Trứng Nở


Người đăng: mocchauhuyn

Những thứ Lý Anh Tú làm quả thực làm Elina cảm thấy thật mới mẻ, nhà máy dệt
khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của nàng. Tại Bravia những thợ dệt nhìn
gương mặt thực sự khắc khổ, ngược lại những người công nhân Đại Việt lao động
lại tràn đầy vui vẻ, năng suất cực cao, năng lực sản xuất của nhà máy Đại Việt
nếu hoạt động hết công suất có thể so với hơn mười nhà máy cùng cấp bậc đây.
Lần thăm thú này đối với nàng mà nói quả thực là viên mãn.

Thời tiết đã chuyển đến nửa sau tháng mười một, năm nay mùa Đông lại có vẻ đến
muộn hơn hay sao không biết, đã đến lúc này thời tiết lại không lạnh giá như
năm ngoái, ít nhất là không có tuyết đây. Nhiệt độ cũng chỉ hạ xuống chừng
mười tám, mười chín độ, so với năm ngoái có thể gọi một tiếng ấm áp.

Lý Anh Tú sinh hoạt cũng vô cùng vui vẻ, mặc dù khá bận rộn nhưng hắn vẫn có
thể giành thời gian cho Elina, An Tư. Thân phận đã bại lộ hắn ngược lại cũng
không ngại ngùng thường xuyên dẫn Elina vào cung. Ví dụ như ngày hôm nay Elina
cùng An Tư một mực bồi bên cạnh hắn. Bên vườn ngự uyển ba người mặc trên thân
áo khoác lông, ở giữa đốt đống lửa, bên trên lại đốt một bình trà nóng, vừa
uống trà, vừa ăn bánh khung cảnh lại rất nhàn nhã. Thế nhưng chỉ Lý Anh Tú
biết hôm nay là một ngày trọng đại. Hôm nay chính là ngày thứ bốn mươi chín kể
từ lúc hắn chôn xuống quả trứng vàng. Lạc Long Quân một mực thần bí giữ kín
tin tức, Lý Anh Tú càng đối quả trứng này lại chưa nhiều mong đợi.

- Anh Tú, chàng có việc gì lại nhìn phía xa như thế kia.

Elina thấy hắn cứ nhìn về bên hồ nước liền hỏi. An Tư bên cạnh cũng cùng lúc
gật đầu. Điều làm Lý Anh Tú vui mừng chính là Elina và An Tư vậy mà chung sống
xem như hòa hợp. Elina làm người khôn khéo, tính cách hướng ngoại, rất hoạt
bát, An Tư ngược lại làm người hướng nội nhưng lại là người ngoài mềm trong
cứng, bản tính rất kiên cường. Hai người gặp nhau lần đầu lúc Lý Anh Tú còn
bất tỉnh, Elina đối với An Tư ấn tượng rất mạnh, giác quan của nữ nhân làm
nàng liền nhận ra An Tư cũng vô cùng ưa thích Lý Anh Tú, hơn nữa qua tìm hiểu
Elina cũng biết được An Tư vô cùng được Thái hậu Ỷ Lan ưa thích. Đối với việc
Lý Anh Tú là quốc vương của một nước đương nhiên có nhiều nữ nhân Elina có khó
chịu nhưng cũng không lạ, Nikolai quốc vương còn có hàng chục nữ nhân kia,
huống chi hoàng tộc Đại Việt đơn bạc, đến hiện tại cũng chỉ có Ỷ Lan và Lý Anh
Tú mà thôi. May mắn chính là theo Elina quan sát ngoại trừ nàng và An Tư Lý
Anh Tú đối với những nữ nhân khác cũng không hứng thú, phải biết rằng Đại Việt
hiện tại vị thế ở Bắc Hải xem như có số má, các nước nhỏ cống đến mỹ nữ không
ít, nhưng Lý Anh Tú một mực từ chối, hoặc giao sang cho Thái hậu.

- Ta đang chờ một tiểu gia hỏa, thế nhưng xem chừng vẫn còn sớm một chút,
tiểu gia hỏa cũng chưa xuất thế.

Lý Anh Tú vừa nói xong bên ngoài Trần Thư đã đi đến. Ngô Tuấn và Trần Thư trở
về cũng là chuyện của nửa tháng trước. Hai trăm người đi, trở về chỉ còn một
trăm năm mươi người, Lý Anh Tú lại dày công ban thưởng, mỗi người đều nhận
được một huân chương chiến công hạng nhì, Ngô Tuấn, Trần Thư huy chương cao
hơn một cấp. Trần Thư chức quan không được tăng lên nhưng tước vị cũng đã đến
Trung Dũng hầu, tương lai cải cách quân đối hắn chức vụ tuyệt đối không thấp.

- Có chuyện gì?

Nhìn thấy Trần Thư Lý Anh Tú liền hỏi, dù sao đây không phải Ngự thư phòng,
cũng không phải là lúc Lý Anh Tú làm việc, tìm đến hắn hẳn là có việc quan
trọng. Trần Thư cung kính nói.

- Bẩm bệ hạ, có Tổng giám đốc Tập đoàn quốc doanh cầu kiến.

Tổng giám đốc chính là Trần Khánh Dư. Hắn thời gian này trôi qua ngược lại rất
tốt, nửa tháng trước liền xin phép Lý Anh Tú được kết hôn cùng với Đề Lạp. Hai
người này cũng trải qua sinh tử, tuy so ra Đề Lạp đã ba mươi, Trần Khánh Dư
mới hơn hai mươi nhưng lại rất hợp nhau. Đề Lạp xuất thân từ công chúa của
Đông Tấn, vô cùng hiểu lễ nghĩa, biết làm người, Lý Anh Tú cũng rất ưa thích
liền chuẩn tấu. Hai người sau khi thành hôn theo đề nghị của Lý Anh Tú liền đi
tuần trăng mật đi, vậy mà đến bây giờ mới trở về. Lý Anh Tú cười nói.

- Truyền cho hắn vào đi.

Trần Khánh Dư đi vào liền thấy bệ hạ ngồi giữa hai mỹ nữ không khỏi sửng sốt,
hắn rời đi Thăng Long nửa tháng nay cuối cùng lại xảy ra chuyện gì? Thế nhưng
hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình hành lễ.

- Bái kiến bệ hạ.

Lý Anh Tú miễn lễ cho hắn hỏi.

- Miễn lễ, tuần trăng mật xem ra rất viên mãn đúng không?

Trần Khánh Dư nghe Lý Anh Tú nhắc đến liền không tự chủ đỏ lên gương mặt, bất
quá hắn vẫn trả lời.

- Nhờ bệ hạ anh minh, thần cùng phu nhân rất vui vẻ.

Lý Anh Tú bật cười lắc đầu nói.

- Chuyện này không liên quan gì đến Trẫm anh minh hay không. Ngươi ngược lại
cố gắng, dù sao Đề Lạp cũng đã ba mươi, nếu không sớm sinh con ngược lại sẽ
không tốt. Nhìn Trần Nhật Duật đi, có Thánh An chính là tốt như vậy, cả ngày
đều vui vẻ.

Lý Anh Tú vừa dứt lời bên hông liền đau nhứt, Elina trừng mắt nhìn hắn Lý Anh
Tú rõ ràng đọc được trong mắt nàng ý tứ: “Ngươi chưa thành hôn lại giỏi như
vậy ư?” Bên cạnh An Tư lại cố gắng nín cười, có lúc nàng thực hâm mộ Elina lại
có thể thân mật với bệ hạ như vậy, ản hưởng từ tư tưởng phương Đông khiến nàng
không thể cởi mở như vậy, dù sao bệ hạ là quân, nàng là thần.

- Thần tuân lệnh bệ hạ, thần sẽ cố gắng.

Trần Khánh Dư trả lời làm Lý Anh Tú muốn té ngửa, việc này lại còn cần tuân
lệnh của hắn? Elina và An Tư bên cạnh lại không nhịn được cười lớn. Lý Anh Tú
buồn bực nói.

- Lần này vội vàng vào tìm Trẫm như vậy là có việc gì?

Trần Khánh Dư vừa định trả lời trong lòng Lý Anh Tú lại cảm ứng được gì đó
liền nói.

- Khoan đã, việc gì bẩm báo sâu.

Nói rồi liền nhìn chằm chằm về phía hồ nước, lúc này bên cạnh hồ mặt đất bỗng
nhiên sụp xuống một lỗ hổng lớn. Trần Thư nhìn như vậy liền quát lớn.

- Bảo vệ bệ hạ.

Mấy chục Kim Ngô vệ lập tức ào đến bao bóc lấy ba người vào giữa hướng phía
trước đề phòng. Bất quá đợi chờ một lúc lâu mặt đất cũng không có động tỉnh
gì. Lý Anh Tú buồn bực gõ Trần Thư một gõ nói.

- Cất đao kiếm vào, hộ giá cái gì, Trẫm chờ nó đã lâu đây.

Trần Thư ngượng ngùng gãi đầu, Kim Ngô vệ cũng thu đao lại. Lý Anh Tú cảm thấy
phía trước đang kêu gọi hắn, Lý Anh Tú từng bước, từng bước đi đến bên cạnh
cái hố. Trần Thư lo lắng nói.

- Bệ hạ cẩn thận một chút.

Lý Anh Tú phất tay.

- Không có việc, Trẫm biết nó.

Chỉ thấy bên dưới hố là một con rùa nhỏ chừng hai bàn tay, toàn thân màu vàng,
đặc biệt là cái mai lại rực sáng như màu hoàng kim óng ánh, nhìn thấy Lý Anh
Tú rùa con liền giơ lên bốn cái chân có năm cái móng vuốt như một đứa trẻ đòi
hắn bế lên vậy.

- Rùa con thật dễ thương, Anh Tú, chàng từ chiều giờ chính là chờ hắn ra đời
sao?

Elina rất nhanh bị rùa vàng hấp dẫn. Lý Anh Tú hai tay khẽ nâng rùa vàng lên,
ánh mắt hắn lập tức bị hút vào trong đôi mắt của rùa vàng, không gian xung
quanh bỗng nhiên bị thay đổi, không có vườn ngự uyển, không có Elina, không có
An Tư, chỉ có Lý Anh Tú và một màu trắng toát của không gian. Trước mặt hắn
màn sương mờ tan đi hiện lên một con rùa vàng to lớn, bốn chân tráng kiện như
bốn cây cột chống trời, cổ dài cao đến hơn ba mươi mét, cái mai khổng lồ óng
ánh màu vàng rực.

- Thần... là thần Kim Quy sao?

Lý Anh Tú lắp bắp nói, một đầu rùa vàng to lớn như vậy không thể nào nhầm lẫn
đi đâu được. Thần Kim Quy gật gù cái đầu rùa khổng lồ bỗng cất tiếng nói.

- Đúng vậy, là ta. Xin chào Đại Việt quốc vương.

Quả đúng là thần nhân đây, à không, là thần rùa mới đúng. Lý Anh Tú vội đến ôm
lấy chân của thần Kim Quy nói.

- Nghe giang hồ đồn đại ngài cho An Dương Vương một cái móng rùa, vậy có thể
cho ta thêm một móng được không?

Thần Kim Quy muốn té xỉu, thảo nào Lạc Long Quân lại không muốn gặp Lý Anh Tú
đây, vừa gặp mặt đã đòi quà, chúng ta quen lắm sao? Thần Kim Quy ho hai tiếng
nói.

- Tất cả chỉ là giang hồ đồn bậy, ngươi nhìn, chẳng phải là móng của ta vẫn
đầy đủ hay sao?

Lý Anh Tú giật mình mới quan sát lại. Đúng nha, Trọng Thủy lấy mất cái lẫy nỏ
là cái móng rùa cũng không có trả lại đây, rõ ràng Thần Kim Quy vẫn có đầy đủ
bốn chân hai mươi móng đây. Không đúng, móng người là có thể mọc lại, vậy móng
rùa thần có thể mọc lại hay không? Nếu thần Kim Quy biết được ý nghĩ của hắn
tuyệt đối hối hận vì sao mình lại hiện thân đây.

===============++

Cầu buff, cầu đề cử, cầu bao nuôi.


Đế Chế Đại Việt - Chương #270