Sắp Biến Thiên


Người đăng: mocchauhuyn

Thực ra nhãn quan chính trị của Ỷ Lan vô cùng tốt, nàng kiếp trước đã hai lần
nhiếp chính đây, cả triều đình không ai dám xem thường vị Thái hậu hay ở hậu
cung này. Đơn cử chỉ riêng hội Chữ thập đỏ, với thời đại thông tin chưa phát
triển như hiện nay nàng lại có thể biến nó thành một tổ chức quốc tế quả thực
không thể xem thường. Hơn nữa theo tin tức mới nhất, hội Chữ thập đỏ cũng đã
xuất hiện những cơ sở đầu tiên tại Bravia, hầu như những nước có đặt quan hệ
ngoại giao với Đại Việt đều bị hội Chữ thập đỏ thẩm thấu đi vào.

- Con không sao, chỉ là nghỉ ngơi thời gian hơi dài, hôm nay làm việc nhiều
nên có hơi chút mệt mỏi.

Lý Anh Tú cười thoải mái ngồi xuống bàn cơm. Thức ăn ngược lại rất đơn giản.
Lý Anh Tú hạ lệnh cung đình ngoại trừ những lúc thiết tiệc quần thần, sứ thần
thì bữa ăn thường ngày của hoàng đế, Thái hậu cũng vô cùng đơn giản, chỉ được
phép có tối đa ba món ăn và một món canh mà thôi. Không phải Lý Anh Tú không
muốn hưởng thụ mà là do Lý Anh Tú cảm thấy quá hoang phí. Bình thường bữa ăn
cũng chỉ có ba người, An Tư lượng cơm ăn ít vô cùng, Ỷ Lan lại chỉ ăn chay,
nên người ăn hầu hết món ăn lại là Lý Anh Tú, hắn cũng không muốn như những
hoàng đế xưa ăn một bữa mấy chục món, làm một đời người hiện đại hắn tích cực
phê phán điều này.

Ăn uống xong Lý Anh Tú uống một ly rượu vang kích thích một chút tiêu hóa. Thứ
rượu này thực ra không phù hợp lắm với khẩu vị người Á Đông, nhưng độ cồn
thấp, thích hợp dùng để tiêu hóa và kích thích cho một giấc ngủ ngon. Đại Việt
không có loại rượu này, đều phải nhập khẩu vào, Lý Anh Tú một bữa cũng chỉ
uống tối đa ba ly. Lý Anh Tú nói với An Tư.

- Ta đi nghỉ ngơi một chút, nửa canh giờ nữa liền gọi ta dậy, chiều nay vẫn
còn một bữa thiết triều.

An Tư khẽ gật đầu nói.

- Thiếp sẽ lưu ý.

An Tư hiện tại cũng được xem như là con dâu nhà họ Lý, chỉ là hai người còn
chưa thành hôn mà thôi. Hiện tại trong triều chính là đang bàn luận xem Elina
và An Tư ai sẽ ngồi lên ghế mẫu nghi thiên hạ. Elina không cần phải nói, thân
phận cao quý, đằng sau là Bravia vương quốc, thế nhưng An Tư cũng không vừa,
họ Trần bên trong cung đình thực lực vẫn rất mạnh mẽ đây, đặc biệt là hai vị
siêu cấp đại Boss Trần Quốc Tuấn và Trần Thủ Độ.

Trong lúc Lý Anh Tú nghỉ ngơi thì bên trong trụ sở Ám bộ Trần Thủ Độ vẫn đang
miệt mài với đống tình báo gửi về. Ám bộ không chỉ phụ trách đối nội tình báo
mà còn cả đối ngoại, mọi tin tức từ khắp nơi đổ về, thông qua bộ máy tham mưu
của Ám bộ phân tích cuối cùng đưa ra phán đoán tình hình của khu vực sẽ ảnh
hưởng như thế nào đế Đại Việt, sau đó lại đề ra phương pháp phản ứng. Cơ cấu
của Ám bộ rất phức tạp, đến Lý Anh Tú cũng không thể dễ dàng rõ được cuối cùng
Ám bộ có bao nhiêu cơ quan đặc vụ, điều này chỉ có duy nhất người sáng lập ra
Ám bộ - Trần Thủ Độ là rõ ràng nhất.

- Bẩm Bộ trưởng, tin tức đã đưa đến.

Một nhân viên Ám bộ đi vào bên trong mang theo một xấp giấy báo cáo đưa đến,
Trần Thủ Độ lập tức tiếp nhận lấy. Tin tức lần này chủ yếu đến từ hai nguồn
Franzt đế quốc và Gemanic vương quốc. Từ lúc Đại Việt cùng với A và B quốc đàm
phán mua bán vũ khí Ám bộ đã lập tức đi sưu tầm tin tức, qua mấy tháng phân
tích, các cơ quan cuối cùng cũng đã đưa ra kết luận: Gemanic muốn thiên biến.

Trần Thủ Độ đọc thật kỹ từng tin tức đem đến, một bên lại ghi chú vào bên
trong cuốn sổ nhỏ. Không biết qua bao lâu Trần Thủ Độ đứng lên nói.

- Chuẩn bị xe, ta cần phải vào cung gặp bệ hạ.

Trong khi đó Gemanic vương quốc, miền Đông Gemanic, miền viễn Đông này hoàn
toàn là lãnh địa của Philp đại công tước. Toàn bộ lãnh địa rộng đến ba hành
tỉnh, sáu tòa thành thị, dân số lên đến hơn một triệu người. Sau khi Thomas
đại công tử trận, trưởng tử lên thay, thế nhưng Thomas gia tộc thực sự bị sa
sút, Philp đại công trở thành người có thế lực lớn nhất Gemanic sau Vinhem
quốc vương.

Philp đại công thường thường ở kinh đô, một năm trở về đất phong bất quá cũng
bốn năm lần mà thôi. Năm ngoái Vinhem quốc vương sau khi bị Đại Việt đoạt mất
quần đảo Sắt liền hôn mê bất tỉnh, những tưởng Vinhem quốc vương xem như đã
sắp đi gặp tổ tiên, thế nhưng không, quốc vương lần nửa tỉnh lại, sinh long
hoạt hổ tựa như con gián đánh hoài không chết, con trai trưởng của Vinhem lần
nữa thất vọng, hắn chờ đợi quả thực rất lâu rồi, thế nhưng vẫn chưa được kế
vị. Vinhem quốc vương tỉnh lại lần nữa thu về quyền lực triều đình, theo đuổi
chính sách quân sự, yêu cầu các lãnh chúa quý tộc phía dưới phải trưng binh,
sẵn sàng cho một cuộc chiến phục thù.

Philp đại công sau khi trở về đất phong liền bí mật đi qua đằng sau dãy núi
sau lưng lâu đài, nơi đây có một thung lũng lớn, mùa thu Philp đại công thường
đến đây đi săn, nông nô bình thường không được phép đi vào đây. Khác biệt với
cảnh hoang vắng trước kia, hiện tại bên trong thung lũng vô cùng nhộn nhịp,
một căn cứ quân sự bí mật được dựng lên, có đến một ngàn binh sĩ trú đóng. Bởi
đây là địa riêng nên căn cứ này rất bí mật, không ai biết đến sự tồn tại của
nó.

- Bề tôi trung thành của ngài, Kar Beek Bái kiến Công tước đại nhân.

Philp đại công vừa đến từ bên trong căn cứ lập tức có một tiểu đội binh sĩ,
dẫn đầu là một kỵ sĩ mặc giáp sắt đi ra tiếp đón. Philp đại công ngồi trên
ngựa hỏi.

- Đại vương tử đã đến chưa?

Beek lắc đầu nói.

- Bẩm đại công, vương tử thông báo gặp một chút vấn đề, có lẽ cần hai ngày
nữa mới có thể đến.

Philp gật đầu nói.

- Liên tục giữ liên lạc với đại vương tử, không được để xảy ra vấn đề. Dẫn ta
đi xem hàng đi.

Beek lập tức đi đến dắt ngựa cho Philp đại công vào bên trong. Đừng nhìn như
vậy nhưng bản thân Beek chính là một Tử tước phong thần của Philp đại công,
hắn là một trong những thân tín được Philp đại công vô cùng tin tưởng mới có
thể giao cho hắn chưởng quản đội quân bí mật này.

Philp đại công đi vào bên trong doanh trại thẳng suốt đến hậu doanh, nơi đây
vừa là kho tàng, đồng thời cũng là nơi luyện tập của các binh sĩ. Beek hạ lệnh
một tiếng, các binh sĩ lập tức khiên ra bên ngoài những rương gỗ lớn đặt trước
mặt chủ nhân. Philp đại công nhàn nhạt ra lệnh.

- Mở ra.

Từng rương gỗ lập tức được mở ra, hàng ngàn thanh hỏa khí lập tức hiện ra
trước mắt, những vũ khí này đều là mới tinh còn thơm mùi dầu và hương gỗ cây
óc chó. Philp đại công cầm lên một khẩu súng hỏa mai. Súng hỏa mai của Đại
Việt dài chừng một trăm năm mươi phân, nòng súng có cỡ nòng 15 ly hình lục
giác, sử dụng điểm hỏa bằng mồi thừng. Philp đại công xoay khẩu súng trên tay
tựa như đang nâng niu, quan sát kỹ một tác phẩm nghệ thuật.

- Thật tinh xảo, những thứ vũ khí này đã giết chết đoàn binh sắt của Thomas
đại công?

Philp nhìn thấy súng không khỏi ưa thích, thực sự mà nói đã là nam nhân thực
sự rất ít người không thích súng đạn đây. Beek lắc đầu đáp.

- Theo như tù binh đáp lại thì đây cũng không phải là loại mà Đại Việt bán
cho Bravia, khác biệt lớn nhất chính là chỗ điểm hỏa này. Súng của Đại Việt và
Bravia không dùng thừng.

Thực ra Beek nói vậy cũng không đúng, bởi khác biệt lớn nhất của súng chính là
ngoại hình. Súng hỏa mai mang ngoại hình kiểu cũ, bán súng nhỏ, không có thước
ngắm, còn Type 02 hay Type 02A2 của Đại Việt đã được thiết kế theo dạng súng
trường, bán súng to, càng phù hợp với việc ngắm bắn, có thước ngắm, nòng súng
còn có chỗ để lắp lê. Philp lắc đầu nói.

- Cũng dễ hiểu, quan hệ của Gemanic và Đại Việt quả thực không tốt, làm sao
bọn hắn có thể cung cấp cho chúng ta loại tốt nhất. hiện tại thợ rèn trong
lãnh địa có thể sản xuất ra loại vũ khí này hay không?

Làm đại công Philp có tầm nhìn chính trị càng rõ ràng, điều hắn quan tâm nhất
lúc này chính là liệu bản thân có thể tự chủ sản xuất vũ khí này hay không,
chỉ có tự chủ sản xuất hắn mới có đủ điều kiện tư bản để hoạch định kế hoạch
lớn hơn.

- Bẩm đại công, thuộc hạ đã đưa một số hàng mẫu đến xưởng rèn, đám công tượng
biểu thị bọn hắn có thể làm được, tuy nhiên để sản xuất ra súng lại mất thời
gian rất lâu.

Beek nói chẳng khác một gáo nước lạnh tạt vào tham vọng của Philp đại công là
mấy. Không giống như Bravia có một nền sản xuất đã tiêu chuẩn hóa, không như
Đại Việt có xưởng rèn được buff và đã đi vào giai đoạn cơ khí hóa, nền sản
xuất của Gemanic lại khá tụt lại phía sau, đó cũng chính là nguyên nhân làm
cho địa vị Gemanic từ một cổ quốc hùng mạnh dần dần trở nên suy giảm.


Đế Chế Đại Việt - Chương #275