Người đăng: mocchauhuyn
Quần đảo sắt. Bến cảng nhà Crow là một mảnh đìu hiu, những chiếc thuyền chiến
tơi tả trở về, trên tàu chất đầy thương binh được chở về quần đảo Sắt. Dân
chúng tại lãnh địa Crow gia tộc vô cùng khủng hoảng. Bọn hắn chiến bại, Crow
công tước vĩ đại của bọn hắn vậy mà bại trận, hai vạn quân xuất chinh trở về
không đến năm ngàn người, Crow gia tộc chỉ còn ba trăm kỵ sĩ cùng một ngàn
binh sĩ trở về được. Sức mạnh của gia tộc trực tiếp giảm xuống một nửa. Các
gia tộc khác càng bi đác hơn, ví dụ như gia tộc Jackson, Nam tước chết trận,
toàn bộ nông nô chết trận, hoặc bị Đại Việt bắt giữ, gia tộc hầu như không còn
lực lượng phòng vệ chỉ còn chờ đợi những gia tộc khác thau tóm. Hay như gia
tộc Wilson, Tử tước bị bắt, các kỵ sĩ trong gia tộc đều bị thiệt mạng, hiện
tại sức mạnh của gia tộc bị suy giảm nghiêm trọng. Bọn hắn bằng mọi giá phải
đi chuộc lại lãnh chúa của mình mới mong vực dậy được gia tộc.
Trái ngược với vẻ ảm đạm của lực lượng Crow công tước và chư hầu, nơi cực Bắc
của quần đảo Sắt, căn cứ của những tàn dư Celt vương quốc đứng đầu là Laszson
công tước lại vô cùng vui mừng. Bọn hắn quanh năm suốt tháng bị Gemanic vương
triều hậu thuẫn cho Crow công tước đánh không dám ngóc đầu dậy, chỉ dám ru rú
cố thủ ở vùng cực Bắc đảo Sắt nghèo nàn, cuộc chiến Đại Việt bọn hắn cũng
không chú ý lắm, mãi đến khi tin tức Crow công tước bại trận, bọn hắn mới phái
người đi điều tra thực hư.
- Ngươi nói sao, bọn hắn vậy mà trở về không đến năm ngàn người?
Lazson vui mừng nói, nhóm nam tước, bá tước phía dưới liền gật đầu.
- Đúng vậy thưa công tước, lần này sức mạnh của bọn chúng bị giảm xuống một
nửa, xem ra năm nay chúng ta được yên bình rồi.
Hằng năm Crow đều cử binh đến đánh dập đầu Lazson công tước và đám chư hầu một
trận, mặc dù không công phá được các đảo cực Bắc nhưng vẫn có thể làm Lazson
khó chịu, lãnh địa không phát triển được. Mang danh là công tước nhưng thực
lực của Lazson lại không mạnh, chỉ có năm trăm người, nóng cốt năm mươi kỵ sĩ
mà thôi. Cộng với các chư hầu cũng chỉ gần hai ngàn người, không có cách nào
đọ lại được với Crow.
Lazson nằm dựa ra ghế có điều suy nghĩ, lát sau hắn nói.
- Chúng ta nên cử sứ giả đến Đại Việt cầu viện.
Đảm bá tước, nam tước bên dưới sửng sốt. Một tên bá tước cơ linh hỏi.
- Công tước, ngài định nương tựa vào Đại Việt sao?
Lazson cười nhẹ nói.
- Tại sao không? Dù sao Celt vương quốc đã sụp đổ, chúng ta cũng như chim
khôn, nên chọn cành mà đậu. Chỉ cần Đại Việt đánh bại được Crow chúng ta sẽ
lại được vinh quang như ngày xưa.
Bravia là một vương quốc đã hình thành từ rất lâu, nhưng một mực vẫn chỉ là
quốc gia hạng trung, mãi cho đến khi quốc chiến Đông - Tây bùng nổ, Bravia may
mắn nằm ngoài vòng chiến loạn, thâu tóm hàng chục tiểu quốc bị sụp đổ vương
lên trở thành một vương quốc lớn mạnh tại vùng phía Tây không hề thua kém
Gemanic vương quốc.
Bravia quốc vương là Nikolai đệ tứ, một vị quốc vương anh minh của Bravia, một
trong những số ít quốc vương có thể xây dựng nên một chỉnh thể phong kiến tập
quyền trên cả vương quốc. Hoa Hồng Đen thương hội là do một vị thân vương của
của Nikolai thành lập, hằng năm nó đem lại những khoản lợi kết xù cho Bravia,
đồng thời mạng lưới giao thương của Hoa Hồng Đen thương hội cũng là mạng lưới
tình báo của Nikolai đệ tứ. Mấy tháng trước Đại Việt xuất hiện bản báo cáo
liền xuất hiện trước mắt Nikolai, vậy mà chỉ mấy tháng sau Đại Việt đã đánh
bại được Crow công tước. Dưới cái nhìn của Nikolai, Crow công tước không phải
quá mạnh nhưng cũng không hề yếu, dù sao Crow cũng có thể gọi là tọa trấn một
phương của Gemanic, vậy mà Đại Việt lại có thể dễ dàng đánh bại được hai vạn
liên quân.
Đứng trong cung điện lúc này là một vị trung niên, bá khí hiên ngang, vẻ mặt
cực kỳ thông minh, khôn khéo. Đây chính là hội trưởng Hoa Hồng Đen thương hội
Pavong Nikolai, thân vương của Bravia vương quốc. Nikolai đệ tứ buông xuống
báo cáo về Đại Việt nhìn Pavong cười nhẹ nói.
- Elina còn tại Đại Việt đúng không?
Pavong nghe vậy cũng cười khổ.
- Con bé này từ nhỏ đã rất năng động, không chịu ở yên một chỗ, từ năm ngoái
đã đến Đại Việt, đến nay còn chưa chịu về.
Nikolai đệ tứ cười lớn nói.
- Ngươi cũng không cần kể khổ, ta lại cang cầu mong có một cô con gái giỏi
kinh thương như ngươi đây này.
Đúng vậy, Elina chính là con gái của của Pavong, tên thật là Elina Nikolai,
nhưng bên ngoài khi đi giao thương luôn sử dụng tên là Elina Karimova. Pavong
cũng cười trên mặt đầy tự hào nói.
- Quốc vương quá khen, con gái thần lại rất tinh nghịch, không biết sau này
có ai chịu cưới nàng không nữa.
Nikolai đệ tứ xì một tiếng mỉa mai.
- Ngươi lại quá nói điêu, cả cái kinh đô này ai không biết con trai của các
vương hầu quý tộc đều không lọt nổi mắt xanh của con gái nhà ngươi. Bớt diễn,
bớt diễn.
Quan hệ giữa Nikolai đệ tứ và Pavong có thể thấy là vô cùng tốt. Bọn họ tuy là
anh em nhưng lại không tranh đoạt vương quyền, một người trị vì quốc gia, một
người làm bá chủ kinh thương làm cho Bravia không ngừng vươn lên phát triển.
Nikolai đệ tứ lại nói.
- Sẵn tiện Elina tại đó, ta muốn phái ngươi đi sứ đến Đại Việt, xem như tỏ
lòng hữu nghị giữa hai bên.
Pavong cũng không từ chối nói.
- Tuân lệnh quốc vương. Thần cũng muốn đến Đại Việt xem con gái nhà thần chơi
gì bên đó mà quê cả lối về.
So với sự phản ứng của các vương quốc phía Tây bên phía Đông các hoàng triều
đều không chú ý đến Đại Việt, dù sao Đại Việt nằm gọn bên trong Tử Vong rừng
rậm, lối ra duy nhất là xứ Goldland hiện đã bị Tây Gốt vương quốc chiếm hết
hai phần ba.
Lý Anh Tú cũng không quan tâm lắm, hắn sau khi trở về triều đình liền ra lệnh
cho công bộ đúc ra các thiết bị nấu rượu, dựa theo công thức của Lý Anh Tú
viết ra bắt đầu ủ men, nấu rượu. An Tư vậy mà xung phong nhận việc nấu rượu,
Lý Anh Tú trắc thí nàng một chút vậy mà biết An Tư nấu rượu cũng rất có kiến
thức, nàng dựa theo công thức mà Lý Anh Tú đưa ra bắt đầu hoàn thiện một công
thức nấu rượu hoàn chỉnh. Lý Anh Tú cũng mặc để cho nàng chơi đi, dù sao hiện
tại hoàng cung chưa làm xong, An Tư vẫn còn rất rảnh.
Lý Anh Tú dẫn theo Phạm Tu, Trần Thư cùng Trần Quốc Toản đi đến phía Tây thành
trung tâm, nơi đây nằm ngoài hoàng cung một chút, tại đây một kiến trúc lớn
được đã đực dựng lên, chiếm khuôn viên tầm một cái sân bóng đá, có bố dãy tòa
nhà, ở giữa có một khoảng sân trống hình tròn. Bốn bên đều là lầu các ba tầng,
tường màu đỏ, ngói ống màu vàng, mái kéo dài cong vút lên. Đại môn to lớn, cửa
lớn làm từ hai khối gỗ lim rắn chắc được chạm khắc tỉ mỉ. Đây chính là Diễn Võ
trường, nơi đào tạo võ tướng cho Đại Việt.
“Đinh, diễn võ trường cần hiệu trưởng cũng các giáo quan để giảng dạy cho võ
tướng”.
Hệ thống bỗng vang lên thông báo. Lý Anh Tú ngạc nhiên hỏi.
- Không phải chỉ cần đưa người vào là huấn luyện được sao?
“Đinh, đào tạo võ tướng không chỉ tăng lên vũ lực mà còn tăng cả trí tuệ, tư
chất của họ nên không giống như trại lính chỉ đào tạo ra vũ lực binh lính. Khi
học viên vào học tại Diễn Võ trường, được hệ thống buff lên nhưng cũng cần có
người dẫn dắt, cần thời gian để tham ngộ”.
Ra là vậy, hóa ra Diễn Võ trường cũng chỉ là là một điểm buff thời gian và
lĩnh ngộ mà thôi. Hệ thống lại nói.
“Đinh, Diễn Võ trường còn có một đặc điểm nữa là chỉ cần đưa con cái quý tộc
vào học tập liền có thể đào tạo thành Cấm quân”.
- Là Thiên Tử quân sao?
“Đinh, ký chủ hiểu lầm, bọn họ là quý tộc làm sao có thể là Thiên Tử quân, bọn
họ tốt nghiệp ra trường có vũ lực có thể thua kém Thiên Tử quân nhưng trò mèo
tuyệt đối cao hơn nhiều, đảm nhiệm vị trí cũng ít nhất là Phó vệ úy (Chánh bát
phẩm)”.
Lý Anh Tú cạn lời, đây không phải là hệ thống đào tạo con ông cháu cha sao.
Quan viên bát phẩm trở xuống đều có thể được bổ nhiệm trực tiếp, lên đến tòng
thất phẩm muốn bổ nhiệm phải qua Lại bộ. Hệ thống chính là chạy cái lỗ hổng
này đến. Lý Anh Tú cũng mặc kệ tùy hệ thống chơi, dù sao cũng chỉ là Phó vệ úy
về sau có thể sử dụng để lôi kéo đại thần.
- Hệ thống, diễn võ trường có thể nhận người bản địa sao?
“Đinh, có thể. Chỉ cần được ký chủ cho phép là được.”
- Tốt quá.
Lý Anh Tú thầm hô dẫn theo Phạm Tu mở đại môn đi vào. Dạo một vòng, mọi thiết
bị từ bàn học, khu huấn luyện, nhà kho đều đầy đủ. Lý Anh Tú hỏi.
- Bình Định công cảm thấy nơi này như thế nào?
Phạm Tu cũng rất hài lòng nói.
- Bẩm bệ hạ, nơi đây quả nhiên là nơi tốt để tạo ra võ tướng.
Lý Anh Tú lại hỏi.
- Vậy khanh có ý muốn làm giáo quan nơi đây không?
Phạm Tu sửng sốt một chút liền vui vẻ nói.
- Thần nguyện ý làm giáo quan tại đây, mong bệ hạ ân chuẩn.
Phạm Tu cũng nghĩ rất rõ ràng, dù sao năm nay Phạm Tu cũng đã ngoài sáu mươi,
thêm một hai năm nữa sức khỏe không còn đảm bảo, làm sao hắn có thể ra chiến
trường được, diễn võ trường ngược lại là nơi dưỡng già rất tốt, hắn có thể vì
Đại Việt mà đào tạo ra võ tướng. Tình trạng của Phạm Tu cũng giống như những
văn nhân, võ tướng tuổi già khác của Đại Việt, ví như Lữ Gia, như Tô Hiến
Thành, thời kỳ đỉnh phong của bọn hắn đều là về già, lại có thể phụng sự đất
nước được bao lâu. Bệ hạ còn tuổi trẻ, có thể trị vì ba mươi, bốn mươi, thậm
chí là năm mươi năm nữa, nhưng những lão thần có thể đi cùng bệ hạ được bao
lâu. Chung quy lại tương lai của Đại Việt vẫn phải đặt tại những người trẻ
tuổi.