toàn đồ ăn mà cậu ăn không được chắc nữa phải tự làm đồ ăn mà đi học

- Sao hôm nay mày ăn lạ thế, thường mày thích ăn đồ nướng với chiên lắm mà

Nhìn dĩa salad của Tuấn mà Nolan nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ hỏi

- À... Bác sĩ bảo tao nên ăn salad và bớt ăn mấy món chiên nướng lại ấy mà

Nghe câu hỏi của Nolan cậu cũng cố gắng bịa ra một lý do gì đó rồi bắt đầu ăn

- Oh...

Nolan oh một tiếng rồi cũng ăn món pasta của mình

...

- Hello, David

Bỗng lúc này cả cậu và Nolan đang ăn thì một tiếng nói phát ra ở phía sau làm
cậu giật mình xém chết

- ** Làm giật mình

Do giật mình nên cậu lỡ chửi thể một câu

- Ơ, mày biết chửi thề à David?

Lúc này tiếng nói kia phát ra lần nữa với giọng điệu có chút ngạc nhiên

- Không lẽ không?!

Lúc này cậu bình tĩnh lại trả lời dựa theo ký ức thì thằng này tên George
Michael(Haizzz đặt tên tiếng Việt đã mệt còn thêm tiếng Anh -.-) là một đứa
biết lập trình, nghiện net, mê game nói chung là một đứa nghiện máy tính cậu
quen được nó có thể nói là một quá trình gian nan khi mà đang chơi game nó
chạy lại hướng dẫn cậu, thế là quen

- Này Michael, mày sao không ôm cái máy tính mà lại chạy ở đây thế?

Lúc này Nolan lên tiếng, cậu ta vừa nhìn Michael vừa ăn hỏi

- Không lẽ tao ôm máy tính không? Phải hít thở và ăn chứ

Micheal làm vẻ mặt nghiêm trọng một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, Micheal
cậu ta ăn một món của Mexico không biết rõ tên

- À này Micheal, mày biết lập trình đúng không?

Bỗng lúc này cậu lên tiếng hỏi Micheal, dựa theo thông tin thì cậu biết
Micheal lập trình được

- Ừ đúng rồi, sao?

Nghe câu hỏi của cậu làm Micheal bất ngờ sao đó cũng trả lời

- Vậy mày biết làm game không?

Không dài dòng thì cậu hỏi thẳng vào vấn đề

- Làm game? Cũng biết sơ sơ

Micheal trả lời với gương mặt đang sut nghĩ

- Vậy nếu sau này ra trường mày định làm việc ở đâu

- Ra trường à... Có lẽ tao sẽ tìm một công ty nào đó rồi làm!

Suy nghĩ khá lâu thì cuối cùng Micheal cũng trả lời lại câu hỏi của cậu

- Mà mày hỏi chi nhiều thế?!

Lúc này trả lời xong thì Micheal hỏi lại cậu, cậu ta có vẻ ngạc nhiên vì cậu
hỏi về mấy vấn đề này có vẻ Nolan cũng hiếu kì nên nhìn cậu với vẻ mặt cũng
muốn biết

- Àh... Tao định lập một công ty làm game, chưa tìm được người giúp và hỗ trợ
kinh phí thôi

Không giấu gì cả hai cậu nói

- Lập một công ty làm game? Mày biết lập trình game à?

Nghe ý tưởng của cậu Micheal cùng Nolan liền ngạc nhiên nói

- Tất nhiên, tao cái gì mà không biết

Thấy hai đứa bạn nghi ngờ thì cậu liền trả lời với vẻ mặt (-.-)

- Nhưng làm game khó lắm ấy, hai người không đủ đâu

Lúc này Micheal lên tiếng nghe giọng cậu có vẻ khá e ngại

- Tụi mình có thể tuyển thêm mà, không lẽ cả cái trường rộng như thế này
không ai biết làm game?

Trả lời câu hỏi của Micheal xong thì cậu cũng ăn hết đĩa salad

- Vậy thì.... Cứ thử xem!

Sau một lúc do dự thì Micheal cũng trả lời

- Đúng, thử là đúng! Tuổi trẻ phải thử gì đó mới lạ chứ!

Nghe câu trả lời của Micheal gương mặt cậu liền nở lên một nụ cười và nói, sau
đó cậu đợi hai người này ăn xong thì cả ba cùng nhau rời căn tin, Micheal thì
còn một tiết còn Nolan thì phải chuẩn bị một số thứ, cậu thì không có tiết
chiều nên cũng về nghỉ.

Hết


Đế Chế Lập Trình Game - Chương #58