Người đăng: thanhnc43
Vết thương đau nhức, Vương Liễn cũng cha mau chóng tìm đến một Y quán gần sát.
Do chỉ là vết thương ngoài ra, lên vô cùng nhanh chóng, cầm lấy thuốc xoa bóp,
Vương Liễn ôm quyền cúi chào rồi rời đi.
.........
Khi ánh chiều dần buông. Hai người ngơ ngơ ngác ngác đi đến Cầu Hiền Các. Dòng
người vẫn vô cùng đông đúc. Mặc sự chỉ chỏ của mọi người xung quanh, Vương
Liễn dìu cha bước lên, vừa đến cửa, một tên gia đinh vội vã nói:
" Thưa hai vị, xin mời xếp hàng."
Vương Liễn không đáp, chỉ chậm rãi lấy ra thẻ bài màu đỏ. Trông thấy nó, tên
gia đinh vội vã nói:
" Mời hai vị đi theo tiểu nhân."
Vương Liễn gật đầu, hai người bước theo.
.........
Phía sau, một mảnh xôn xao:
" Trời ơi, thẻ bài màu đỏ?"
" Hình như chỉ có một người......là vị kia.."
" Trông tiều tuỵ vậy, có phải xảy ra chuyện."
" Đúng, đúng. Hẳn là bị đánh cướp...."
..........
..........
Vương Liễn cùng cha theo tên gia đinh vào trong. Vừa đi vừa nghe giảng giải tỉ
mẩn về phúc lợi, yêu cầu........đang chuẩn bước đến một căn phòng đã chuẩn bị
sẵn. Thì bốn người từ xa tiến lại, đi đầu là Đoàn Trác Luân, phẻ phẩy quạt
nói:
" Xin chào huynh đài. Tại hạ là Đoàn Trác Luân, còn phía sau là ba vị huynh đệ
Nguyễn Bá Lân, Ngô Tuấn Cảnh và Nguyễn Tông Quai. Không biết tôn danh quí tánh
của huynh đệ."
Vương Liễn ôm quyền, khiêm tốn nói:
" Tại hạ tên Vương Liễn và đây là phụ thân." Rồi nhìn cả bốn:
" Thật hân hạnh gặp bốn vị. Trường An tứ tài đã nghe từ lâu."
" Haha. Huynh đài khiêm tốn. " Trác Luân cười đáp
Bá Lân tiếp:
" Mọi người ở đây duy huynh đài được thẻ đỏ đã nói hơn chúng tôi rất nhiều.
Định cùng huynh so tài. Nhưng trông có vẻ huynh đài có chuyện.?"
" Ừm. Chắc do khí hậu không quen. Người hơi mệt chút."
" Vậy hẹn huynh đài khi khác vậy."
" Vâng. Cũng mong sớm được so tài cùng mấy vị."
..........
Cáo từ xong, Vương Liễn lại cùng cha theo tên hia đinh đi đến một biệt viện,
nằm độc lập, phía trước treo biển:
" Thiên hạ nghi nhất tự lai vấn”
( Nghĩa là: Trong thiên hạ, ai không hiểu chữ gì thì hãy đến mà hỏi).
Trông vậy, Vương Liễn tuy vô cùng sảng khoái nhưng thấy cha mình cau mày, quay
sang hỏi tên gia đinh nói:
" Câu chữ hay nhưng viết vậy liệu có quá ngông cuồng. Ta cũng không muốn rắc
rối, hạ biển xuống được không."
Tên gia đinh như biết từ trước, mỉm cười nói:
" Tiểu thư căn dặn. Thê bài đỏ chỉ ban phát một lần và căn biệt viện này dành
cho người đó. Nó xứng với tài năng của công tử. Những kẻ vào đây đều văn hay
chữ tốt, ai không phục thì có thể khiêu chiến. Thiên hạ tất tranh."
Nghe giải thích, Vương Liễn gật đầu, thấy vậy tên gia đinh tiếp:
" Vậy công tử cần gì cứ việc sai khiến. Tiểu nhân đứng ở ngoài phục mệnh."
...........
Hai cha con vào bên trong, hoàn cảnh vô cùng đẹp, có chim, có hoa, ao....thật
hữu tình. Quan sát một lượt không có ai, Vương Kiệt căn dặn:
" Con đã lớn. Đúng sai phân biệt được. Cha không xen vào. Nếu không con chỉ là
một con chim nhốt trong lồng. Chuyện chiều nay là một việc. Con cần tự kiểm
điểm bản thân. " ngường lúc tiếp:
" Sứ đoàn cũng sắp tới Thăng Long, chẳng mấy chốc Kinh đô. Đồng thời, cha cũng
vừa nhận được thư tín của bệ hạ, trong đó có cả mấy tin mà Thế tử vừa trở về
cấp báo, chuyến đi lần này sẽ có nguy hiểm."
" Vâng."
..........
Mấy ngày sau, Vương Liễn sắc mặt đã thoải mái, đang ngồi ngắm nhìn vườn hoa
đang toả hương. Bước người mở cửa thì ở ngoài bốn người Đoàn Trác Luân đã đợi
sẵn, trông thấy Vương Liễn, mỉm cười:
" Trông huynh đài, thần sắc có vẻ ổn hơn?"
" Vâng. Mấy ngày nay nghỉ ngơi, dần thích ứng. Nên đã quen."
" Vậy được. Nếu huynh đài đã khoẻ thì tôi thông báo mọi người đến.
" Được."
........:::
Một lúc sau, sĩ tử từ các nơi của Cầu Hiền Các bước đến. Mấy ngày nay, số sĩ
tử tiến về Kinh thành dần tăng, chất lượng cũng tăng dần. Nên chỉ ngắn ngủi
mấy ngày, số phòng của Cầu Hiền Các đã kín, hơn 20 người. Mọi người lần lượt
giói thiệu chào hỏi.
Xong xuôi, một người cười nói:
" Cuộc chơi là có thưởng có phạt. Vì Vương Huynh là chủ lên chúng tôi ban đầu
lần lượt khiêu chiến. Giả sử ai thắng Vương huynh thì sẽ đấu với nhau, lựa
chọn người xứng đáng nhất với câu nói “Thiên hạ nghi nhất tự lai vấn” . Còn
người thua thì sẽ tự
uống rượu trách phạt. Riêng Vương huynh thì thua một người là một bát được
chứ?"
" Được."
" Được."
...........
Thấy mọi người nhất chí, Vương Liễn cũng gật đầu.
Lần lượt từng người tiến lên, hơn 5 ván đầu, liên tiếp thua, khiến mọi người
căng thẳng. Bởi nhìn một người Hán nghênh ngang khoe khoang ở đất mình, há ai
chịu nổi. Thấy vậy, Đoàn Trác Luân cũng cẩn trọng, không thể không phục tài
năng Vương Liễn ( sau này đỗ Trạng Nguyên cuối đời Càn Long). Biết không lên,
sĩ khí sẽ giảm sút, Đoàn Trác Luân chậm rãi bước lên, cười:
" Huynh đài quả thật không làm chúng tôi thât vọng."
Rồi chỉ vào tay bị thương nói:
" Tôi muốn viết một vế đối, nhưng tay bị thương. Có thể nhờ huynh đài viết
hộ?"
" Được." Vương Liễn đáp mài mực, xong xuôi nói:
" Huynh đài nói đi."
Trác Luân gật đầu, đọc:
" Chi......"
Vương Liễn cầm lấy bút không biết viết sao cho phải, bởi trong Hán tự có hàng
chục chữ "Chi" ( đồng âm khác nghĩa), nên ngồi yên, nghe Trác Luân nói tiếp,
nhưng Đoàn Trác Luân vẫn chỉ nói tiếp " Chi"
Vương Liễn lấy làm lạ hỏi lại: " Không biết chữ ‘chi’ nào "
Đoàn Trác Luân cười:
" Ôi, Vương huynh không biết viết chữ ' Chi' ư?"
Biết mình bị chơi xỏ, Vương Liễn suy tư lúc, rồi đặt bút xuống, khom người:
" Vậy ván này tôi chịu thua. Đúng là thiên hạ đồn, quả không sai."
Nghe vậy, Đoàn Trác Luân cười lớn đọc tiếp:
" Chi chi tam thập niên dư, xích huyện hồng châu quân thượng tại
Tại tại sổ thiên lý ngoại, đào hoa lưu thủy Tử hà chỉ?!
Nghĩa là:
Trải qua ba chục năm hơn, xích huyện hồng châu anh còn đó.
Xa xôi ngoài ngàn dặm đó, hoa trôi nước cuốn bác về đâu?"
Nghe vậy, phía sau, mọi người nồng nhiệt vỗ tay.
Tiếp đà Bá Lân bước lên, chậm rãi đọc:
" Thượng nhi bất thượng,
Hạ nhi bất hạ,
Thả nghi tại hạ,
Bất khả tại thượng.
Nghĩa là:
Trên không thể trên,
Dưới không thể dưới
Nhưng nên ở dưới
Không thể ở trên."
Đọc xong, nói:
" Mong Vương huynh nói xem đây là chữ gì."
Vương Liễn vắt óc suy nghĩ cũng không sao nghĩ ra được, thở dài:
" Ván này tại hạ xin thua."
Nghe vậy, Bá Lân nói:
" Đó là chữ nhất (一).
Câu đầu: “Thượng nhi bất thượng” là chữ Thượng 上 mà không có phần trên, nên
thành chữ Nhất 一.
Câu hai: “Hạ nhi bất hạ” là chữ Hạ 下 mà không có phần dưới, nên cũng là chữ
Nhất 一.
Câu ba: “Thả nghi tại hạ” là chữ Thả 且 và chữ Nghi 宜thì có chữ Nhất 一 ở phía
dưới.
Câu bốn: “Bất khả tại thượng” là chữ Bất 不 và chữ Khả 可 thì chữ Nhất 一 ở phía
trên."
Nghe xong, Vương Liễn biết dụng ý người ra câu đố là lấy ngay chữ “nhất” trong
tấm biển “Nhất tự lai vấn” để chế nhạo mình. Ngượng ngùng cúi đầu.
Nhân đà thắng thế, những người khác liên tiếp câu hỏi, có thắng có thua. Đến
cuối khi đối đáp xong xuôi với người cuối cùng, Vương Liễn khom tay:
" Đúng là nhân ngoại hữu nhân. Trận này, tôi cam chịu."
" Tuy thắng nhưng không thể không phục tài năng của huynh."
" Huynh đài cũng rất giỏi. Chúng tôi chịu phục:"
" Đúng. Đúng, không có Đoàn huynh, Nguyễn huynh.....thật không ai có thể thắng
huynh."
.....
......
Nghe xong, Vương Liễn cFam lấy chum rượu chắt ra bát, dâng lên:
" Thua là thua, bát này tôi kính Đoàn huynh."
" Bát này tôi kính Nguyễn huynh."
........
........
Xong xuôi, nhìn Vương Liễn say nằm, Đoàn Trác Luân trông thấy Tông Quai đã từ
trong thư phòng lẻn ra ngoài. Cũng nhanh tay cúi xuống, thay thế lá bùa trên
cổ Vương Liễn bằng một bột, sau đó hô hào:
" Mọi người, mọi người. Mau đỡ Vương huynh dậy."
" Được. Đỡ Vương huynh dậy."
........
Xong xuôi, mọi ngườii giải tán, biển hiệu cũng được hạ xuống.
.......
Ra ngoài về, thấy con trai nằm lăn lốc, Vương Kiệt lắc đầu, đắp chăn lên
người, rồi đi vào thư phòng.