Người đăng: mocchauhuyn
Lão trưởng làng cũng là người Việt được phái đi đến An Bang lập nghiệp, nghe
nói có người từ Cổ Loa đến cũng vô cùng niềm nở tiếp đón. Hai người được sắp
xếp ở nhà lớn của làng, mùa Đông cũng không có gì tiếp đãi chỉ được vài củ
khoai lang nướng cho ấm bụng mà thôi. Lý Anh Tú cũng vui vẻ gặm khoai lang
nướng, vị thơm ngon, nóng hổi của khoai lang thực sự là một thứ ngon trong mùa
lạnh, cắn vào một miếng, vị ngọt thơm tỏa ra khắp miệng. Ăn xong một trái Lý
Anh Tú mới hỏi.
- Lão trưởng làng, không biết mọi người ở đây làm ăn thế nào? Đã quen với dị
địa hay chưa.
Lão trưởng làng cắn một miếng khoai lang thoải mái cười nói.
- Ban đầu thực không quen, đất đai nơi đây không thể bằng Cổ Loa được, may
mắn làng được phủ xứ cấp cho mười mẫu ruộng tốt đã cày xới xong, chỉ chờ ra
xuân là có thể gieo trồng. Ngược lại bên phủ xứ có cấp cho đồ ăn không lo chết
đói. Chỉ là quanh đây có thú dữ, hằng đêm đều phải chia ra dân binh cảnh giới.
Lý Anh Tú lại hỏi.
- Vậy người Việt ta cũng người bản xứ chung sống như thế nào.
Lão trưởng làng giọng đầy tự hào trả lời.
- Còn thế nào, so với lúc trước bọn họ sống với lãnh chúa Đại Việt ta chẳng
khác nào thiên đường, không lo sợ đói lại có ruộng đất trồng trọt, bọn họ rất
hướng về người Việt ta, học tiếng Việt, văn hóa Việt rất nhanh. Bây giờ cả cái
làng này ai ai cũng nói được tiếng Việt đấy.
Chợt lão trưởng làng đổi giọng lo lắng nói.
- Chỉ là ta nghe vài người bên các làng phía Tây nói bên họ đang có bạo loạn,
hay xảy ra cướp bóc. Hải Đông quân đến thì bọn họ chạy, quân đội rút đi bọn
chúng lại đến. May mắn giữa các làng có liên lạc với nhau, lúc làng này bị tấn
công thì dân binh làng kia sang giúp mới không bị thiệt hại quá nặng, nghe đâu
đã chết gần hai mươi người rồi.
Chia tay lão trưởng làng đi nghỉ ngơi Lý Anh Tú vẫn băng khoăn về điều đó. Lý
Anh Tú nói.
- Trần Thư, ngươi nói tại sao Phạm tướng quân lại chưa thể tiêu diệt đám tặc
nhân này, để cho biên giới bị quấy nhiễu như vậy?
Trần Thư nghĩ nghĩ nói.
- Bẩm chủ nhân, thực sự thuộc hạ cho rằng Hải Đông quân nhân số quá ít, khó
lòng bảo vệ được cả An Bang. Huống chi xứ An Bang công cuộc di dân mới định
hình lão tướng quân cũng khó lòng tập trung lực lượng tiêu diệt tặc nhân.
- Ý ngươi là Hải Đông quân cần phải tăng quân?
Trần Thư gật đầu nói.
- Theo thần thấy đám tặc nhân này số lượng hẳng không lớn, nếu không các làng
đã bị công phá, nhưng bọn họ lại rất thông thuộc địa hình nên dựa vào địa lợi
mà làm khó Hải Đông quân, dù sao dưới trướng Phạm lão tướng quân cũng chỉ có
ba trăm binh sĩ Hải Đông quân mà thôi.
Lý Anh Tú lắc đầu nói.
- Hải Đông quân hiện tại vẫn chưa thể tăng lên quân số. Nếu không xứ An Bang
này nuôi không nổi.
Phải biết rằng Hải Đông quân cũng là theo chế độ binh sĩ chuyên nghiệp, một
trăm người Việt, hai trăm người bản địa kết hợp lại. Tiền lương, lương thực,
khí giới luyện tập tiêu hao đều do xứ An Bang gánh chịu, An Bang cũng đang
trong công cuộc di dân thực địa, tiêu hao khá lớn mà vẫn chưa có nguồn thu
vào. Nếu tăng thêm binh sĩ xứ An Bang này không nuôi nổi đội quân thường trực
lớn như vậy.
Sáng ngày hôm sau, phủ xứ An Bang ba vị đại thần của Đại Việt một mặt chờ đợi
tin tức Lý Anh Tú, một mặt vẫn thảo luận chính sự An Bang. Hiện tại Cổ Loa và
An Bang là hai nơi trọng điểm được đầu tư nhiều nhất Giác Long cốc liền chậm
lại một bước.
- Bốn chiếc thương thuyền mang đến một tấn hương liệu, hai tấn lương thực,
sáu trăm món đồ sành, cùng bốn trăm sấp tơ lụa, hai trăm cuộn gấm vóc hẳng sẽ
đủ cho xứ An Bang vượt qua mùa Đông.
Lữ Gia lần nữa thống kê lại vật tư do bốn chiếc thương thuyền mang đến. Những
thứ này đều được vận chuyển trực tiếp từ Giác Long cốc đến An Bang bằng đường
biển. Cao Lỗ nói.
- Bên ta đã cho Hoa Hồng Đen thương hội xem những đồ sành kia nhưng có vẻ họ
không có hứng thú lắm. Ta nghĩ kỹ thuật của chúng ta vẫn chưa thu hút được bọn
họ.
Lữ Gia khoát tay nói.
- Việc này Cao phủ sứ yên tâm. Bên Giác Long cốc đang nghiên cứu một loại đồ
gốm mới là đồ sứ tráng men, khi đó bọn hắn muốn mua đồ gốm của chúng ta còn
phải xuất huyết nhiều.
Trình độ của Đại Việt hiện tại mới có thể tạo ra được những món sành nâu, sành
sốp, một số loại được làm từ đất sét trắng có tráng men xanh nhạt, hoa văn khá
đơn giản, khó thu hút được người mua. Cao Lỗ nghe vậy gật đầu nói.
- Vậy thì tốt quá. Hiện tại hẳn chỉ còn lo lắng về Hải Đông quân thôi.
Lữ Gia hiếu kỳ hỏi Phạm Tu.
- Tu huynh Hải Đông quân có vấn đề gì sao?
Phạm Tu lắc đầu nói.
- Chỉ là hiện tại phía Tây có một đám tặc nhân rất giảo hoạt, Hải Đông quân
quân số ít ỏi thực khó bảo vệ được cả An Bang, nhưng tình hình An Bang hiện
tại không thể gia tăng thêm quân số.
Lữ Gia bật cười nói.
- Vậy nếu ta cho Tu huynh thêm một trăm năm mươi binh sĩ tinh nhuệ huynh có
nắm chắc tiêu diệt được bọn chúng không?
Phạm Tu hùng hồn nói.
- Một trăm năm mươi người thêm vào ta tuyệt đối có thể tiêu diệt gọn bọn
chúng. Nhưng vấn đề là hiện tại ta không có.
Lữ Gia lại cười lớn.
- Không phải một trăm năm mươi người đang ở trước mặt huynh đó sao?
Phạm Tu trợn mắt, Cao Lỗ nói.
- Lữ Tổng quản hẳng là nói đến Thiên Tử quân.
Lữ Gia gật đầu.
- Đúng vậy, Thiên Tử quân và thủy quân lần này mang đến vừa đủ một trăm năm
mươi người. Dùng để đi tiêu diệt tặc nhân ta nghĩ Việt vương sẽ đồng ý.
Lúc này một binh sĩ bước vào cúi chào nói.
- Bẩm ba vị đại nhân, phát hiện tung tích Việt vương, ngài ấy hiện đang đi về
phía Tây. Hiện có lẽ đã sắp đến làng Bản Lầu.
Phạm Tu đập bàn nói.
- Không tốt, nơi đó rất gần hàng ổ của bọn tặc nhân, Việt vương rất dễ gặp
nguy hiểm.
Lữ Gia cũng giật mình nói.
- Tu huynh mau triệu tập Hải Đông quân, ta đi gọi Thiên Tử quân, lập tức khởi
hành không được để Việt vương có chuyện gì.
Trong khi phủ xứ đang loạn thành một bầy thì Lý Anh Tú đã dẫn theo Trần Thư đi
về Bản Lầu. Bản Lầu là một ngôi làng khá đặc biệt ở An Bang, nó nằm trên một
sườn đồi nhỏ, nơi đây đất đai đặc biệt thích hợp với việc trồng các cây hương
liệu tạo hương nên được phủ xứ An Bang rất chú trọng. Dân số làng đông nhất có
đến một trăm năm mươi người.
Lúc này trong Bản Lầu cũng đang tiếp đãi những vị khách đặc biệt, dẫn đầu là
một cô gái xinh đẹp và hai mươi hộ vệ. Đây không ai khác chính là Elina. Từ
ngày hôm qua Elina đã đi các khu làng phía Tây nơi có trồng hương liệu để khảo
sát xem như thế nào. Đây là một bước trong kế hoạch giao thương mà Elina luôn
làm mỗi khi đến một vùng đất mới. Đi đến những vùng nông thôn của Đại Việt
Elina đâu đâu cũng thấy được khung cảnh người ta gọi là hạnh phúc, nghe mọi
người kể về Cổ Loa, về quốc vương của họ làm Elina càng thêm tò mò về vị quốc
vương của vương quốc này.
- Trưởng làng, trưởng làng, lại có khách nhân đến.
Elina đang nói chuyện với trưởng làng thì có một đứa bé tầm sáu tuổi chạy vào
tí ta tí tởn hô lớn. Trưởng làng lễ phép đối với Elina nói.
- Tiểu thư cứ tùy tiện dạo chơi trong làng, ta đi tiếp khách nhân một chút.
Elina mỉm cười nói.
- Cảm ơn trưởng làng, ngài cứ bận bịu.
Lý Anh Tú cùng Trần Thư được dẫn đi gặp trưởng làng ở nhà lớn. Lý Anh Tú cũng
quan sát được những hộ vệ của Hoa Hồng Đen thương hội đang đứng cảnh giới liền
tò mò không biết những người này là ai. Vừa nhìn qua liền biết đây là những
người chiến sĩ rất tinh nhuệ. Lý Anh Tú cũng bất ngờ khi trưởng làng của Bản
Lầu không phải là Bồ Chính người Việt mà là người bản xứ, hắn không nhịn được
nói.
- Trưởng làng, ngài không phải là đến từ Cổ Loa sao?
Trưởng làng gật đầu nói.
- Ngài nói đúng rồi, ta sinh ra và lớn lên ở đây. Người dân Bản Lầu trước kia
là lãnh địa của một vị tiểu lãnh chúa, sau bị Phạm Tổng binh đánh xuống, ta
được thưởng thức nên được chọn làm trưởng làng nơi này.
Lý Anh Tú lại hỏi.
- Mùa Đông sắp tới, không biết mọi người định thế nào?
- Mùa Đông này trong làng vẫn còn dư chút lương thực, bên phủ xứ bên kia cũng
có trợ cấp. Nhờ quốc vương anh minh, không thu thuế bọn ta nên mọi người trải
qua mùa Đông kể cũng dễ dàng. Bên phủ xứ nói sang năm sẽ cho bọn ta vài mẫu
ruộng tốt để trồng thêm hương liệu, ta nghĩ tương lai cuộc sống của mọi người
trong làng cũng sẽ ấm no hơn. Thực tạ ơn quốc vương.
Thực ra lão trưởng làng cũng là người sỏi đời, nếu không cũng không được chọn
làm trưởng làng. Đầu năm nay người tộc Việt đi đến đâu cũng rất được tôn kính,
hai người này khí độ phi phàm, không phú tức quý, có thể là đại quan phía trên
xuống, không vỗ mông ngựa một chút thực không thể yên tâm.