Bệ Hạ Khó Chịu


Người đăng: mocchauhuyn

Pavong đi rồi Lý Anh Tú không tự chủ được âm thầm chảy mồ hôi lạnh. Nếu quả
thực là như vậy Lý Anh Tú chắc chắn Đại Việt cũng sẽ không thoát khỏi bị
Franzt tính toán. Franzt đế quốc quá mạnh mẽ, tính toán quá rộng lớn, Đại Việt
cũng chỉ có các hết sức đề phòng. Lý Anh Tú gọi Trần Thư nói.

- Lệnh cho Ám bộ giám sát chặt chẽ mọi hoạt động của Franzt đế quốc, cũng các
hoạt động phản gián, ra soát lại các hoạt động của bọn chúng từ nửa năm trước
trở lại đây, thành lập tiểu tổ để suy đoán ý đồ của bọn chúng cho Trẫm.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Dù chuyện gì xảy ra thì Đại Việt vẫn phải vận chuyển như thường. Trong thời
gian này bên Hàn Lâm viện vậy mà làm ra được công tích, với sự giúp đỡ của
chuyên gia Hóa học, bọn hắn chế tạo ra được thuốc súng không khói. Lý Anh Tú
vui mừng ban thưởng một trận, bắt đầu cho thuốc súng không khói đưa vào sản
xuất thay thế cho thuốc nổ đen trong quân đội. Đầu tháng sau, cuộc thi võ thứ
hai của Đại Việt cũng được tổ chức. Chỉ là lần này triều đình quy định người
thi võ nếu đỗ cũng không được ban thưởng ngay quan chức mà trước tiên trở
thành Thiếu sinh quân, vào trong Diễn Võ trường đào tạo hai năm, sau khi tốt
nghiệp mới chính thức đi vào quân đội.

Lần tổ chức thi lần này không chỉ là thi võ mà còn có thi văn. Bởi quân đội
ngày càng hiện đại hóa, tổ chức càng quy củ nên đòi hỏi học thức của các sĩ
quan chỉ huy cũng phải ngày càng tăng. Sau khi trúng tuyển sẽ được trường huấn
luyện ba tháng tân binh, các học viên sẽ được Diễn Võ trường căn cứ theo năng
lực mà phân chia về các binh chủng để huấn luyện.

Lần thi này cũng là lần đầu tiên Bộ giáo dục và Bộ văn hóa kết hợp tổ chức. Lý
Anh Tú cũng không tham dự chủ trì mà để cho Lê Phụng Hiểu và Trần Nguyên Đán
làm chủ khảo. Sau cùng mới nộp lên danh sách cho Lý Anh Tú.

Bộ quốc phòng cũng đưa ra các thăng chức quân hàm. Học viên tốt nghiệp từ Diễn
Võ trường sẽ nhận quân hàm Thiếu úy, hạng tốt thì là Trung úy. Cấp úy nếu
không có quân công thì ba năm được thăng lên một bậc, đến cấp Tá nếu không có
quân công thì năm năm mới có thể tăng lên một bậc. Muốn từ cấp Tá lên Tướng
phải có quân công, hoặc Bộ quốc phòng kiểm nghiệm, hoặc cũng có một lối đi tắt
là từ Bệ hạ bổ nhiệm xuống, không ai có thể cãi được.

- Bẩm bệ hạ, đây là danh sách những người trúng cử cuộc thi võ lần này.

Lê Phụng Hiểu dâng lên cho Lý Anh Tú một bản danh sách. Gần đây tính khí của
Thừa Mệnh hoàng đế ngày càng kém, cả người luôn tràn đầy khí tức lạnh lẽo, dễ
nóng giận, nhất là khi tin tức của đoàn sứ thần vẫn chưa có. Các vị Bộ trưởng
đứng trước mặt của bệ hạ cũng một bộ cẩn thận.

Lý Anh Tú nhìn lướt qua, sắc mặt trở nên ngày càng kém cỏi. Đợt thi võ lần này
vậy mà không phát hiện ra được bất kỳ danh nhân nào. Chỉ thấy đứng đầu lại là
một người bản địa tên là Franki, đứng thứ hai là Trần Não, Mã Hoãn, Ngô Sài,
Trần Ba Luật,... Lý Anh Tú phiền muộn ném sổ gấp sang một bên nói.

- Cứ theo quy định mà làm. Động viên bọn hắn một chút. Còn nữa, lễ tốt nghiệp
của Diễn Võ trường bao giờ cử hành?

Diễn Võ trường lứa học viên thứ hai cuối cùng cũng tốt nghiệp. Có lẽ lứa này
là lứa sau cùng tốt nghiệp ra quân hàm vượt bậc, bởi trải qua cuộc chiến tranh
phía Nam bọn hắn ai trên người cũng tràn đầy quân công. Tuy nhiên cũng là lứa
học viên tốt nghiệp ít nhất, cả khóa cũng chỉ có một trăm bảy mươi hai người,
số còn lại hoặc nằm lại tại Thuận Hóa, hoặc nằm lại tại Tây Gốt cả rồi. Lê
Phụng Hiểu nhận lại sổ gấp nói.

- Bẩm bệ hạ, Theo thông lệ, sau khi thi võ xong nửa tháng sau sẽ tiến hành
tốt nghiệp.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Tốt lắm, Đến lúc đó liền thông báo cho Trẫm một tiếng.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lê Phụng Hiểu đi rồi Lý Anh Tú mới ngã người ra long ỷ, khẽ nhắm mắt lại.
Những ngày qua hắn cảm thấy tính khí mình thật kém, lúc nào cũng khó chịu
trong người. Elina, Trần Khánh Dư vẫn không có tin tức, chỉ có thỉnh thoảng
vài ba ngày lại vang lên thông báo của hệ thống Trần Khánh Dư thắng trận, cộng
thêm vài điểm chiến công là điều duy nhất an ủi hắn.

Đột nhiên những ngón tay mềm mại đặt lên hai bên thái dương hắn khẽ xoa nhẹ.
Lý Anh Tú mở mắt ra, là An Tư, không biết từ khi nàng đã đứng sau lưng hắn,
mùi hương thơm ngát từ cơ thể nàng dường như làm tâm linh của hắn an tĩnh lại.
An Tư nhẹ giọng nói.

- Bệ hạ đừng quá lo lắng, Elina làm người rất tốt, nàng nhất định sẽ an toàn.

Lý Anh Tú trong lòng bỗng xúc động đến khẽ kéo tay một cái ôm An Tư vào trong
lòng, gương mặt đặt trên vai nàng ngửi lấy mùi hương thơm ngát. An Tư xấu hổ
nói.

- Bệ hạ, cần thận Trần Thư thấy bây giờ.

Lý Anh Tú khẽ hừ lạnh nói.

- Hắn tuyệt đối không dám nhìn vào trong đấy.

Bên ngoài Trần Thư lỗ tai giật giật vội vàng quay ra ngoài nhìn mấy tên Kim
Ngô vệ quát.

- Nhìn cái gì nhìn, ta nói cho các ngươi biết, cẩn thận cảnh giới cho ta, nếu
không tan ca về doanh trại chạy mười vòng.

Cả đám Kim Ngô vệ oan ức trợn mắt, rõ ràng là ngài nhìn không phải là chúng ta
được không.

An Tư nhìn Lý Anh Tú khẽ vuốt tóc mai của hắn nói.

- Anh Tú, chàng đừng lo lắng như vậy nữa được không. Những ngày qua chàng như
vậy không những thiếp mà mẹ cũng rất lo lắng cho chàng.

Những ngày qua tính khí bệ hạ thất thường là điều mà cả triều đình đều biết,
thậm chí Ỷ Lan lời nói cũng không có tác dụng là mấy. Lý Anh Tú trầm mặc không
đáp. Hắn biết An Tư quan tâm hắn, thế nhưng không có tin tức của Elina làm
người hắn lúc nào cũng buồn bực lo lắng. An Tư nói.

- Hôm nay thiếp muốn đi ra ngoài, chàng đi với thiếp được không. Đi mà.

Thật hiếm khi An Tư nũng nịu với hắn như vậy, nàng ít nói, sống nội tâm nhưng
cũng rất mạnh mẽ, kiên cường, ít khi lộ ra tâm thái tiểu nữ nhi. Lý Anh Tú
chống cự không được mỹ nữ dụ hoặc liền gật đầu.

- Tốt, thay quần áo chúng ta đi ra ngoài.

Rất nhanh hai người liền thay đổi thường phục ra khỏi cung. Lý Anh Tú một bộ
quần áo sẫm màu, An Tư cũng một bộ giao lĩnh màu lam, bên dưới quấn thường
cùng màu, bởi trời hạ tương đối nóng nên nàng cũng không có khoác đối khâm,
bên trong giao lĩnh lộ ra một phần yếm đỏ quả thực xinh đẹp vô cùng. Lý Anh Tú
che chờ nàng đi ra khỏi Cấm thành, đằng sau là một đám cảnh vệ cũng mặc thường
phục lẽo đẽo đi phía sau, bọn hắn cũng không dám lại gần. Hộ tống bệ hạ đi vi
hành rất dễ, nhưng hộ tống bệ hạ vi hành cùng mỹ nhân lại khó, lại có bị cho
ăn thức ăn cho chó đầy mồm.

Đừng phố Thăng Long được xây dựng rất lớn, hai bên cũng không được tùy tiện
bày hàng rong, những thương nhân muốn buôn bán phải thuê mặt bằng từ quan phủ.
Còn những hàng rong được thu xếp ở một khu riêng tại thành Tây. An Tư chính là
dẫn hắn đến nơi này. Mặc dù đã đến gần chiều tối nhưng tại đây vẫn rất nhộn
nhịu, nhất là tại các hàng ăn vặt, thỉnh thoảng lại thấy có người cưỡi xe đạp
chạy qua. Xe đạp đã phổ biến tại Đại Việt, những gia đình trung lưu đều sắm
cho một chiếc thay thế cho đi bộ. Tiếng trẻ nhỏ cười đùa khắp nơi đều lộ ra vẻ
sinh cơ bừng bừng của một đô thị trẻ.

- Tránh ra, tránh ra.

Rầm.

Một tên nhóc con tầm bốn tuổi cưỡi một cây xe đạp gỗ vậy mà mất lái lao thẳng
vào hai người, Cảnh vệ còn chưa kịp phản ứng thì Lý Anh Tú đã chặn tên nhóc
lại, tránh một vụ tai nạn giao thông xảy ra. Cũng may Lý Anh Tú không quên
việc rèn luyện võ nghệ, cơ bắp cũng vô cùng rắn chắn, hai tay nắm chặt cổ lái
liền có thể dừng tên nhóc lại.

Các Cảnh vệ lập tức nhào đến, An Tư hoảng hốt hỏi.

- Chủ nhân, ngài không sao chứ?

Vừa rồi nếu không phải Lý Anh Tú cản lại thì xe đạp tuyệt đối tông trúng nàng,
không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nàng cũng sẽ bị sây xát nhỏ.Lý Anh Tú lắc
đầu. Chú bé nhảy tót xuống xe lập tức tỏ vẻ xin lỗi nói.

- Xin lỗi cô, chú, đây là lần đầu tiên ta lại xe ra đường.

Lý Anh Tú ngồi xuống định hỏi cậu bé thì một người phụ nữ đã chạy đến nói.

- Xin lỗi bệ hạ, là con thần không có mắt va trúng bệ hạ. Còn không mau tạ
lỗi với bệ hạ.

Đứa bé ngây thơ dưới sự thôi thúc của người mẹ vẫn hỏi.

- Hắn là bệ hạ?

Lý Anh Tú ngạc nhiên, người trong kinh thành lên đến hàng chục vạn người, làm
sao người phụ nữ này có thể nhận biết hắn, đột nhiên Lý Anh Tú thốt lên.

- Ngươi chính là cô dấu đầu tiên của Đại Việt?

======================++

Mọi chuyện ta đã giải thích rõ ràng. Nếu còn gì chưa hiểu hoặc cần ta giải
thích, góp ý có thể nt bên page Cá Ướp Muối hoặc tài khoản truyenyy của ta.
Xin cảm ơn.

ps: Trẫm rất khó chịu.


Đế Chế Đại Việt - Chương #293