Người đăng: mocchauhuyn
- Bệ hạ vạn tuế!
Trên khắp đường phố vẫn còn đang tu sửa của An Bang vang lên tiếng gọi vang
trời của nhân dân. Bọn hắn yêu mến hoàng đế bệ hạ anh minh của bọn hắn đã mang
đến cho bọn hắn cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Nhất là những người cũ của Hắc Mộc
lãnh địa, cuộc sống hiện tại của họ chẳng khác nào là thiên đường so với cuộc
sống địa ngục trước kia, tất cả đều là nhờ công lao của hoàng đế bệ hạ.
Lý Anh Tú ngồi cùng Ỷ Lan trên cùng xe ngựa đương nhiên nghe rõ ràng được
tiếng kêu gọi của bách tính. Ỷ Lan mỉm cười nói.
- Bệ hạ anh minh, vô cùng được dân chúng yêu mến, dưới sự trị vì của bệ hạ,
Đại Việt sẽ trở nên cường thịnh hơn bao giờ hết.
Đối với nàng Lý Anh Tú tựa như vua Nhân Tông, là con trai nàng, nhìn bệ hạ
được dân chúng yêu mến nàng cảm thấy vô cùng tự hào. Lý Anh Tú lắc đầu mỉm
cười nói.
- Mẹ nói sai rồi, dưới thời của ta sẽ không phải là lúc Đại Việt cường thịnh
nhất, mà phải đến đời con, đời cháu, chắt, chút, chít của ta Đại Việt cũng sẽ
kéo dài sự cường thịnh đó.
Có cực thịnh, ắt có cực suy, Lý Anh Tú cũng không nghĩ đến việc triều đại của
mình sẽ vĩnh viễn trường tồn, hắn chỉ muốn dưới sự cai trị của triều Lý, Đại
Việt sẽ có sự phát triển ổn định, lâu dài, vô tiền khoáng hậu.
Dân chúng hiện tại nghĩ rất đơn giản, có cơm ăn, áo mặc, được đi học bọn hắn
liền thỏa mãn, đến khi máy móc đã phổ biến cả Đại Việt, nhu cầu về vật chất
của dân chúng sẽ càng được cung cấp đầy đủ, lúc đó yêu cầu của họ cũng sẽ cao
hơn, không chỉ thỏa mãn về vật chất mà phải thỏa mãn được tinh thần. Lý Anh Tú
mỉm cười nói.
- Bách tính đã yêu quý con như vậy thì cũng nên đáp lại một chút chứ nhỉ.
Nói rồi Lý Anh Tú liền đi ra phía trước xe ngựa, lộ diện trước hàng ngàn bách
tính của thành An Bang. Nhân dân An Bang cuối cùng cũng được thấy Thánh nhân
reo hò càng thêm vang dội, nếu không phải bên cạnh có Cẩm y vệ, Kim Ngô vệ còn
có thành quản đại đội giữ trật tự thì chắc bọn hắn đã nhào đến sờ lấy thần
tượng mất. Lý Anh Tú có cảm giác mình giống như những idol thời hiện đại, đi
đến đâu cũng có người truy phủng.
Lý Anh Tú trong cơn hào hứng không hề biết rằng trong đám đông quần chúng có
một đôi mắt không thể tin được nhìn lấy hắn. Elina vốn nghe nói lần này Thừa
Mệnh hoàng đế sẽ đến thăm dân chúng liền đi ra ngoài xem sao, ý nghĩ của nàng
rất đơn giản, nàng nghĩ Lý Anh Tú với chức vụ Thiếu úy, thống lĩnh Cấm quân
đương nhiên lúc nào cũng sẽ tùy tùng cùng với hoàng đế, như vậy nàng cũng sẽ
sớm được nhìn thấy hắn. Kết quả nàng đoán không sai, nàng đã nhìn thấy người
yêu, nhưng hắn không phải là Thiếu úy của Đại Việt mà là hoàng đế của Đại
Việt.
- Phó hội trưởng, chúng ta nên trở về.
Đoàn xe của hoàng đế đi qua dân chúng cũng tản đi, chỉ còn lại Elina đứng sững
sờ ở đó đắm chìm trong suy nghĩ. Bây giờ suy nghĩ lại quả thực những lần trước
tất cả đều có manh mối có liên quan đến thân phận của hắn, nhất là lần Lý Anh
Tú bất tỉnh, hắn còn nằm giường bệnh trong hoàng cung, rõ ràng nơi đó là chỗ
nghỉ ngơi của hoàng đế, thế nhưng lúc đó nàng quá quan tâm hắn, cuối cùng bị
Trần Thư lừa gạt ra đến.
Elina cảm thấy trong đầu mình rối bời, hình ảnh Lý Anh Tú, hình ảnh hoàng đế
Đại Việt, hai bên từ từ dung hợp lại một làm cho nàng biết rõ đây chính là sự
thật, hắn đã che giấu thân phận của hắn với nàng. Elina nói.
- Đi điều tra một chút về Đại Việt quốc vương. Ta cần tất cả những tài liệu
về hắn, tất cả những việc hắn làm.
- Tuân lệnh phó hội trưởng đại nhân.
Tuy không biết phó hội trưởng vì sao muốn điều tra thế nhưng tên tùy tùng vẫn
một mực vâng lời.
Lý Anh Tú cùng Ỷ Lang đi đến nha môn Tinh Thiều và Đinh Lễ đã đợi sẵn ở đó. Đi
vào bên trong nha môn hai người lần lượt báo cáo tình hình cứu trợ cho An
Bang. Mọi thứ về cơ bản đã ổn định, chỉ cần có đại lượng tài vật đổ vào An
Bang sẽ dần dần phục hồi, hơn nữa còn lớn hơn lúc trước. Lý Anh Tú hài lòng
gật đầu nói.
- Trước tiên ưu tiên cứu trợ, xây dựng lại nhà dân, hỗ trợ cho bọn hắn vượt
qua mùa Đông. Ước chừng còn nửa tháng nữa quân viễn chinh sẽ trở về, lúc đó
Trẫm lại để Thần Sách quân đóng lại đây một thời gian. Còn việc xây thành trì
trước đó cứ chờ Nguyễn An quy hoạch, sau đó sang năm sẽ khởi công.
Đối với công tác cứu trợ của hai người Lý Anh Tú rất hài lòng. Nhất là đối với
việc đàn áp bạo động, bắt giữ rất nhanh, cũng đồng thời vỗ về dân chúng. Hơn
ai hết Lý Anh Tú hiểu được mối nguy hại của những cuộc bạo động nhỏ lẻ như thế
này. Lòng dân nơi đây vẫn chưa đủ lớn, Đại Việt lập quốc mới chỉ gần ba năm đã
phải trải qua mấy cuộc chiến tranh, đời sống nhân dân vẫn còn bị ảnh hưởng rất
nhiều.
- Bẩm bệ hạ, bạo động lần này Ám bộ đã điều tra được là do một tên giáo sĩ
của Thần giáo kích động mà xảy ra. Hiện tại đã bắt giữ chờ bệ hạ suy xét.
- Thần giáo?
Đối với tôn giáo này Lý Anh Tú cũng đã từng nghe Elina nói qua. Cũng từng nhắc
nhở hắn Thần giáo tuy suy bại nhưng thực sự không thể xem thường. Vấn đề tôn
giáo thực sự là một vấn đề rất phức tạp. Mác từng nói tôn giáo là thuốc phiện
của nhân dân, nếu dân chúng lậm vào tôn giáo bọn họ có thể sẽ trở nên mù quán,
nếu Lý Anh Tú cấm Thần giáo ngược lại sẽ tạo cái cớ cho Thần giáo nhảy vào Đại
Việt. Dùng tôn giáo để can thiệp vào một nước, tiền kiếp là một sinh viên khoa
sử hắn đã quá rõ ràng việc này.
- Bệ hạ, Thần giáo rõ ràng là không có ý đồ tốt, nếu không chúng ta liền cấm
đạo này.
Đinh Lễ dứt khoát nói. Lý Anh Tú lắc đầu, người xưa thường có ý nếu không muốn
cái gì xuất hiện thì sẽ cấm thứ đó. Thế nhưng đó chẳng qua chỉ là trị ngọn
không trị gốc, lại càng làm bệnh càng sâu. Triều Nguyễn không phải cấm đạo để
rồi Công giáo vẫn phát triển tại Việt quốc đấy sao. Rõ ràng Cấm đạo không phải
là biện pháp để giải quyết vấn đề. Lý Anh Tú nói.
- Cấm đạo chỉ làm tạo thêm cái cớ để Thần giáo can thiệp vào nước ta mà thôi,
điều cốt lõi là chúng ta cần phải làm Đại Việt càng mạnh mẽ, dân chúng càng ấm
no, dân chúng đã đủ ăn, đủ mặc, không có phiền muộn, lo lắng đương nhiên bọn
hắn cũng sẽ không phụ thuộc vào tôn giáo. Đối với tôn giáo chúng ta càng cấm
cản thì nó càng bùng lên mãnh liệt, dù bạo lực để áp chế nó chính là tự lấy
súng bắn vào chân mình. Vấn đề gì cũng phải giải quyết từ thứ cốt lõi của nó.
Vì cái gì dân chúng lại dễ dàng bị các loại tôn giáo kích động? Thứ nhất là vì
dân trí thấp, bọn hắn dễ bị các tà thuyết dụ dỗ từ đó đi theo con đường sai
lầm. Thứ hai chính là vì bọn họ quá cực khổ, phải tìm lấy tôn giáo như một
liều thuốc phiện để xoa dịu bản thân mình, lúc đó bọn hắn chính thức buông
mình cho quỷ dữ. Tinh Thiều và Đinh Lễ như được thụ giáo nói.
- Bệ hạ anh minh. Còn về tên giáo sĩ kia không biết phải giải quyết như thế
nào đây?
Mario đúng là một kẻ làm người khác đau đầu, tuy chỉ là Thần sư nhưng dù sao
hắn cũng đại diện cho Thần giáo. Với thực lực của Đại Việt hiện tại Lý Anh Tú
cũng không muốn tìm thêm cho Đại Việt một kẻ thù. Lý Anh Tú nói.
- Tạm thời cứ giam giữ hắn ở đó. Đợi Trẫm giải quyết xong việc cứu nạn rồi
mới nói đến. Đối xử với hắn tốt một chút.
Mấy ngày tiếp theo Lý Anh Tú cùng Ỷ Lan đi đến các thôn làng gặp nạn của An
Bang thăm hỏi, an ủi, cung cấp vật dụng, lương thực cho nạn dân. Điều này làm
cho các nạn dân trong lòng đối với bệ hạ càng kính trọng, đối với Đại Việt
ngày càng thuần phục.
Hội Chữ thập đỏ liền phát ra sức mạnh của nó, hàng ngàn nhân viên có cả người
Đại Việt, cũng có người ngoại quốc đều đến An Bang trợ giúp dân chúng dựng lại
nhà cửa, phát lương thực, quần áo, sức sống của An Bang dần dần hồi phục trở
lại. Lý Anh Tú tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống. Dân chúng An Bang tuy
gặp thiên tai nhưng mùa Đông này chắc chắn sẽ vượt qua tốt đẹp. Đồng thời qua
lần này dân chúng Đại Việt giữa các tộc người cũng dần dần trở nên cố kết với
nhau, càng giống một dân tộc hoàn chỉnh hơn.
Đồng thời dưới sự chỉ thị của Lý Anh Tú và Khuôn Việt đại sư các đệ tử cửa
Phật cũng ra quân giúp đỡ dân chúng. Phật giáo ngoại trừ Khai quốc tự thì
không nơi nào được sở hữu ruộng đất, nên bọn hắn không có lương thực, tuy
nhiên bọn hắn có tiền tự thiện, tất cả đổ dồn về An Bang Lý Anh Tú không ngờ
lại thu được đến hai mươi ngàn quan. Cũng vì vậy mà Phật giáo trong lòng dân
chúng lại thăng lên một cấp độ mới. Bây giờ ở Đại Việt không còn ai nhắc gì
đến Thần giáo nữa.