Người đăng: thanhnc43
Tony Đặng được dẫn đến Nguyễn Toản, khom mình xuống kính cẩn:
" Xin được khấu kiến Vương gia."
" Ừm. Ngươi ngồi lền đi."
" Vâng. Tạ ơn Vương gia."
" Ở đây lâu như thế, ngươi cảm thấy ổn chứ?"
Nghe xong câu hỏi, Tony Đặng cả người run lên cầm cập.
.............
Khi bị bắt, hắn được giam vào trong lòng đất, xung quanh chỉ có một chiếc bàn
và nghế. Những cuốn sách về Kinh Thánh, nước....còn những thứ khác thì trở lên
mơ hồ.
Ba ngày trôi qua, không một ai đến thăm, hắn khi đó cứ ngỡ rằng mình bị chôn
sống, những cảm giác sợ hãi ùa về. Hắn tham lam đớp lấy những tia sáng nhỏ
nhoi chiếu xuống. Liên tục cầu nguyện, mong sao Chúa sẽ xuất hiện, cứu rỗi.
Nhưng lại qua hai ngày, khi hắn cầu đến hết tâm can, Ngài vẫn không xuất hiện.
Mọi niềm tin trở lên lung lay, hắn dần nghi nghờ sự tồn tại của Người.
" Kẹt." Tiếng cửa hầm thô kệch được kéo ra, ánh nắng chói nhoà, hắn vội vã che
mắt lại.
Nguyễn Toản- chính người đàn ông đó trên tay mang lấy một con gà vừa được quay
chín thơm dòn, còn nghi ngút khói. Đặt lên bàn, nhìn hắn cười man rợ:
"Bận việc, quên mất. May mà ngươi còn sống."
Hắn muốn gào lên, nhưng lí trí mách bảo đó là điều không thể. Mùi hương thơm
quyện khiến bụng dạ hắn sôi trào, nước miếng trào ra. Kẻ đó cười:
" Ăn đi. Ta mang đến cho ngươi mà. Chúa đã không cứu giúp thì để ta - đồng bào
của ngươi cứu giúp."
Hắn nhìn lại, trong lòng liên tục đấu tranh, cuối cùng cũng bước lại, gặm gấu
nghiến.
Ăn xong, khẽ lau qua, trên khoé miệng nhã nhép dầu mỡ, nói:
" Dù ngươi có tốt thế nào, thì đức tin của ta không bao giờ thay đổi."
Kẻ đó không đáp, chỉ cầm lên cuốn kinh thánh được hắn để trên bàn, vuốt ve
nói:
" Mỗi tôn giáo đều có cái tốt đẹp của riêng mình. Mấy ngày nay ta có nghiên
cứu qua, có một chút vấn đề không hiểu lắm. Ngươi có thể giải thích được
không."
" Tất nhiên rồi. Kinh thánh chỉ có kẻ tin tưởng người mới thấy hiểu được."
Kẻ đó chỉ cười nhẹ:
" Như Kinh thánh có viết, từ thuở khai thiên lập địa, Chua có tạo ra Adam và
Eva( người phụ nữ duy nhất bấy giờ). Sinh ra Cain và Abel, sau đó Cain lấy vợ?
Vậy vợ Cain là ai?( Genesis, 4:1-18)"(*)
Hắn nghe xong, ngờ vực không tin, bắt đầu lật giờ lại, xem xong hắn bàng
hoàng, dù tin tưởng mù quáng nhưng những giá trị hắn cũng nhận biết. Nếu điều
đó xẩy ra, hắn có thể tha thứ không?....
Thấy vậy, kẻ đó lại tiếp:
" Với Thánh LOT trong sách Matthew( 19 - 30 : 38), kể rằng hai người con gái
đã chuốc rượu say và thay nhau làm **, và cả hai đều sinh con. Đúng vậy
không?"()
Hắn chỉ biết, nghe xong, người hét lên, rồi ngất lịm.
............
Thấy hiệu quả, Nguyễn Toản lặng lẽ đi lên, căn dặn thị vệ:
" Hàng ngày ngươi mang thức ăn và quyển sách xuống. Mỗi lần hắn đọc xong thì
cho ăn. Cuối tuần cũng cho hắn ra ngoài."
" Vâng."
............
Nghĩ xong, hắn cúi đầu nói:
" Ổn, cảm ơn Vương gia đã khai sáng. Ngài là đức thánh."
Nguyễn Toản lắc đầu:
" Chả ai là thánh là thần của ai, chỉ có chính bản thân ngươi là thánh( thần)
của mình, chính ngươi thay đổi được mình."
Hắn cúi đầu,. Lúc sau, Nguyễn Toản tiếp:
" Ta có nhiệm vụ nhờ người giúp đỡ. Đó là ngươi sẽ trở thành linh mục, giáo
hoàng- đại diện cho chúa ở Đông Lào."
" Không. Thứ sai trái đó sao có thể cho chúng tồn tại được."
" Bình tĩnh. Biết đó là sai thì phải có người xông vào cứu rỗi mọi người. Dù
sao không có gì có thể triệt để phá huỷ được. Ngươi sẽ giúp đỡ mọi người loại
bỏ điều sai trái, hướng mọi người tuân theo luật pháp......"
" Vâng. Ta sẽ cố hết sức."
" Được."
Nguyễn Toản đáp, trò chuyện đôi chút sau đó tiễn biệt. Ngồi trên nghế, thở
dài. Hắn sắp phải rời đi, những vấn đề chắc chắn phải giải quyết triệt để.
Người cuối cùng là Miêu Ức.
...........
Trong một căn phòng nhỏ, một đôi trai gái đang tình tứ lẫn nhau. Nguyễn Toản
bước đến, ho nhẹ. Bên trong nhanh chóng sột xoạt, hai người nhanh chóng tiến
lên:
" Xin chào Vương gia."
"Ừm. Vào trong đi."
" Vâng."
Ngô Lý nhanh chóng đơm trà, Miêu Ức ngồi đối diện Nguyễn Toản ngay ngắn,
nghiêm túc lắng nghe.
Nguyễn Toản cười:
" Không cần như thế đâu, hãy thả lỏng."
" Vâng."
............
Miêu Ức, Nguyễn Toản cũng tiến hành biện pháp tương tự như với Trương Tấn Bửu.
Nhưng để đảm bảo hơn, tránh cho việc sai sót, bởi Miêu Ức là quân cờ vô cùng
quan trọng, trong thế cuộc bên kia biên giới. Nguyễn Toản sử dụng thêm biện
pháp Mĩ nhân kế.
.............
Miêu Ức nhìn sắc mặt hoà hoãn của Nguyễn Toản cũng bớt căng thẳng. Hắn chỉ nhớ
rằng mình rơi vào tay phản loạn nhà Lê( bị tẩy não từ nhà Tây Sơn sang Lê), bị
đánh đập, tra tấn. Đêm mấy hôm trước, khi trời lờ mờ, ngục giam tán loạn. Xung
quanh văng vẳng tiếng la hét:" Diệt bọn Tây Sơn cướp ngục."
Một bóng người áo đen tiếp cận, khẽ thủ thỉ vào tai:
" Chúng tôi được lệnh của hoàng đế, đến cứu người. Người đi theo tôi."
Sống trong cảnh tối tăm, tinh thần bị trì trệ, hắn vội vã gật đầu, chạy theo
ra ngoài. Phía trước ngục giam, những bóng người áo đen lao vào chém giết,
những kẻ ôm chặt lấy chân, gào lên:
" Chạy đi. Chạy đi."
Miêu Ức trong lòng bồi hồi, nước mắt khẽ rơi, tự nhủ:
" Ta về lại được, sẽ cầu xin ông nội giết hết lũ nhà Lê các ngươi."
.........
Hai người chạy, miệt mài, không nghỉ, băng qua cánh rừng. Phía sau không có
người theo đuổi. Đang khẽ thả hơi, thì từ lùm cây, hàng loạt người lao ra, một
tên hét lớn:
" Cây này ta trồng, núi này ta bảo kê. Muốn qua đây, thì nộp thuế."
" Các ngươi biết ta là ai không?"
" Cần gì biết, nhìn bọn ngươi nghèo túng vậy. Không có gì đâu. Người đâu, xông
lên giết."
" Giết."
Bóng áo đen vừa bảo vệ lấy Miêu Ức, vừa chống trọi sơn tặc, khi một nhát kiếm
đâm vào nách, máu chảy ầm ầm, hắn nhìn sang Miêu Ức nằm trên ngựa nói:
" Người bảo trọng. Đi trước đi. Ta giải quyết xong. Thì sẽ đuổi theo." Rồi vỗ
ngựa.
Miêu Ức mơ mơ màng màng mà đi.
Đợi tiếng ngựa đi xa, bóng áo đen phủi bụi đứng dậy, gỡ lấy túi máu buộc bên
người ra, phỉ nhổ:
" Thật là khổ công, diễn."
Tên đầu lĩnh cũng cười khổ:
" Thật không nghĩ đến nhiệm vụ kì quặc này. Đi thôi."
Những người đó là lứa đặc công đầu tiên làng Đại.
Việc đó, Miêu Ức không hề hay biết. Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậu, trong một gian
phòng đơn sơ. Cả người được băng bó. Khẽ cựa mình, bát đũa rơi xuống. Một thân
hình từ bên ngoài bước vào, hốt hoảng:
" Ngươi thương nặng. Nghỉ ngơi đi."
" Đây là đâu. Và tại sao ta ở đây."
Ngô Lý nhẹ nhàng hồi đáp, kể về việc gặp hắn ngac ngựa, người bị thương. Sau
đó cô mang về, cứu chữa.
Nghe xong, hắn vô cùng xúc động:
" Cảm ơn cô nương."
" Không có gì. Ngươi nghỉ ngơi đi. Cần gì thì gọi. Cứu một mạng người bằng xây
dựng bảy toà thâp."
Dần dần, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Miêu Ức cùng Ngô Lý càng ngày càng trở
lên tình cảm.
Vết thương chỉ ngoại da, lên nhanh chóng lành lặn, Miêu Ức cũng thông qua hỏi
thăm, biết được Nguyễn Toản. Lên cầu kiện, và có chuyện hôm nay.
........
Cuộc trò chuyện nhanh chóng diễn ra, Nguyễn Toản đã nghe qua câu chuyện Ngô Lý
nói. Lúc sau nhìn Miêu Ức nói:
" Việc liên hệ được với hoàng đế tôi cũng không chắc. Bởi cậu biết rồi đó,
Hoàng đế đã về Phú Xuân. Mặt khác bạn không có gì chứng minh thân phận, muốn
gặp thì đợi xét duyệt không biết đến khi nào. Tôi đề nghị như thế này được
không.
Ngô Lý trước từng giúp đỡ tôi, coi như quen biết. Tôi sẽ cho cậu vay 1 khoản
tiền để cậu thuê hộ vệ cũng như trang trải phí dụng đi lại về quê. Sau này cậu
chỉ cần trả lại tôi số tiền đó và giúp tôi một điều được không. Cậu biết đó,
tôi là thương gia và không làm việc không công."
Miêu Ức suy nghĩ rồi trao đổi ánh mắt với Ngô Lý, gật đầu:
" Được. Cảm ơn bạn nhiều."
" Haha. Không có gì. Bạn chỉ cần điểm dấu là được."
" Ok."
Sau đó, Nguyễn Toản được Ngô Lý cùng Miêu Ức tiếp đãi nồng hậu.
Về đến nhà đã muộn. Nguyễn Toản vòng qua Đoàn Thị Điểm đã ngủ, chợp mắt. Ngày
mai cũng đưa tiễn Shole, hắn cũng lên đường.
.........
(*) Genesis - hay gọi là Sáng thế ký, là sách mở đầu cho Cựu Ước nói riêng
cũng như Kinh Thánh nói chung. Nội dung của Sách Sáng thế nói về nguồn gốc của
vũ trụ, nhân loại và đặc biệt là dân tộc Israel.
(**) Sách Matthew: Hay còn gọi là Phúc âm Mátthêu là một trong bốn sách Phúc
âm trong Tân Ước viết về cuộc đời, sự chết và sự Phục sinh của Giêsu. Ba Phúc
âm còn lại là Phúc âm Mark (Phúc âm Máccô hay Phúc âm Mác), Phúc âm Luke (Phúc
âm Luca) và Phúc âm John (Phúc âm Gioan hay Phúc âm Giăng). Trong tiếng Việt
sách này được gọi là Tin lành theo Thánh Ma-thi-ơ (Tin lành) hoặc Tin mừng
theo Thánh Mátthêu (Công giáo). Vì là sách đầu tiên trong bốn sách Phúc âm nên
sách này còn được gọi là Phúc âm thứ Nhất.