Quay Về Quá Khứ, Thay Đổi Tương Lai!


"VTC lần nữa cho ra đời một siêu phẩm FPS mới với đồ hoạ tuyệt đẹp, âm thanh
chân thực và giải đấu eSport số một thế giới!, Đây có phải là đối thủ của Đột
Kích?! Hay là... Bụp"

Chiếc TV bị tắt đi, màn hình đen lại một chàng thanh niên đang ngồI trước TV
với gương mặt chán đời

- Hừ! Lại siêu phẩm! Siêu phẩm đồ hoạ tuyệt đẹp hừ, một tựa game đồ hoạ của
những năm 199x mà còn nói tuyệt đẹp? Âm thanh chân thực? Một tựa game lấy âm
thanh của CS:GO mà dám nói từ này! Hừ... "

Chàng thanh niên hừ lạnh rồi đứng dậy, cậu bước xuống bếp lấy một chai nước
rồi nhìn vào màn hình máy tính đang mở của mình.

- Haizzz mọi người bỏ đi hết rồi! Không lẽ Game Việt không thể nào phát triển
được đây!?

Chàng thanh niên đi tới chiếc máy rồi cậu tắt nó đi, sau đó cậu bỏ lại lon
nước vào tủ lạnh rồi tắt hết đèn và cậu bước ra khỏi nhà mình, khoá lại rồi đi
xuống đường, trên đường tiếng xe to nhỏ chen nhau, cậu đi đến đèn đỏ thì đứng
đợi, một lúc sau đèn đỏ cậu liền bước chậm đi qua, bỗng từ đằng xa có một
chiếc xe chạy tới thật nhanh rồi đâm vào cậu.

...

"Đây là đâu? Không lẽ mình chết rồi ư? Không được! Mình không thể chết được,
mình còn phải làm xong cái game kia và còn phải xoá Folder "Bài Học" nữa!!!!"

Cậu đang trong dòng suy nghĩ thì bỗng nghe một tiếng la

- Dương, mau dậy đi! Sắp trễ giờ rồi!

Tiếng là chói tai làm cho Dương tỉnh dậy, Dương ngu ngơ nhìn quanh thì thấy
mình đang ở một căn phòng trọ với hai chiếc giường, hai chiếc bàn học với
nhiều quyển sách.

- Mình... Mình chưa chết!! Mình chưa chết yeah!!!!... Nhưng tại sao mình lại
ở đây?

- Dương, mày làm gì đó! Nhanh ra khỏi giường mau!

Cừa mở, một người phụ nữ bước vào và nói

- Ơ... Bà là!?

- Cái gì mà bà là! Tao là mẹ mày đó! Mày mau ra khỏi giường nhanh, sắp trễ
giờ rồi! Thằng em mày đi trước mày ba mươi phút rồi! Khai giảng mà vậy à con!

- Ơ!

- Ơ Ơ cái gì! Đi nhanh!

Mẹ Dương quát một cái làm cho Dương giật mình chạy nhanh vào nhà vệ sinh đánh
răng rồi lấy bộ đổ treo sẵn ờ đó, một lúc sau cậu đi ra với gương mặt anh
tuấn, cậu mở cửa đi xuống nhà, ở dưới nhà mẹ cậu đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu
là một bát phở.

- Nè ăn đi! Nhanh còn đi học!

- Dạ!

Một lúc sau cậu ăn xong mẹ cậu lấy bát đi rửa sau đó cậu bước lại tấm lịch
hiện ngày

- Hừ! 1/8/2007 à! Mình xuyên về mười ba năm trước rồi.

Cậu bước ra khỏi nhà rồi đi tới trường, cậu học ở trường trung học phổ thông
Lê Quý Đôn 110, Nguyễn Thị Minh Khai, Quận 3, cậu học ở lớp 10aX, sau khi khai
giảng xong cậu làm quen được vài người, cả đám nói chuyện với nhau một lúc rồi
cũng ra về, cậu thì được số điện thoại mấy người, về đến nhà thì mới 10h, cậu
lên phòng khoá lại rồi ngồi xuống suy nghĩ

"Chỉ còn một năm nữa là Đột Kích đã mắt, trong thời gian này mình cần tìm vài
người biết lập trình và thiết kế game để cho ra mắt game ăn đứt Đột Kích,
không thể cho nó và VTC phát triển được, mình phải làm được!!!!"...

P/s chào mọi người! Mình viết câu truyện này sau khi coi được mấy video của
LucGameViet với tiêu đề là Tại sao game việt ko phát triển, mình coi xong thấy
hay nên mình đã cố gắng viết ra một cậu truyện về một startup Việt làm ra game
mà cả thế giới ai cũng ngưỡng mộ =)))) mong các bạn thích truyện của mình
ahihi =))


Đế Chế Lập Trình Game - Chương #1