Hải Chiến(2)


Người đăng: thanhnc43

Do quãng đường xa cũng tránh việc đối đầu với Lê Văn Chương, Vũ Văn Dũng cùng
Nguyễn Văn Thuyết bắt đầu xuất phát.

Sáng ngày thứ hai sau khi khởi hành, đoàn thuyền đi đến Vịnh Vân Phong( Khánh
Hoà ). Hai ngày lênh đênh, Vũ Văn Dũng định cho thuyền nghé vào đảo Hòn Lớn
dừng chân.

........

Thì bỗng từ xa, một toán tầu treo cờ nhà nguyễn, hình kì là Kì Lân, tiến lại.
Đi đầu là thế hệ tầu mới nhất, mang hiệu Phượng Phi, chỉ huy là một sĩ quan
người Pháp.

Thấy vậy, Vũ Văn Dũng vội vã nói:

" Dàn đội hình A."

" Rõ." Các thuyền nhanh chóng di chuyển, Hai tầu Định Quốc ở trung tâm, mỗi
bên là 5 thuyền dàn thành hàng.

Thấy vậy, đội Tầu nhà Nguyễn đi đầu là tâcu Phượng Phi dẫn đầu, như một mũi
tên lao thẳng đến.

Vừa chạm mặt, tất cả hoả lực liền bộc phát

.......

Nguyễn Văn Chấn lúc đầu né Định Quốc, nhắm tầu nhỏ nhằm phá đội hình, nhưng
không được, đành cho thuyền nhỏ tiến lên giáp lá cà. Còn chuyển sang trực diện
đối đầu Định Quốc. Tuy thấy hoả lực mạnh hơn nhưng Nguyễn Văn Chấn vẫn mỉa
mai:

" Hai con cũ rích này dám đối đầu với tầu hiện đại của ta ư."

Rồi hô lớn:

" Bắn."

Bên kia, Võ Văn Dũng cùng Nguyễn Văn Tuyết cũng không chần chừ, hô:

" Bắn."

" Đoàng...đoàng...đoàng."

" Đoàng....đoàng...đoàng."

Một trăm chín mươi khẩu khai lòng, khiến vùng biển rung động, những cơn sóng
trồi lên, đập lên thuyền. Nhiều thuyền nhỏ bị lật.

Trong màn khói che trước mặt, Nguyễn Văn Chấn cười lớn:

" Muốn đối đầu ư."

Nhưng bỗng nụ cười dần ngưng lại, bởi hắn thấy ngay sát chân mình, hai pháo
thủ bị rung động mà chết, hắn cau mày:

" Mẹ lũ An Nam yếu xì. Đm có vậy mà không chịu nổi...."

Lúc sau, một tên lính tiến đến bẩm báo:

" Thưa đô đốc có tất cả 50 người chết."

" Mẹ. Thật là ăn hại. Tiếp tục nạp đạn."

" Vâng."

Nhưng chưa nói xong, lại một loạt pháo nã về. Con thuyền rung lắc mạnh, hắn hô
lớn:

" Lui lại."

Con tầu cách dần xa, nhìn Phượng Phi tổn thất nặng nề hơn, thuyền hư hỏng, lại
quan sát phía xa, vẫn thấy hai tầu Tây Sơn sừng sừng như tường thành, biết
tình hình không ổn, hắn cau mày:

" ĐM. Tình báo sai. Lạc hậu cái cmn."

........

Thấy đoàn tầu nhà Nguyễn lùi đi, Vũ Văn Dũng đang định đốc thúc quân đuổi tiếp
thì bên cạnh Nguyễn Văn Tuyết nói:

" Cẩn thận có mai phục, theo tin tình báo thì Lê Văn Chương chỉ huy, không thể
chử quan."

" Mẹ. Bắn đang vui." Vũ Văn Dũng càu nhàu nhưng vẫn cho tầu dừng lại.

Đứng bên Trần Thị Lan nói

" Thật không ngờ chúng chặn đánh ở đây. Có khi nào chúng biết tin chúng ta
chuyển bị tiến về Hà Tiên."

" Không phải vậy, kế hoạch này ở đây chỉ có ba chúng ta biết. Đoán là bọn
chúng đợi đây mai phục Nguyễn Văn Lộc. Không ngờ chúng ta đi qua. Nhưng đúng
là trong cái rủi có cái may?" Nguyễn Văn Tuyết nói.

" Là sao?" Cả Vũ Văn Dũng cùng Trần Thị Lan đều ngạc nhiên hỏi.

" Các ngươi không thấy. Đoàn thuyền sử dụng tầu mới nhất. Sĩ quan pháp, chắc
hẳn bọn chúng đã đào tạo theo phương Tây có tiến triển. Nhìn chúng rút đi
không loạn. Có tầu bắn yểm hộ cho tầu lớn rời đi.... Nếu để Nguyễn Văn Lộc vẫn
đung thuyền cũ, cách cũ không phải sẽ thảm bại sao..."

" Đúng. Cứ tưởng mỗi chúng ta phát triển. Không ngờ bọn chúng cũng như vậy."
Vũ Văn Dũng trầm mặt: " Đúng không thể chủ quan."

" Ừm. Để tôi viết thư cho bệ hạ nói rõ tình hình. Bảo bệ hạ lưu tâm. Đồng thời
nhờ Hắc vệ điều tra gián điệp. Cũng như bảo Nguyễn Văn Lộc nhanh lên hỗ trợ."
Trần Thị Lan nói.

" Nhanh đi." Nguyễn Văn Tuyết nói rồi tiếp:

" điều bốn tầu lên điều tra xem. "

" Được."

.........

Bên kia, Nguyễn Văn Chấn thúc giục tăng tốc, không lâu, thuyền về bến.

Đến nơi, nhìn tầu Phượng Phi chật vật, Lê Văn Chương hỏi:

" Làm sao vậy?"

Nguyễn Văn Chấn lắc đầu:

" chúng mang hai tầu tổng 120 pháo. Hoả lực hơn hẳn chúng ta. Lúc đầu ta định
đánh xong lui quân. Không ngờ, chiến thuyền của chúng cũng cải tiến không thua
kém. Nên ăn chút thiệt thòi. Thật không ngờ..."

" Ừm. Coi như bài học. Không lên khinh thường. Chúng ta phát triển thì bọn
chúng cũng vậy. Mà đối đầu như vậy, thông qua đó có đề xuất gì không?"

" Tuy chúng phát triển hướng như chúng ta, nhưng cảm nhận rằng tốc độ pháo vẫn
chậm, thiếu chính xác hơn. Chỉ cần để Nguyễn Văn Thắng điều Long Phi kết hợp
với Phượng Phi ra đánh. Phối hợp diệt hai tầu lớn là được." Nguyễn Văn Chấn
nói.

Nghe vậy, Lê Văn Chương lắc đầu:

" Chưa phải lúc, trước điều thuyền nhỏ ra đánh thăm dò thêm, đợi mai hoặc ngày
kia gió lên, xuôi dòng ra đánh lợi hơn." Rồi nhìn Nguyễn Văn Chấn:

" Ngươi vất vả rồi. Đi nghỉ ngơi đi."

" Được."

.........

Sau đó liên tục những tầu nhỏ giao tranh, thấy kê địch không liều lĩnh xuất
binh. Trần Thị Lan đề nghị:

" Quân ta lênh đênh hai ngày. Phía trước có đảo, tạm thời cho thuyền cập vào.
Nghỉ ngơi xem."

Hai người Nguyễn Văn Tuyết nghe vậy, gật đầu:

" Được."

.......

Ngoài bốn thuyền thăm dò, Vũ Văn Dũng cho thêm 6 tầu nữa phối hợp. Còn lại cho
5 thuyền tiếp cận một bãi gầm đảo Hòn Lớn.

Năm thuyền đi lên, thì bất ngờ, tù các bụi cậy, liên tục mũi tên lao ra, biết
trúng mai phục, Nguyễn Văn Tuyết hô:

" Lui lại."

Các thuyền nhanh chóng lùi, ra xa tầm bắn tên. Thấy vậy cả ba thở phào. Nhưng
nhìn hơn 10 người tử thương, tất cả đều buồn, ánh mắt căm tức.

" bọn chúng cũng đón được mục đích của chúng ta. Bây giờ lên làm thế nào. Lênh
đênh vậy, sĩ khí có thể giảm, binh lính cũng mệt." Trần Thị Lan nói.

" Địch trong tối, ta ngoài sáng, muốn lên được cũng tổn thất khá lớn."

Tất cả rơi vào trầm tư, bỗng Nguyễn Văn Tuyết hô lên:

" Có cách."

" Cách gì?" Hai người khác dồn dập hỏi lại:

Nguyễn Văn Tuyết mỉm cười nói:

" thứ cách trinh sát bằng hoả lực xem?"

" Là sao?"

" Trong sách có nghi. Với trường hợp mày, chúng ta cho các thuyền thay phiên
nã đạn vào bất kỳ vị trí nào nghi ngờ có kẻ thù, nhằm dẫn đến một nhóm những
người không bị phát hiện, tin rằng họ đã bị phát hiện và lộ diện. Phát hiện vị
trí chỉ cần cho cung thủ bắn liên tục là được. Sau đó cho tầu Định Quốc nã vào
hai bên. Nhân cơ hội đó chúng ta đổ bổ. Cách này có thể tốn hoả lực."

" Của cải kiếm được. Mạng người khó. Bệ hạ cũng nói bằng mọi câch chiến
thắng."

" Đúng. Không gì quý hơn tính mạng binh sĩ."

" Được." Để ta cho người chuẩn bị.

.........

Bên kia, Lê Văn Chương đang ngồi. Nguyễn Tú vội vã tiến đến:

" Đúng là tướng quân tính toán như thần. Bọn chúng muốn tiến lên. Bị quân ta
mai phục. Chết như ngả dạ."

Nghe vậy, hắn khẽ hài lòng, nhưng không quên nói:

" Có thể bọn chúng sẽ liều chết lao lên. Bằng mọi cách tiêu hao sinh lực lớn
nhất. Không được thì lui. "

" Vâng."

" Trời sắp tối. Bọn chúng sắp tiến hành. Ngươi về chuẩn bị đi."

.........

Trời chiều, sau chuẩn bị. Cứ tốp năm thuyền thay phiên bắn phá. Nấp trong bụi
cây, quân nhà Nguyễn hoảng loạn, thủ thỉ:

" Chả nhẽ bọn chúng phát hiện."

" Chắc không, ánh mặt trời chiếu rọi vào chúng. Chắc chắn không thấy."

" Có thể chúng bắn doạ ma. Tất cả bình tĩnh."

......

......

" Ầm... Ầm... Ầm."

Pháo bắn vào bụi cây. Nhất thời một toán quân bị thiêu dụi.

Thấy có hiệu quả, Vũ Văn Dũng hô:

" Bắn."

" Bắn."

Hàng loạt mũi tên lao vào.

Nhất thời một toán quân nhà Nguyễn bị giết. Hai tầu Định Quốc tiến lên. Hoả
lực từ 120 khẩu pháo. Nhất thời san phẳng. Hơn trăm lính nhà Nguyễn bị đốt
cháy, kêu la. Nguyễn Tú thấy vậy, hét lớn:

" Lui, lui."

Như được ân xá, quân đội nhà Nguyễn bỏ chạy.

........

Nhanh chóng Vũ Văn Dũng cho quân tiếp cận, chiếm lấy một bãi.

Càng quan trọng hơn, do lần này lính tuyển chọn để thuỷ quân đánh bộ lên vô
cùng thiện chiến. Vừa lên bờ như thả hổ về với rừng. Liên tục lao vào chém
diết. Một nửa đảo hòn Lớn nhanh chóng bị đánh chiếm.

.......

Sau khi nghe Nguyễn Tú nói, Lê Văn Chương lắc đầu:

" Không phải lỗi của ngươi. Thật không ngờ bọn chúng làm vậy. Mau chỉnh đốn
đội hình. Mai trả thù."

" Đội ơn tướng quân."


Đế Chế Đông Lào - Chương #120