Thiên Tai


Người đăng: mocchauhuyn

Có thể đừng xem thường Philp đại công. Trong chiến tranh với Bravia, Thomas
đại công tử trận, hiện tại trong triều đình Gemanic ngoại trừ Vinhem IX thì
Philp đại công là người nắm thực quyền lớn nhất. Mười hai vị đại công của
Gemanic tử trận ba vị, trong đó có Crow bị Đại Việt giết chết, bốn vị khác
lãnh địa bị quân Bravia đánh cho tàn phế, còn chưa thể hồi phục được sức lực.
Philp nhận định nếu muốn thay đổi Bravia lúc này chính là thời cơ ngàn năm có
một. Bỏ mặt triều đình hỗn loạn, Philp đại công lặng lẽ trở về, trong đầu suy
nghĩ điều gì người khác không thể biết được.

“Đinh, ký chủ hoàn thành chiếm lĩnh hoàn toàn phủ Trấn Ninh, mở rộng biên
cương tổ quốc. hệ thống ban thưởng 1 lượt triệu hoán danh nhân, Cẩm y vệ
(500), quân Thiết Đột (500), dân cư (5000), lương thực,...”

Lúc hiệp định vừa ký kết hoàn tất thì cũng là lúc hệ thống vang lên thông báo.
Gánh nặng trong lòng của Lý Anh Tú cũng được cởi xuống. Phải nói rằng đánh hạ
được quần đảo Sắt là một việc dễ dàng. Với mười ngàn quân Đại Việt được trang
bị những thứ vũ khí tân tiến nhất quân Crow hoàn toàn không phải là đối thủ.
Thế nhưng đánh được rồi giữ được là một chuyện khác, dù sao sau lưng quần đảo
Sắt chính là Gemanic.

Thực ra Gemanic không muốn để mất quần đảo Sắt tất cả là do mặt mũi. Dù sao
bọn hắn đánh giá quần đảo Sắt ngoại trừ thiết mộc và sắt ra thì không có quá
nhiều lợi ích. Khí hậu nơi đây quá khắc nghiệt, các mỏ sắt nằm sau trong các
vùng núi vô cùng hiểm trở và rắn chắc, thực sự quá khó khai thác, nên quần đảo
Sắt cũng không có quá nhiều giá trị.

Tuy nhiên với Đại Việt quần đảo Sắt có một ý nghĩa khác vô cùng quan trọng.
Ngoại trừ thiết mộc, diêm tiêu không kể đến. Các mỏ sắt trên quần đảo này thực
sự rất quý giá. Sở dĩ Gemanic không thể khai thác được bởi vì nơi đây đều là
núi đá hiểm trở, không thể làm đường để khai thác. Thế nhưng Đại Việt lại
khác, có thuốc nổ nơi tay bọn họ có thể san bằng cả quả núi chứ đừng nói đến
là làm đường. Mặt khác quần đảo Sắt cũng có một vị trí chiến lược quan trọng
để Đại Việt có thể phát triển sự ảnh hưởng của mình ra vùng Bắc Hải. Chỉ cần
có một chi hải quân hùng mạnh nơi đây bảy tiểu quốc Bắc Hải tuyệt đối ngoan
ngoãn nghe lời Đại Việt, đồng thời nó cũng sẽ là một căn cứ Hải quân tuyệt vời
để hải quân Đại Việt có thể vươn ra bên ngoài.

Nhìn phần thưởng của hệ thống Lý Anh Tú cũng cười khổ không thôi. Hắn thực sự
chưa muốn gia tăng quân bị, thế nhưng hệ thống không hiểu ý cứ tặng binh lính
đến. Lần này lại thêm một ngàn quân, Cấm quân đã tăng lên đến mười ba ngàn
người. Xem ra việc chỉnh đốn lại quân đội phải sớm thực hiện.

Lý Anh Tú di giá đến điện Long An, đi vào bên trong thủ phủ. Hiện tại Đại Việt
vẫn thiếu khuyết nhân tài, Lý Anh Tú có cơ hội liền muốn tuyển thêm nhiều nhân
tài một chút.

“Đinh, tiêu hao một lượt triệu hoán danh nhân?”

- Triệu hoán.

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Thái bảo Yên quận công Phạm Công
Trứ”.

Hệ thống vang lên thông báo vậy mà làm Lý Anh Tú giật mình. Không ngờ hắn lại
có thể triệu hoán ra Phạm Công Trứ. Nghĩ lại cũng đúng, người xưa nói loạn thế
sinh anh hùng, thời Hậu Lê chia ra làm Lê sơ và Lê Trung Hưng. Nếu thời Lê sơ
là đỉnh cao của chế độ phong kiến tại Việt quốc, thì Lê Trung Hưng đích thực
là thời loạn thế. Cả hai thời đại này anh hùng như mây, hào kiệt một đám, đưa
tay ra hốt cũng có vài người là trang tuấn kiệt. Phạm Công Trứ không thể nghi
ngờ chính là một trong những bật anh tài thời đại này, là một trong 39 người
“phò tá có công lao tài đức” thời Lê Trung Hưng.

Từ trong bệ đá cổ Phạm Công Trứ dáng vẻ ngoài năm mươi tuổi là độ tuổi đỉnh
phong nhất của cuộc đời chính trị, hắn mặc bên ngoài một chiếc áo viên lĩnh,
tóc để dài, lại búi cao một cái kim quan, gương mặt vô cùng tinh thần.

- Thần Phạm Công Trứ bái kiến bệ hạ.

Phạm Công Trứ: Danh thần thời Lê Trung Hưng, là một nhà chính trị, kinh tế
kiệt xuất. Tư chất (SS). Kỹ năng: Nội chính, mưu lược.

Lý Anh Tú nhìn đánh giá của hệ thống về Phạm Công Trứ vậy mà có chút thấp hơn
một chút so với hắn tưởng tượng. Phạm Công Trứ chỉ dừng lại ở mức tiểu Boss mà
không phải là siêu cấp đại Boss. Không biết nếu sau này gọi ra Đào Duy Từ thì
không biết sẽ như thế nào đây.

Thực ra Lý Anh Tú cũng không biết rõ về Phạm Công Trứ lắm, so với công lao của
Phạm Công Trứ hắn càng nhớ đến việc Phạm Công Trứ vì lỡ ăn món chim sẻ của
người mà phải bẻ cong pháp luật hơn. Dừng lại suy nghĩ Lý Anh Tú vội hư đỡ
Phạm Công Trứ nói.

- Phạm khanh có thể đến giúp sức, đi, Trẫm giới thiệu với ngươi một chút về
Đại Việt.

Lý Anh Tú đang dự định cải cách kinh tế, có Phạm Công Trứ đến giúp đỡ quả thực
là đang buồn ngủ gặp chiếu manh. Thời Lê Trung Hưng kinh tế đàng ngoài so với
đàng trong mà nói quả thực có rất nhiều vấn đề, Phạm Công Trứ khi đó sáu mươi
lăm tuổi, đảm nhiệm Lại bộ thượng thư, tiến hành các biện pháp chỉnh đốn về
chính trị và kinh tế, khôi phục lại kinh tế đàng ngoài, không những vậy bộ máy
chính trị đàng ngoài trở nên nghiêm minh hơn rất nhiều.

Lý Anh Tú cũng không vội an bài chức vụ cho Phạm Công Trứ mà để hắn theo mình
vài ngày, giống như Đinh Lễ, hầu cận bên cạnh mình tại Ngự thư phòng. Cũng nhờ
có Phạm Công Trứ mà Lý Anh Tú có thể rảnh tay hơn không ít.

- Cấp báo, màu đỏ hỏa tốc cấp báo.

Ngày hôm đó Lý Anh Tú đang làm việc trong điện Long An, bên cạnh vẫn là hai vị
đại thần, bên ngoài liền vang lên tiếng kêu lớn. Đây là mệnh lệnh của Lý Anh
Tú, màu đỏ cấp báo liền có thể trực tiếp chạy vào hoàng cung.

- Bẩm báo hoàng thượng, từ An Bang màu đỏ cấp báo.

Nghe nhắc đến xứ An Bang Lý Anh Tú cũng nghiêm mặt lại. Xứ An Bang là khu vực
trọng điểm của Đại Việt, không thể khinh thường. Lý Anh Tú nói.

- Nói đi, có chuyện gì?

- Bẩm bệ hạ, xứ An Bang bị bão lớn đổ bộ, thiệt hại vô cùng lớn. Tuyên phủ sứ
hi vọng triều đình có thể máu chóng viện trợ.

Bão lớn? Lý Anh Tú sững sốt. Đến thế giới này hai năm đây là lần đầu tiên Lý
Anh Tú nghe nói đến bão, hắn dường như quên mất rằng sự vận động của thế giới
đương nhiên sẽ có thiên tai. Lý Anh Tú nghiêm lại mặt hô lớn.

- Cho truyền ba vị thượng thư Lại bộ, Hộ bộ, Công bộ đến gặp Trẫm.

Lát sau ba vị thượng thư lập tức có mặt, nghe nói An Bang xảy ra thiên tai lập
tức vội vàng chạy đến. Mặc dù An Bang không phải là vựa lúa của Đại Việt như
Giác Long, nhưng nơi đây tập trung rất nhiều cây công nghiệp và các loại cây
nguyên liệu, hơn nữa An Bang cũng là nơi tập trung nhiều cơ sở thủ công, nếu
xảy ra chuyện thủ công nghiệp và thương nghiệp của Đại Việt sẽ xảy ra chuyện
lớn.

- Bệ hạ, thần nghe nói An Bang xảy ra chuyện?

Lữ Gia đến liền vội hỏi. Lý Anh Tú gật đầu đưa xuống bản tấu của Tinh Thiều
cho Lữ Gia. Các vị thượng thư truyền tay nhau đọc. Bên trong liền trình bày rõ
hoàn cảnh của An Bang hiện tại. Bọn hắn bị bão lớn bất ngờ ập đến quả thực
không kịp đề phòng lập tức bị thiệt hại nặng nền. Tại vùng nông thôn chưa thể
thống kê, chỉ riêng thành An Bang đã có hàng trăm căn nhà bị đổ sụp, cảng biển
bị cuốn trôi một cầu tàu, hàng chục thương thuyền bị đắm, hệ thống nhà kho may
mắn vững chắc, chỉ bị thiệt hại một chút. Chỉ là mặt Bắc của tường thành làm
bằng đất đã bị đổ sụp. tại một số vùng nông thôn khảo sát đến nông nghiệp bị
thiệt hại đến hơn năm mươi phần trăm. Tinh Thiều ước chừng tổng thiệt hại lên
đến một trăm ngàn quan.

Lữ Gia khép lại bản tấu nhíu mày nói.

- Bẩm bệ hạ, việc trước mắt bây giờ cần phải điều động nhân lực đến An Bang
để khắc phục thiệt hại, đồng thời điều động vật lực cả nước đến cứu trợ An
Bang.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Trẫm sớm đã nghĩ đến nên gọi các khanh đến đây. Đầu tiên Công bộ cần chuẩn
bị nhân lực đưa đến An Bang bên kia để tu sửa lại các công trình bị tàn phá,
ngày mai lập tức lên đường.

- Thần tuân chỉ.

Cao Lỗ vân mệnh nói. Chỉ vài trăm căn nhà thực sự không làm khó được Công bộ,
quan trọng chính là nhà kho, cầu cảng và tường thành, những thứ này không phải
khắc phục ngày một ngày hai. Lý Anh Tú lại nói thêm.

- Gọi Nguyễn An và Lương Thế Vinh đến trợ giúp, có hắn tính toán sẽ không
sai.

Truyền thuyết Lương Thế Vinh tính toán xây thành không sai một viên gạch, có
thêm Nguyễn An giúp đỡ tuyệt đối sẽ tiết kiệm hơn rất nhiều. Lý Anh Tú lại
quay sang Đinh Lễ nói.

- Ngày mai khanh dẫn theo một ngàn Cẩm y vệ lập tức chạy đến An Bang duy trì
trật tự tại nơi đó. Thiếu ngựa liền đi đến Mục trường nhận lấy. Trẫm sẽ lệnh
cho Ám bộ hỗ trợ khanh.

Thiên tai xảy ra sẽ không thiếu việc người bạo động. Hiện tại An Bang không có
Hải Đông quân trấn giữ, chỉ có thành quản đại đội tuyệt đối lo không xuể, có
Cẩm y vệ đến quản lý tình hình an ninh sẽ tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa An Bang
là vùng đất mới, Đại Việt mới quản lý hơn hai năm, lại tiếp xúc rất nhiều với
ngoại giới, Lý Anh Tú không muốn nơi đây sẽ xảy ra chuyện gì.

======================++

Mình sẽ đưa những mẫu chuyện về danh nhân, các trận đánh trong lịch sử trên
page Cá Ướp Muối, mọi người like bên đó để biết thêm những kiến thức thú vị
nhé.


Đế Chế Đại Việt - Chương #257