Mẹ


Người đăng: mocchauhuyn

Tương truyền tại vị trí của chùa Một Cột ngày nay vào thời nhà Đường có một
cột đá, phía trên có ngôi lầu ngọc, bên trong có tượng phật Quan Âm. Vua Lý
Thái Tông thường đến đây cầu nguyện, vậy mà cầu được hoàng tử nối dõi, vua
liền sai người tu sửa nơi đây thành chùa, và xây thêm một ngôi chùa nữa bên
cạnh và gỏi cả quần thể là Diên Hựu tự.

Bên cạnh chùa Một Cột là một thửa ruộng nông. Lý Anh Tú vậy mà thấy giữa ruộng
có một quả chuông lớn, bên trên đầy rùa là rùa. Không cần ai giới thiệu hắn
cũng biết chắc chắn đây chính là một trong An Nam tứ đại khí - Chuông Quy
Điền. Chuông này chính là do Ỷ Lan cho người đúc nặng đến một vạn hai nghìn
cân đặt tên là “Giác thế chung” (chuông thức tỉnh thời). Buồn cười chính là
chuông làm xong vì nặng quá nên treo lên không được mà để dưới đất lại đánh
không kêu. Không biết tên nào đầu sỏ vậy mà lệnh vứt chuông xuống một thửa
ruộng bên cạnh chùa Một Cột, vậy mà ném chuông xuống ruộng này liền có nhiều
rùa đến ở, từ đó Giác thế chung cũng bị gọi là chuông Quy Điền.

Lý Anh Tú cũng không ngờ hệ thống còn có thể bê luôn chuông Quy Điền vào. Xem
như là quà khuyến mãi đi. Dù sao Lý Anh Tú cũng không tính động đến nó, cùng
lắm lâu lâu cho người đến đây bắt rùa nướng ăn mà thôi.

Đi Diên Hựu tự trở về sắc trời cũng đã tối. Lý Anh Tú từ khi lập quốc xong
việc ăn uống của hắn không sơ sài như ngày xưa nữa mà do Ngự Thiện phòng chăm
sóc. Nhưng Lý Anh Tú vì tiết kiệm nên một bữa ăn cũng chỉ dùng ba món ăn, một
món canh mà thôi. Được ăn tối trong một cung điện sa hoa, rộng rãi, được người
hầu phục vụ đến tận miệng nếu đổi lại là người khác liền vui vẻ không ngậm
miệng lại được, thế nhưng Lý Anh Tú lại cảm thấy rất trống vắng. Bình thường
trong thủ phủ hắn ăn cùng với Thánh Gióng, thỉnh thoảng còn có Cao Lỗ, Lữ Gia,
nhưng bây giờ Thánh Gióng đã về trời, Cao Lỗ, Lữ Gia có phủ đệ riêng. Lý Anh
Tú bắt đầu cảm nhận được vị trí của một vị hoàng đế. Vì sao hoàng đế thường
xưng là quả nhân. Là để khẳng định quyền uy của mình là lớn nhất nhưng đồng
thời quả nhân chính là người cô độc. Đúng vậy quân vương ngày xưa chính là cô
độc. Lý Anh Tú giờ mang mệnh quân vương nhưng hắn lại sợ cô độc. Hắn cũng chỉ
là một người bình thường, khao khát có một gia đình bình thường đầy đủ như bao
người khác.

Thấy bệ hạ không động đũa viên Bách hộ lo lắng hỏi.

- Bệ hạ, thức ăn không ngon sao?

Lý Anh Tú lắc đầu nói.

- Không có việc gì. Đem lên cho Trẫm một bình rượu, thức ăn đem ra ngoài sân
đi.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Một cái sạp gỗ được khiêng ra đặt trước sân điện, một mâm thức ăn cùng một
bình rượu. Lý Anh Tú ngồi vừa nhìn trăng vừa uống rượu, vầng trăng sáng dị
giới nhứ chiếu sáng cõi lòng cô đơn u tối của hắn, thế nhưng cũng làm hắn thực
sự nhớ nhà. Nhớ người cha nghiêm khắc hay cầm roi răng dạy hắn, nhớ người mẹ
bao dung, hay bảo vệ hắn trước những trận đòn roi của cha. Cha hắn trải sẵn
cho hắn một con đường có thể tìm một công việc ổn định, hắn không nghe quyết
tâm đi con đường của mình. Mẹ hắn vẫn ủng hộ hắn, cha hắn dù không nói gì
nhưng vẫn âm thầm ủng hộ con trai của mình. Thế nhưng lúc đó hắn rất vô tâm,
xem nhưng đồng tiền cha mẹ đưa cho là điều hiển nhiên, tiêu xài phung phí. Giờ
nhìn trăng nghĩ lại hắn chợt nhận ra theo năm tháng hắn lớn lên, cha mẹ hắn đã
già. Cha không còn đủ sức để cầm roi rượt hắn chạy khắp nhà, giọng mẹ không
còn thanh để hát cho hắn nghe những lời ru lúc nhỏ.

Lý Anh Tú khẽ ngâm giọng có chút thê lương.

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu kháng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.

- Ha ha ha.

Lý Anh Tú cười thê lương cô độc lại uống rượu. Uống đến khi mắt hắn đã nhòa
đi, suy nghĩ cũng không còn tỉnh táo. Chợt một vòng tay ôm Lý Anh Tú vào ngực
ôn nhu nói.

- Hài tử, ngươi không cô độc, cả Đại Việt này chính là gia đình của ngươi.

Lý Anh Tú khẽ ngước nhìn lên nhìn dung mạo của người này, hắn ủy khuất nói.

- Mẹ, con rất nhớ mẹ.

Hắn ôm chặt lấy người phụ nữ, trong lòng đột nhiên vô cùng ấm áp an ổn. Mắt
hắn nặng trĩu, không kìm được liền ngủ đi.

Ánh nắng sớm làm Lý Anh Tú bừng tỉnh, hắn cảm thấy mình gối trên một thứ gì đó
mềm mại, như là đùi của một ai đó. Đêm qua hắn đã gặp mẹ. Hả, mẹ sao?

Lý Anh Tú giật mình bật dậy, hắn vậy mà gối trên đùi của Ỷ Lan ngủ suốt đêm
qua, mà nàng cũng để hắn cứ gối lên đùi nàng như vậy. Khi đó nàng thực sự có
cảm giác của một người làm mẹ, hệt như ngày xưa nàng hay làm gối để vua Nhân
Tông gối đầu lên vậy.

- Xin lỗi, đêm qua Trẫm uống say làm phiền thái hậu rồi.

Lý Anh Tú ngại ngùng nói. Không ngờ hắn lại nằm trên đùi nàng ngủ một đêm,
hẳng là rất mỏi. Ỷ Lan mỉm cười hiền lành nói.

- Bệ hạ không cần khách khí. Chỉ cần bệ hạ thoải mái là được.

Nói rồi nàng toan đứng lên, nhưng bởi vì ngồi suốt một đêm máu koong lưu thông
được, chân tê rần làm Ỷ Lan không thể đứng vững liền lảo đảo muốn ngã. Lý Anh
Tú vội đỡ nàng nói.

- Để Trẫm dìu thái hậu về cung đi.

Nói rồi không cần Ỷ Lan đồng ý liền từng bước dìu nàng về Minh Nguyệt cung. Về
đến Minh Nguyệt cung Ỷ Lan nói.

- Bệ hạ hẳn là đói đi. Ngự thiện phòng đã chuẩn bị sẵn cháo nóng, ngài ở lại
dùng bữa sáng luôn đi.

Lát sau ngự thiện phòng đã mang lên một bát cháo lớn, Ỷ Lan cẩn thận múc cháo
cho Lý Anh Tú. Đêm qua hắn uống rượu say giờ tỉnh lại trong bụng trống rỗng
nên cũng không để ý cháo nóng liền húp vào. Ỷ Lan vội vàng quan tâm nói.

- Bệ hạ từ từ một chút kẻo nóng.

Trong lòng hắn chảy qua một cổ nước ấm, ngoài mẹ ra chưa ai từng quan tâm hắn
như vậy. Lý Anh Tú bây giờ trong đầu muôn vàn suy nghĩ vẫn không quyết định
được. Ỷ Lan nhìn hắn không ăn cháo liền hỏi.

- Bệ hạ, cháo không ngon sao?

Lý Anh Tú như quyết định điều gì đó quan trọng, hắn đặt chén cháo xuống bàn
nhìn nàng nghiêm túc nói.

- Thái hậu, ngài có thể làm mẹ ta sao?

Lần này hắn xưng ta mà không phải xưng Trẫm. Ỷ Lan vô cùng giống mẹ hắn, trải
qua một năm cô đơn nơi dị giới, lần lượt những người bên cạnh hắn ra đi, giữa
quân - thần cũng không phải nói thân mật là thân mất, Lý Anh Tú thực sự rất cô
đơn, hắn khao khát có được tình thân, có một gia đình. Thấy Ỷ Lan không phản
ứng hắn thất vọng nói.

- Nếu không thể thì…

Không đợi hắn nói hết câu Ỷ Lan liền giật mình nói.

- Ta có thể không?

Vừa rồi nàng chính là bị câu hỏi của Lý Anh Tú làm giật mình. Lý Anh Tú lớn
lên vô cùng giống con trai nàng - Càn Đức, đi đến dị giới này nàng cũng chỉ là
một thân một mình, đem qua nhìn vẻ cô độc thê lương của Lý Anh Tú mẫu tính
trong lòng nàng không khỏi nổi dậy. Lý Anh Tú không biết đêm qua lúc hắn ngủ Ỷ
Lan đã vuốt ve khuôn mặt hắn không biết bao nhiêu lần, lúc đó nàng xem hắn
chính là con nàng đi.

- Mẹ.

Lý Anh Tú dùng cách xưng hô để thay câu trả lời. Ỷ Lan che cái miệng không tin
được nói.

- Bệ hạ…

- Mẹ có thể gọi ta là Anh Tú.

- Anh Tú, hoàng nhi.

Ỷ Lan vui mừng vậy mà gọi loạn lên. Nàng lần nữa ôm Lý Anh Tú vào ngực, Lý Anh
Tú cũng nhắm mắt hưởng thụ tình yêu mẫu tử từ Ỷ Lan. (viết đoạn này ta cứ cảm
thấy lạ lạ).

Đến tám giờ Lý Anh Tú vẫn đúng giờ lên triều, An Tư từ sớm đã đến giúp hắn mặc
lên triều phục. Mặc dù trong cung đã tuyển cung nữ, không cần thiết An Tư phải
làm nhưng nàng vẫn đến. Lý Anh Tú cũng bố trí cho nàng ở Minh Nguyệt cung bầu
bạn với Ỷ Lan.

- Bái kiến bệ hạ.

Các bá quan quen thuộc hành lễ với hoàng đế bệ hạ. Lý Anh Tú nói.

- Các khanh miễn lễ. Hôm nay trẫm có việc muốn thông báo.

Các bá quan liền chăm chú lắng nghe xem hoàng đế muốn thông báo chuyện gì. Lý
Anh Tú chầm chậm nói, giọng vang cả đại điện.

- Trẫm đã vừa nhận Ỷ Lan làm mẹ, phong Ỷ Lan làm Linh Nhân hoàng thái hậu,
tiếp quản cung Minh Nguyệt.

- Linh Nhân hoàng thái hậu?

Các vị đại thần liền xôn xao lên, Ỷ Lan mới được triệu hoán đến nên ngoại trừ
An Tư ra thì những vị quan lại khác vẫn chưa biết. Mấy vị đại thần thời Lý-
Trần như Tô Hiến Thành, Lê Phụng Hiểu, Chu Văn An, Lê Văn Hưu,… tất cả mọi ánh
mắt vậy mà đổ dồn về Lê Văn Thịnh.

-------------------------------------

Diên Hựu: Phúc lành lâu dài.

Bởi vì xây lên do vua Thái Tông cầu được hoàng tử nên bê luôn cái sức sinh sản
vào đây.

Có những danh nhân ta triệu hoán đến nhưng cũng chẳng để làm gì, cũng chỉ là
nhân vật phụ giới thiệu cho mọi người biết. Còn ảnh hưởng đến truyện vẫn là
các ĐẠI THẦN trong lịch sử nước nhà.

Chương trước ghi sai về Chùa Diên Hựu đã sửa lại.


Đế Chế Đại Việt - Chương #78