Đàm Phán


Người đăng: mocchauhuyn

Nơi Swits thuê làm nơi trú chân cho thương hội là một tòa nhà cách cảng biển
không xa. Elina và Swits lúc này đang xem xét những túi hương liệu mới được
mua về, giá cả cũng không quá đắt nếu không muốn nói là khá rẻ so với giá cả ở
các vương quốc.

- Phó hội trưởng, nếu chúng ta có thể lấy được con đường này thị trường bên
phía Tây tuyệt đối sẽ do chúng ta thống lĩnh, lúc đó không cần phải nể mặt đám
người Ả Rập kia.

Swits hưng phấn nói. Các thương nhân Ả Rập là những người ở phía Nam, bọn họ
khống chế con đường hương liệu và tơ lụa từ các hoàng triều phía Đông sang các
vương quốc phía Tây. Dù chỉ là một đoạn nhỏ thôi nhưng nó như một con dao cắt
ngang qua con đường giao thương vậy. Giá cả hương liệu, tơ lụa đều do người Ả
Rập khống chế, chỉ có một con đường liên hệ giữa Đông và Tây duy nhất còn lại
là qua xứ Goldland, nhưng gần đây Tây Gốt vương quốc và Đông Tấn hoàng triều
trở mặt nổ ra chiến tranh liên tục làm con đường này bị đứt đoạn. Giá cả bị
các thương nhân Ả Rập kéo lên cao. Những người lãnh đạo bên phía Tây không
phải không muốn lấy lại quyền khống chế con đường buôn bán, nhưng vũ lực của
người Ả Rập cũng không phải tầm thường nên không ai nguyện ý làm mũi tên dẫn
đầu cả.

- Ngươi đừng mừng vội, ta tuyệt đối tin nếu chúng ta muốn mua hương liệu từ
họ sẽ phải bỏ ra cái giá không nhỏ đâu.

Elina bình tĩnh nói. Ý đồ của Đại Việt không quá khó để nhận ra, thậm chí bọn
họ không muốn giấu diếm ý định làm các thương nhân ngoại quốc xuất huyết,
nhưng sức hấp dẫn từ hương liệu quá lớn, bọn họ không thể không đưa cổ đến cho
Đại Việt chặt. Đúng, đây chính là dương mưu, âm mưu có thể tránh, nhưng dương
mưu thì chỉ có thể đón đỡ mà thôi. Elina đột nhiên nói.

- Tin tức Hắc Mộc lãnh chúa bị giết đã truyền tới quần đảo Sắt chưa?

Swits nghĩ đến liền mỉm cười nói.

- Đã truyền đến tai Công tước, nghe nói hắn rất tức giận, muốn mùa xuân năm
sau sẽ phát binh trừng phát Đại Việt.

Elina như bắt được cái gì nói.

- Vậy người nghĩ nếu Đại Việt so với quân đội quần đảo Sắt thì sẽ như thế
nào?

Swits suy nghĩ một chút nói.

- Quân đội Đại Việt rất thiện chiến, trang bị tinh lương nhưng quân đội quần
đảo Sắt quanh năm luôn có chiến tranh, cũng vô cùng tinh nhuệ. Nhưng xét về
hải quân thì thực sự Đại Việt rất khó sánh được với quân đảo Sắt.

Elina nghe vậy mỉm cười nói.

- Vậy nếu chúng ta báo cho Đại Việt tin tức này thì sẽ như thế nào đây?

Sáng ngày hôm sau Elina và Swits đã đi đến phủ xứ An Bang, phủ xứ thực ra
không lớn, cũng không hoa lệ bởi dù là Cao Lỗ hay Phạm Tu đều không phải là
người xa xỉ. Phạm Tu không hay ở phủ xứ mà là ở binh doanh được xây phía ngoài
thành An Bang một dặm, Cao Lỗ lấy phủ xứ làm nơi làm việc cũng là nơi ở của
mình, bên trong phủ cũng chỉ có Bồ Chính, vài viên trợ lý, người hầu khá ít.

Elina được một binh sĩ dẫn đến viện giữa, nơi đó đã có Cao Lỗ ngồi chờ sẵn.
Elina và Swits bước vào tỏ vẻ tôn kính nói.

- Elina (Swits) kính chào phủ xứ đại nhân.

Cao Lỗ mỉm cười nói.

- Swits tiên sinh, chúng ta lại gặp lại. Mời ngồi. Vị này là?

Swits vội nói.

- Bẩm phủ xứ đại nhân đây là phó hội trưởng của thương hội chúng ta.

Một tháng trước khi Swits đi vào gặp Lý Anh Tú đã từng gặp mặt Cao Lỗ cũng xem
như là một nửa người quen. Cao Lỗ đánh giá Elina một chút không khỏi thầm khen
một cô gái có nét đẹp thông minh. Lê Chân trong Đại Việt tồn tại như biểu
tượng của một sắc đẹp anh tư, không thua gì đấng mày râu, nhưng vị phó hội
trưởng này vừa nhìn người khác liền có thể nhìn thấy sự thông minh, sắc xảo
trong đôi mắt. Elina cũng đánh giá Cao Lỗ, là một người trung niên, nhưng rất
khí khái, dũng mãnh, nhìn rất thông minh nhưng không phải là loại người có
nhiều mưu mẹo của chính khách, quốc vương Đại Việt giao cho người này một phủ
thành ở xứ lạ có thể yên tâm sao?

Thực ra Elina nghĩ cũng không sai, Cao Lỗ tư chất SSS nhưng không phải là
người giỏi nội chính mà là giỏi về chế tạo vũ khí. Nội chính Cao Lỗ làm rất ổn
định tầm nhìn cũng rất xa, nhưng tính cách thật thà thẳng thắng làm nhãn quan
chính trị cũng ngắn đi. Như trong truyền thuyết Cao Lỗ bị An Dương Vương cách
chức đuổi về quê cũng bởi vì ông quá thẳng thắng mà thôi.

- Các vị có thể đến giao thương với Đại Việt thực là một điều tốt với Đại
Việt ta, Đại Việt luôn hoang nghênh những thương nhân đến Đại Việt, cũng tỏ sự
hữu nghị của quốc vương ta đến quý quốc.

Cao Lỗ nói vậy cũng không sai. Đừng nhìn trong thời phong kiến Việt Nam luôn
ức chế thương nghiệp, thực ra đó là bị ảnh hưởng từ Nho giáo. Khi Nho giáo
chưa xuất hiện thương nhân là một tầng lớp xuất hiện từ rất sớm trong lịch sử
của nước Việt, từ thời đại đồ đồng, các thương nhân người Việt đã đi giao
thương với nhiều nước Đông Nam Á, bởi vậy sau này người ta phát hiện ở một số
nước Đông Nam Á có trống đồng của người Việt cũng là xuất phát từ mối giao
thương này. Có lúc có suy nghĩ nếu không bị ảnh hưởng bởi Nho giáo liệu người
Việt có đi lên con đường phát triển kinh tế hàng hóa hay không.

- Quốc vương của chúng ta cũng gửi đến quý quốc một phần quốc thư để tỏ lòng
hữu nghị, hi vọng hai nước có thể thiết lập mối bang giao với nhau, tạo điều
kiện cho thương nhân hai nước phát triển.

Elina nói liền lấy ra một phong thư được đóng kín bằng sáp, bên trên in dấu ấn
hình một đầu sư tử. Cao Lỗ nhận lấy bức thư cũng không mở ra đọc. Tuy rằng đã
học nói được tiếng bản xứ nhưng thực sự Cao Lỗ chưa học viết, còn chưa nhận
được mặt chữ chứ đừng nói đọc một văn bản chính trị. Cao Lỗ mỉm cười nói.

- Bức thư này ta sẽ trao cho Việt vương, tin tưởng với sự anh minh của mình
Việt vương sẽ tạo điều kiện hết mức cho các vị.

Cao Lỗ tuy là người thật thà nhưng từng một thời là cánh tay phải của An Dương
Vương làm sao có thể không biết đàm phán. Nhớ năm xưa Âu Lạc đâu chỉ đánh nhau
với quân Tần, đâu chỉ đánh nhau với quân Nam Việt mà còn người Sơn Việt, người
Mân Việt, nhưng cũng đâu phải lúc nào cũng dùng đến vũ lực, còn có đàm phán.
Cao Lỗ đương nhiên biết quy tắc trong đàm phán bên nào nhịn không được trước
tức là bên đó thua.

Thấy Cao Lỗ không nói gì thêm nữa Elina cười khổ, Việt vương ánh mắt thực
không sai. Người này nhìn thật thà nhưng tư duy chính trị rất khá, không dễ
lừa gạt. Thực ra lý do chính Lý Anh Tú chọn Cao Lỗ là vì bên cạnh hắn không có
người, một lý do khác nữa là hắn nhìn vào tính cách của Cao Lỗ, trung thực,
thẳng thắng, không quá mưu mẹo rất phù hợp với chính sách an dân dị địa. Biết
không ăn được quả ngọt Elina nói.

- Phủ xứ đại nhân, thực ra chúng ta đến đây với mục đích giao thương như ngài
đã biết. Chúng ta nhìn trúng những hương liệu của quý quốc, muốn thu mua để
buôn bán nhưng nhân dân quý quốc nói rằng việc này bị phủ xứ quản chế, phải
thông qua phủ xứ mới mua được. Chúng ta hi vọng có thể được ngài đồng ý thu
mua hương liệu.

Cao Lỗ tỏ vẻ khó khăn nói.

- Thực không dám giấu, hương liệu trồng trọt tại đây sản lượng cũng không
nhiều, mà còn phải cung cấp cho cả vương quốc. Việt vương nhân ái thương dân
nên mới chấp nhận lấy giá rẻ mà bán cho nhân dân trong nước, mỗi tháng bên phủ
xứ cò phải lấy thêm tiền để đền bù giá. Thực tế hương liệu chúng ta cũng dư
không quá nhiều.

Thực ra đúng là hương liệu trồng tại An Bang là không quá nhiều bởi vì mới chỉ
khai phá hơn một tháng mà thôi. Thế nhưng Đại Việt còn một mảnh đất trù phú là
Giác Long cốc kia hoàn toàn có thể cung ứng đầy đủ ba cái Đại Việt hiện tại.
Elina kiên trì nói.

- Ngài yên tâm, chúng ta hoàn toàn có thể đưa ra giá cao để thu mua hương
liệu. Giá cả tuyệt đối không làm các ngài thất vọng.

Cao Lỗ lắc đầu nói.

- Việc bán hương liệu ta thực không dám quyết định. Tuy nhiên ngoài hương
liệu chúng ta còn có tơ lụa, đồ gốm,… nếu các vị có hứng thú ta hoàn toàn có
thể làm chủ.

- Ồ, các vị còn có tơ lụa.

Elina ngạc nhiên nói. Cao Lỗ ra hiệu vài viên trợ lý liền mang ra ba cái khay,
một cái là tơ lụa, một cái là thổ cẩm, cái còn lại là một mình gốm. Elina khẽ
sờ sờ tơ lụa, chất liệu rất tốt, mềm mượt, không thua gì tơ lụa của các nước
phương Đông. Thổ cẩm lại càng đẹp mắt tin tưởng giới quý tộc phía Tây sẽ
thích, đồ gốm ngược lại không quá xuất sắc, vẫn còn thua kém các nước một
chút. Elina nói.

- Những thứ này chúng ta cũng rất có hứng thú, muốn thu mua. Nhưng hương liệu
thương hội chúng ta cũng không muốn từ bỏ.

Thấy Cao Lỗ định từ chối Elina nói tiếp.

- Nếu chúng ta cung cấp một tin tình báo về kẻ địch của Đại Việt liệu các
ngài có thể tạo điều kiện hay không?

Nghe vậy Cao Lỗ liền nghiêm túc nói.

- Elina tiểu thư có thể nói, xem xét giá trị của tin tình báo ta sẽ quyết
định.

Elina lắc đầu.

- Không không, ta là muốn một bản hiệp nghị, hi vọng có thể lấy được một cái
hứa hẹn rõ ràng của quốc vương quý quốc.

Cao Lỗ suy nghĩ một chút nói.

- Thế này, hiện tại việc này ta không thể làm chủ, các vị có thể đợi vài ngày
từ thủ phủ sẽ phái người đến đàm phán. Thời gian này các vị có thể thu mua tơ
lụa và các loại đồ vật khác.

Elina gật đầu.

- Cảm ơn phủ xứ đại nhân, vậy hiện tại ta xin cáo từ.


Đế Chế Đại Việt - Chương #33