Đi Khắp Đà Lạt, Viết Tiểu Thuyết.


Tới 9 giờ, Dương Vy cùng mọi người tập chung ra xe và đi tiếp, địa điểm tiếp
theo là Đường Hần Điêu Khắc, từ đây mà đi tới đó mất khoản 30 phút, con đường
có nhiều khúc cua nên một số bạn bị ối.

Sau khi tới nơi thì mọi người cùng nhau bước vào, ở đây cô Phương nói.

- OK các em, bây giờ các em có thể chia nhau ra đi chơi, mua đồ v.v nhưng nhớ
! Đừng để bị lạc nhá!

- Dạ!!

Cả lớp đáp và mọi người bắt đầu chia nhau đi, một số bạn thì vào trước còn lại
vài người mua bánh, kem, nước.

Dương và Vy thì chưa đi vào, cậu hỏi cô.

- Vy, bạn muốn ăn gì không? Mình mua.

- ....Mua giúp mình một chai nước suối nhá!

- OK

Dương nghe xong thì cậu bước tới chỗ bán đồ, mua 2 bịch bánh và 2 chai nước,
khoảng 5 phút sau cậu đi xuống.

Cậu đưa cho Vy một chai, cô cầm lấy chai nước nói.

- Cảm ơn Dương nhá! Nhiêu tiền thế?

Vy uống một ngụm rồi hỏi

- Không cần trả!

Dương nói

- Như...

Vy áy náy nói

- Không nhưng gì hết! Đi nào!

- OK

Dương bước theo đường đi vào, cậu để chai nước phía sau balo rồi mở bịch bánh
ra và ăn.

Đang ăn cậu nhìn Vy hỏi.

- Ăn không?

- Ăn...

- Nè

Nghe Vy nói cậu đưa cô bịch bánh còn lại.

- Cảm ơn!

Vy vui vẻ cầm lấy nó rồi mở ra ăn.

- ...

Cả 2 vừa đi vừa nói, tham quan khắp Đường Hầm Điêu Khắc, lâu lâu cả 2 dừng lại
và chụp hình, khoản 1 tiếng rưỡi sau, Dương và Vy đi tới nơi tập hợp, ở đây
Hoàng Duy và Luận đã tới trước.

Thấý Dương tới Hoàng kêu lên.

- Dương! Ở đây

Dương nghe Hoàng kêu cậu đi tới, hỏi.

- Tới sớm thế!

Dương nhìn Hoàng hỏi

- Tại thằng Luận bị té nên phải đi sớm nè

Hoàng chỉ tay vào chân của Luận, nó có một chút máu chảy ra.

- Oh!...

- Ủa? Vy cậu đi cùng Dương à?

- Ừa...

Vy đỏ mặt đáp

- Oh... Tình tứ thế!

Hoàng nhìn một lúc rồi cười gian.

-... - Vy đỏ mặt im lặng

- Thôi! Tại bạn ấy không có người đi chung nên tao đi cùng thôi mà!

Dương nhận ra Vy đỏ mặt nên cũng giải thích với Hoàng

- Ờ hehe!

Khoản 10 phút sau, cả lớp tập chung lại hết, cô Phương dẫn mọi người lên xe và
đi tiếp, lần này cô hỏi.

- Các em! Các em mệt chưa?, Nếu mệt thì chúng ta sẽ đi ăn trưa rồi về nghỉ,
khoản 1h30 sẽ đi vườn hoa?!

- Chưa!!

Cả lớp đáp.

- OK, ta tiếp tục đi.

Xe đi tiếp, nếu từ đây mà tới vườn hoa là 14Km, nếu đi xe thì mất khoản 32
phút, trên đường đi, Dương ngồi suy nghĩ bỗng một ý tưởng xuất hiện, nếu bây
giờ cậu viết các tiểu thuyết nổi tiếng kiếp trước thì sao?

Chìm trong suy nghĩ của mình, xe đã tới vườn hoa, mọi người xuống xe và đi
vào, cô Phương kêu mọi người tập hợp ở trước đài phun nước và chụp hình tập
thể.

Cô bắt đầu xếp chỗ đứng cho mọi người, sau khi xong thì cô chạy lại kêu chú
chụp hình vài thứ rồi cô chạy nhanh tới hàng, chú chụp hình đếm 3 2 1 và chụp.

Sau khi chụp xong cô nói khi lên xe sẽ có hình nên mọi người cũng giải tán,
Dương và Vy cùng nhau đi tới chỗ hoa Hướng Dương và cậu chụp cho cô vài tấm,
sau đó cả 2 cùng nhau đi khắp nơi.

Dương và Vy có đi ngang một chỗ bán hoa khá đẹp, cậu mua vài cây nhỏ nhưng đẹp
để chuẩn bị trang trí cho studio của team, Dương cũng đã tìm được một khu đất
khá đẹp.

Cậu dự định xong chuyến đi này sẽ bắt đầu khởi công xây dựng, sau khi mua hoa
xong thì Dương cùng Vy ngồi tại chỗ tập hợp, cả 2 nói chuyện với nhau, bỗng từ
xa, Dương nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

- Ngọc! Là Ngọc.

Dương chạy nhanh tới chỗ cô gái đó, nhưng cậu lại bị nhưng vị khách du lịch
chặn đường.

- Ngọc! NGỌC!!

Cô gái quay lại nhìn một lúc rồi lại quay mặt lên cô tiếp tục đi cùng với
người bạn của mình, một lúc sau cả 2 biến mất, Dương thất thần quỳ xuống, Vy
thì thấy cậu bỗng đứng dậy và chạy tới chỗ đó nên cô cũng đi theo sau.

- Dương! Cậu có sao không?

- ....Không... Không sao đâu!

Dương lạnh lùng nói.

- Thật không?

Vy nghe giọng nói lạnh lùng của Dương làm cô cảm thấy sợ, một lúc thì cô hỏi

- Thật!

- ....

Sau đó cậu đứng dậy và đi lại chỗ cũ ngồi xuống, trong lòng cậu có một chút
vui lại một chút buồn, vui vì thấy Ngọc còn sống nhưng buồn vì cô không nhớ
cậu nữa.

Vy đi lại chỗ của Dương ngồi im lặng, khoản 5 phút sau, mọi người tập chung
lại hết, mọi người đều cười vui vẻ khoe thành tích của mình, cô Phương kêu mọi
người lên xe để đi ăn.

Xe đi, tới nhà hàng mất khoản 20 phút, mọi người bước vào cô phục vụ cũng đi
ra và dẫn mọi người đi tới 4 bàn trống, đã để một vài món ăn nhẹ.

Dương Hoàng Duy và Luân ngồi xuống, bên cạnh là Vy Quỳnh và Diễm, cả 5 người
kia ai cũng vui vẻ nói chuyện trừ Vy và Dương, cả 2 khó ai nói chuyện gì hết.

Quỳnh nhìn thấy cô bạn bị gì nên hỏi.

- Vy! Bạn bị gì thế?

- ...

Cô im lặng

- Vy!

Quỳnh thấy cô không trả lời nên cũng kêu thêm nữa, lần này nói khá lớn

- Hả??

Vy bừng tỉnh lại nhìn Quỳnh nói.

- Bạn bị gì mà khó nghe mình nói thế?

- À... Không có gì đâu!

- Thật không?

Quỳnh nghi ngờ hỏi

- Thật...

Vy nói

- ....

Quỳnh cũng không hỏi nữa, cô quay sang và nói chuyện tiếp, một lúc sau đồ ăn
ra, mọi người cầm đũa lên và ăn, vừa ăn miếng đầu Hoàng kêu lên.

- Ôi! Sao đồ ăn kì thế!

- Đây là Cao nguyên Nam Trung Bộ không phải miền Nam đâu, cố làm quen đi!

Dương lên tiếng

- Ohhh!!

Hoàng oh lên một tiếng rồi tiếp tục ăn.

Bữa ăn kết thúc vào lúc 1h45 trưa, mọi người về tới khách sạn thì cô Phương
nói.

- Bây giờ các em có thể đi vào phòng và ngủ hoặc là đi vòng Đà Lạt chơi, em
nào muốn vào phòng thì đi theo cô, còn muốn ra ngoài chơi thì đến 5 giờ chiều
phải có mặt nhá!

- Dạ!

Cả lớp đáp.

- OK! Em nào muốn vào phòng đi theo cô.

Cô Phương nói xong thì một nửa lớp đi theo, mọi người có vẻ mệt, Dương thì đi
ra ngoài.

Cậu đi từ khách sạn đến vài nơi, những nơi cậu đi là những nơi kiếp trước cậu
đi ở Đà Lạt nhiều nhất, như mỗi tuần, cậu đi theo con đường cũ, đi vào một khu
ít người.

2 bên là những bụi hoa đủ màu, đi 5 phút thì xuất hiện một căn nhà trắng kiểu
Pháp, với 2 tầng, quanh nhà là các loài hoa khác nhau.

Dương đi vô cổng trước nhà, lúc Ngọc còn sống, khu này lúc nào cũng tươi tốt
nhưng khi cô chết rồi thì không ai chăm sóc nên nó héo hết.

Đang trong vòng suy nghĩ thì cửa nhà mở ra, một thân ảnh mặc váy trắng bước
ra, gương mặt xinh đẹp với mái tóc vàng nhạt bước ra, cô nhìn Dương hỏi.

- Chào anh? Anh cần tìm gì ạ?

- Cô... Cô có phải tên Ngọc không?

Dương ngơ ngác nhìn cô gái nói.

- Vâng tôi là Ngọc đây ạ!

- ...

Dương im lặng, 2 hàng nước mắt bắt đầu rơi, Ngọc nhìn thấy cậu khóc cũng bối
rối, không biết làm gì.

- Ngọc, chuyện gì thế con?

Tiếng một người đàn ông phát ra từ trong nhà, cô nghe nên quay lại nói.

- Có một anh chàng tự nhiên khóc trước nhà mình nè ba!

- Hả?

Tiếng ba Ngọc lớn hơn, từ trong nhà tiếng bước chân vang lên, ba Ngọc đi tới
cửa và nhìn ra, nhìn một lúc rồi nói.

- Con bị gì thế? Có ai đâu!

- Hả?

Cô bất ngờ, rồi cô mở cửa ra thì thấý không còn ai nữa.

- ...

....

Về phần Dương, sau khi nghe tiếng cha Ngọc cậu đã nhanh chóng chạy đi, chạy
mãi thì tới một quán cafe, vì khát nên cậu cũng đi vào tìm một chỗ view đẹp và
kêu một ly cafe.

Trong lúc đợi cafe cậu mở laptop lên và tìm một trang website viết truyện,
đăng ký một tài khoản rồi cậu bắt đầu viết, nhờ vào kiếp trước năm cấp 2 và
cấp 3 có đọc khá nhiều truyện ngôn tình, tiên hiệp, kiếm hiệp v.v

Nên trong đầu cậu có rất nhiều cốt truyện hay cho truyện của mình, suy nghĩ
một lúc cậu liền gõ và dòng tên truyện là "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên"

Và dòng tác giả là "Fercher (=))))"


Đế Chế Lập Trình Game - Chương #18