Người đăng: thanhnc43
Bắt đầu từ sáng mùng 3, Nguyễn Toản cho quân tăng cường cao độ. Những cuộc
đụng độ nhỏ xảy ra khắp nơi, lực lượng gián điệp của quân địch nhanh chóng bị
tiêu diệt.
Mặt khác những người dân cũng nhanh chóng bố trí những hố chông, bẫy sụt, với
những vót sắt tẩm độc dọc và trải dài theo hướng tấn công của quân địch.
Khi trời dần tối, Nguyễn Toản cho mọi người rút xuống những con hầm ngoằn
nghèo, nằm dưới lòng đất, bắt đầu men theo những lối đi được đào sẵn, tiến sát
về doanh trại địch.
Ngoài ra, năm người của Hắc Vệ quân cũng bắt đầu xâm nhập về phía quân đội của
nhà Lê với món vũ khí kì lạ trong tay.
Trên mặt đất Nguyễn Toản chỉ để 1500 quân với 500 kị binh cùng 1000 bộ binh
mang trên vai hoả hổ.
Hoả hổ, có bầu lớn dài chừng một thước, khi lâm trận phun lửa, trong ống tống
nhựa thông ra, trúng phải đâu, lập tức bốc cháy... vì lửa cháy dữ dội, nên gọi
là hỏa hổ.
...........
Phía Kim Động, Phù Cừ, quân liên minh cũng đã sẵn sàng trong trạng thái chiến
đấu. Quân đội nhà Lê cũng huy động được 10 khẩu đại bác nhỏ.
Là vũ khí có thể mang trên lưng và bắn một loại đạn nặng chừng hơn 100 gram.
Một người lính cõng cái nòng súng (barrel), dài chừng 2 thước, trong khi một
người lính khác mang cái “giá” là một khúc gỗ tròn dài cũng chừng cái nòng
súng. Khi tác xạ, cái giá được dựng lên bằng hai cái càng hay một cái chạc cao
khỏi mặt đất chừng một mét, nòng súng sau đó để lên trên giá trong một cái
ngàm sắt. Người lính có thể điều chỉnh độ nhắm và kiểm soát bằng một cái báng
tì lên trên vai.
.........
Trời vừa tờ mờ sáng.
" Đoàng." Tiếng pháo chát chúa vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Nhất thời, từ cả Kim Động cùng Phù Cừ, quân liên minh bắt đầu tấn công.
Đầu tiên là những khẩu đại pháo liên tục nã đạn dọn dẹp chướng ngại phía
truóc. Kị binh và bộ binh theo sau.
Quân Nguyễn Toản cũng không chậm chễ, nấp dưới lòng hào tránh loạt đạn đầu
tiên, sau đó nhanh chóng nhồi đạn vào hoả hổ bắn tập trung về phía quân địch,
100 người bắn xong, thì người khác tiến lên, liên tục 5 lượt, tiêu diệt gần
200 người, đồng thời hạn chế bước tiến quân của địch.
Xong năm lượt, những hoả hổ được đưa xuống dưới hầm, những người dân bắt đầu
nạp đạn, vận chuyển súng tới tuyến hào thứ hai.
Còn những người lính bắt đầu cầm lấy kiếm giáo lao lên. Thế trận vô cùng kịch
liệt, tiếng chém diết diễn ra. Sau một khắc, trước sức tấn công mãnh liệt của
quân địch, Nguyễn Toản cho quân lính rút lui. Liên quân trong thời gian ngắn
ngủi ở cả hai mặt trận bị chém giết hơn 1500 người. Con số của Nguyễn Toản là
200.
Nhìn thất bại, Miêu Ức bực dọc:
" Tiến lên, làm cỏ bọn chúng."
Nghe lời Miêu Ức, Trần Quang Châu thúc quân tiến lên.
........:
Thấy quân nhà Lê đã dần tiến lên vào trận địa, Nguyễn Toản nhìn Nguyễn Long
nói:
" Cho mọi người chuẩn bị đốt bom khói."
" Vâng."
Bom khói có thể gần như ai ai cũng từng đốt qua, nghịch qua trong thời cấp ba,
thường được tạo thêm màu sắc khi cho phụ chất, để phục vụ chụp ảnh kỉ yếu. Do
điều kiện hạn chế nên bom khói mà Nguyễn Toản tạo ra là loại đơn giản nhất khi
nghiền KNO3 cùng đường bằng cối chày. Sau đó trộn theo tỉ lệ hai thia đường
cùng với hai thìa KNO3, sau đó là cho muối nở vào và trộn đều. Đựng trong
những trái dứa khô, có mồi dẫn lửa. Khí châm sẽ tạo ra khói đậm đặc.
Mọi thứ sẵn sàng, Nguyễn Toản cũng cho người ra lệnh cho hơn 300 kị binh ra
tiếp viện, với trang phục kì lạ, đeo kính mắt, trước miệng thì quấn khăn vải.
Nhìn thấy vậy, tiền quân nhà Lê liên tục cười lớn, mắng chửi:
" Bọn giặc cỏ điên rùi. Để ta giải thoát cho ngươi."
Rồi lao lên đối ứng, nhưng bỗng chốc, khói từ khắp nơi bốc lên che mắt tầm
nhìn, quân lính nhà Lê bị hơi khói bất ngờ làm cho cay mắt, ho sặc sụa, nhân
cơ hội đó, những bóng người áo đen từ mặt lên bắt đầu, chia cắt quân nhà Lê
làm hai, chém giết.
Tình huống bất ngờ, khiến quân nhà Lê hoảng loạn, mặc cho số quân lớn áp đảo
nhưng vẫn bị quân đội Nguyễn Toản bắt đầu dồn ép.
Nhận thấy tình huống bất ổn, Trần Quang Châu hét lớn:
" Rút lui, rút lui."
Nghe tiếng chủ soái, những quân lính nhà Lê vốn không có kỉ cương rõ ràng, vội
vã bỏ chạy.
Nhưng lúc này, bẫy chông đã được sắp xếp cẩn thận, trải dài theo đường rút
lui, nhiều kẻ vội vã bỏ chạy, khônh cẩn thận bị thụt xuống hố, đâm thủng bàn
chân, sau đó bị chính những người bạn của mình trong cơn hỗn loạn, dẫm đạp cho
đến chết.
Khiến sĩ khí quân nhà Lê nhanh chóng giảm sút, bóng ma lờ mờ hình thành.
Cuộc chiến kết thúc chóng vánh, chưa đầy 2 canh giờ, quân nhà Lê thảm bại khi
hơn 3000 người bị chém giết, bắt sống được Miêu Ức. Những tàn quân bỏ chạy
được thì sĩ khí cũng không còn.
.......
Ở mặt trận Phù Cừ, số quân gần như ngang ngửa, quân Nguyễn Ánh nhanh chóng bị
dập tan, giết hại. Chỉ còn Trương Tấn Bửu bị bắt sống, áp giải về làng.
..........
Quân lính của Nguyễn Toản cũng bị thiệt hại hơn 500 người. Tuy đã rất ít nhưng
cũng khiến giờ đây Nguyễn Toản đang buồn rầu không thôi. Bởi họ đều là những
người mà Nguyễn Toản chứng kiến sự trưởng thành, cùng nhau ăn cơm....... Đoàn
Thi Điểm biết tâm trạng của phu quân, ngồi bên an ủi:
" Cuộc chiến nào cũng sẽ có hi sinh. Những con người đó đã chiến đấu hết mình
về quê hương đất nước. Thiếp tin nơi suối vàng họ cũng an lòng. Người chết
cũng không sống lại được. Chàng không lên đau buồn, điều quan trọng là lo cho
thân nhân của họ, là giúp họ một phần nào rồi."
Nghe Đoàn Thị Điểm nói vậy, Nguyễn Toản khẽ gật đầu, suy ngẫm:
" Nàng nói cũng đúng. Ta không thể luôn luôn đau buồn như thế được. Nàmg cho
người thu gom di hài của những người đã mất, xây dựng một nghĩa trang liệt sĩ
để chôn cất anh linh của bọn họ. Để hậu thế biết được công lao của họ. Ngoài
ra tất cả thân nhân của họ mỗi tháng trợ cấp 10 cân gạo, con cái sẽ được học
hành miễn phí và ưu tiên tuyển dụng."
" Vâng." Đoàn Thị Điểm nhu thuận gật đầu.
..........
Khắc với khung cảnh hân hoan, doanh trại nhà zlee đang gà bay chó loạn, Nguyễn
Đình Giản tức giận, chỉ tay vào Trần Quang Châu nói:
" Đại nhân, đại nhân đâu. Ngươi có mệnh hệ gì thì nhà ngươi cho dù chết cũng
không đền nổi tội đâu."
Sẵn trong lòng ấm ức, Trần Quang Châu cũng gay gắt:
" Thằng ngu đấy chết thì thôi. Mẹ, số nhà Lê tận, bố đéo theo nữa, thích làm
gì thì làm. Toàn bọn ngu l*."
Nghe Trần Quang Châu nói vậy, Nguyễn Đình Giản tức tối, máu nhồi cơ tim mà
ngất.
Nhìn vậy, Trần Quang Châu mặc kệ, quay người bỏ đi.