Người đăng: thanhnc43
Tuy cố gắng nhưng cả hai nhanh chóng bị mất dấu, sự quen thuộc đường phố khiến
Lê Thận nhanh chóng ẩn mình. Đứng trước ngã tư, Nguyễn Huệ bực dọc:
" Mẹ kiếp. Chắc chắn là hắn, hừ."
Nguyễn Quỳnh tay phe phẩy quạt, nói
" Có lẽ lên hồi cung, giờ mất dâu, không đầu mối cũng vô ích. Chi bằng tập hợp
mọi người lại nghĩ sao."
Nguyễn Huệ gật đầu.
Đi một đoạn, Nguyễn Quỳnh kéo Nguyễn Huệ nấp mình vào một một ngõ nhỏ, thì
thầm:
" Đệ có cảm giác tên đó chưa đi xa, rất rất gần, chỉ sợ có gì che mắt. Chúng
ta thử nấp kĩ quan sát xem. Đệ nghĩ hắn ở nơi đây thôi."
" Được. Huynh cũng đang rối não. Nghe đệ vậy."
Nói xong, cả hai nhảy lên, nấp sát vào góc mái, lợi dụng ánh trời đang ngả về
Tây, ẩn mình.
.........:
Thật lâu, không biết đã mấy canh trôi qua. Phía dưới một căn hầm nhỏ, ngay sát
đầu ngõ, dài hai rộng hai, bên trên là một lỗ thông khí khéo léo ẩn sau những
cột đang chống lấy dàn bầu.
Lê Thận buồn bực, khẽ trở người thức giấc. Sáng này sau khi nghe lệnh quân sư,
làm xong, Lê Thận cho mọi người tản ra rải lời đồn, còn mình ẩn mình khẽ quan
sát.
Khi trông thấy tên phản tặc họ Ngô đầy mồ hôi run hãi, Lê Thận vô cùng hả dạ.
Mau chóng rời đi, nhưng cảm giác có một độ mắt đại bàng đang chăm chú mình, Lê
Thận vội vã rời đi. May mắn nhờ có căn hầm nhỏ nằm rải rác ở kinh thành, được
thái thượng hoàng( Lê Mẫn Đế) sai người đào, lúc đầu dùng để đối phó họ Trịnh,
mà tránh thoát. Lê Thận không khỏi cảm thán sự tài hoa của thái thượng hoàng.
Ngẫm nghĩ cũng lâu như vây, kẻ kia đã rời khỏi, Lê Thận khẽ chui dần lên.
Đang đứng phủi bụi trên quần áo, thì cả đầu chóng váng, Lê Thận gất đi.
Bên cạnh Nguyễn Quỳnh cùng Nguyễn Huệ đã đứng đó, an tâm Lê Thận đã bất tỉnh,
cả hai người chui xuống, khẽ quan sát, Nguyễn Huệ với nhận biết cực nhạy bén
về quân sự nói:
" Nếu đệ không cảnh giác thì chúng ta thật khó để phát hiện được. Chỉ cần khéo
léo vận dụng thì quân địch có thể tấn công bất ngờ mà không hay biết, nếu
chúng được mở rộng và hình thành một con đường, có thể ở, sinh hoạt bên dưới
thì thật khó lường. May mắn ta có thể phát hiện được sớm."
Nguyễn Quỳnh dùng tay, khẽ cạo nhẹ nền đất, nói:
" Đó là người có tầm nhìn như huynh mới nghĩ được như vậy, chứ theo đệ quan
sát thì nhìn dấu tích thì nơi này đã được đào khá lâu, khoảng 20 -30 năm.
Người nghĩ ra nó, chắc cũng chỉ muốn làm nơi ẩn nấp, tập kích bất ngờ thôi.
Nghe huynh nói, đệ cũng nghĩ chiến lược này khá hay. Mà chúng ta lên áp giải
tên đó về thẩm vấn xem sao. "
" Được."
.........
Trong căn ngục tối, Lê Thận người be bét máu, Nguyễn Huệ cho người đung đủ cực
hình, nhưng vẫn không hé răng một câu. Nguyễn Huệ bực dọc nói:
" Người đâu, giam hắn lại, cấm để hắn chết. Nếu không thì các ngươi cũng sẽ đi
theo đó."
" Vâng, hạ thần biết."
Phân phó xong, hai người hồi cung, vừa đến thư phòng thì Ngô Thì Nhậm, Hồ Công
Thuyên và Lê Quang Đại đang quỳ xuống, Trương Văn Hiến, Nguyễn Thiếp cũng suy
tư, thấy Nguyễn Huệ tiến tới, cả ba đồng thanh tâu:
" Hạ thần bất tài, mong bệ hạ trách tội."
Ban sáng vừa triển khai xong, xảy ra cản trở như vậy, không khác việc đánh ba
ba vào mặt bệ hạ, mà vụ việc như thần chi tác, dù lục tung sách thì cũng không
có cách giải quyết. Cả ba đều không thể biết làm sao, vụ việc này mọi dấu hiệu
y hệt vụ Phạm Lương, Phạm Văn.....
Nhìn ba người, Nguyễn Huệ trầm giọng nói:
" Đứng lên cả đi, kẻ chủ mưu ta đã bắt được, nhưng chưa thể lấy được lời khai.
Chuyện này không trách được các ngươi. Vào thư phòng ta bàn bạc thêm."
Cả năm người nghe vậy, cũng giật mình, phải biết họ có nhân thủ vô cùng lớn mà
cũng không tìm ra, bệ bạ lại phát hiện và bắt được. Quả là bậc thánh nhân.
.....
Trong thư phòng, Nguyễn Huệ nói đơn giản về việc phát hiện của mình, nghe được
hệ thống hầm hào, Hồ Công Thuyên, Nguyễn Thiếp đôi mắt sáng rực, càng ngẫm
càng thêm diệu, mồ hôi cũng lấm thấm rơi. Hồ Công Thuyên với tư cách thượng
thư Bộ Binh nhìn qua biết được mối nguy hại của chúng, cảm thấy vô cùng may
mắn khi phát hiện được, nếu không thì.....
Còn Lê Quang Đại khi biết chủ mưu tóm góm thì cũng sốt sắng, Nguyễn Huệ nói:
" Kẻ đó khó mà dùng thủ đoạn bức cung tra ép đượv, kẻo hắn tự tử thì tất cả đi
không. Ngươi thử dùng tiền tài, mĩ nữ dụ hoặc xem."
" Vâng."
Rồi nhìn Ngô Thì Nhậm nói:
" Những kẻ tung lời đồn. Ta nghĩ chắc chúng có thể cùng một bọn, ngươi cho
người bắt lấy, đồng thời làm mọi cách khống chế và tiêu tan lời đồn, kẻo bọn
chúng lợi dụng, kích động dân chúng làm loạn."
" Vâng."
Lời vừa rứt, bên ngoài Tiểu Quế Tử nói vọng vào:
" Thưa bệ hạ, có một người nói có tin cấp báo từ Nguyễn Toản đại nhân muốn đưa
bệ hạ."
Nghe vậy, Nguyễn Huệ hiếm hoi dẫn ra, nói:
" Cho người đó vào."
" Vâng."
......
Nguyễn Long xuất hiện, khẽ chắp tay, nói:
" Công tử nói đưa lá thư này cho bệ hạ, có lẽ sẽ giúp bệ hạ giải quyết được vụ
Phạm Lương, Phạm Văn. Công tử nói đây chỉ là suy đoán dựa theo kết quả khám
nghiệm tử thi cùng nghi chép hiện trường, không chắc hẳn là đúng. Mời bệ hạ
xem."
Nguyễn Huệ vui mừng cầm lấy lá thư, đọc xong, cười lớn:
" Diệu a, diệu a. Thật là ngay trước mặt mà không biết."
Rồi đưa lá thư cho mọi người xem. Bên trên là một loạt thuật ngữ chuyên khoa,
tất cả đọc đều mơ hồ nhưng cảm giác có thể nó rất rất đúng, cuối cùng đập vào
mắt là :
" Thứ nhất có thể là một dung dịch được chiết xuất, ngưng tụ sau khi nghiền
hạt na( hạt mơ) đun lên ngưng tụ lại, chỉ cần một lượng nhỏ có thể gây mù loà
nếu dính vào mắt, nhưng có thể dùng để gội đầu chống chấy. Dấu hiệu là 2 mắt
đau, nhức, chói mờ, kích thích chảy nước mắt. Dùng tay dụi dẫn đến mù loà.
Thứ hai có thể là cây Ô đầu( rễ của nó còn được gọi là củ ấu tầu ) là một cây
độc khi còn sống, chỉ cần chạm vào lá cây bằng tay, gây gạt, nhịp tim tăng
nhanh....... nhưng khi sao khô trưng cất, xấy khô, tán bột, ngâm rượu dùng làm
thuốc xoa bóp, hoặc đem sác uống, bài thuốc là :
Chuẩn bị: Tế tân 5g, xích thược 12g, thổ phục 16g, ý dĩ 20g, quế chi 4 – 6g, ô
đầu (sắc trước) 5g, đương quy 12g, uy linh tiên 10g, tỳ giải 12g, mộc thông
10g."
Đọc xong, mọi người đều trầm ngâm, Nguyễn Quỳnh đôi mắt đầy chiến ý.