Người đăng: mocchauhuyn
Rầm, rầm, rầm.
Từng binh sĩ Đại Việt có thể cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển như có
thiên quân vạn mã đang lao đến, tất cả biểu cảm căng thẳng trên gương mặt bọn
hắn lập tức chuyển thành vui mừng, bởi bọn hắn biết được điều gì sắp xảy đến.
Ngược lại quân Tây Gốt vẫn đang hồ hởi xông đến mà không cảm nhận được một
chút uy hiếp nào.
- Bày trận.
Quân lệnh được truyền lệnh xuống, các cấp sĩ quan cơ sở ra sức chỉ huy đại đội
mình di chuyển, toàn bộ ba phương trận của Đại Việt bổng nhiên mở ra hai cánh
để lộ ra trung quân. Lúc này Thiết Hán Cơ mới nhìn thấy đối diện quân mình là
một cơn lũ đen đang ào ào kéo thời với khí thế không thể ngăn cản. Càng điên
cuồng hơn chính là cơn lũ này được cấu thành từ hàng ngàn con trâu nước với
cặp sừng dài cả mét gắn thêm lưỡi dao, hai bên hông được gắn những cây giáo
lớn, toàn thân được phủ một lớp giáp mây. Trên lưng mỗi con trâu nước lại là
những thân ảnh nhỏ xíu, cũng bọc giáp mây kín mít từ đầu tới chân. Đây chính
là Ngưu đồng quân mà Trần Quốc Tuấn đã chuẩn bị suốt bấy lâu nay.
Trần Quốc Tuấn luôn nghĩ đến sẽ có ngày phải đánh một trận chiến quy ước với
quân Tây Gốt, lúc này hỏa khí Đại Việt vẫn chưa quá sắt bén, chưa đủ số lượng,
tượng binh lại bị cung kỵ của địch khắc chế, hắn liền nhớ về kiếp trước chả
phải quân nhà Trần chống Nguyên quốc cũng là như vậy. Cuối cùng là Dã Tượng
hiến kế lấy trâu nước bọc giáp mây, hai bên gắn mũi giáo, trên sừng gắn thêm
dao, lại để những đứa trẻ chăn trâu vốn giỏi thuần hóa trâu kỵ lao thẳng vào
đội hình quân Nguyên quốc.
Trần Quốc Tuấn suốt hai tháng tập hợp gần như toàn bộ số trâu của xứ Thuận Hóa
lên đến cả một đàn ngàn con, lại gọi thêm những đứa trẻ chăn trâu để chúng
thuần phục trâu nước. Đừng nhìn lũ trẻ nhỏ tuổi mà khinh thường, không phải tự
nhiên mà từ “trẻ trâu” lại xuất hiện, đám này học tập có thể lười biếng thế
nhưng cưỡi trâu lại có một tay, kỵ thuật siêu quần, lại hung hăng không biết
sợ hãi là gì, được Trần Quốc Tuấn huấn luyện một chút liền đã trở thành một
chi vũ khí bí mật của Đại Việt.
- Phóng tên, bắn tên cho ta.
Thiết Hán Cơ vội vàng quát lớn, kỵ binh tốc độ phóng đi rất nhanh, ngưu binh
tốc độ cũng không kém, hai bên va chạm là không thể tránh khỏi Thiết Hán Cơ
chỉ có thể mong cách hắn dùng đối phó với tượng binh là có hiệu lực.
Thế nhưng thực tế lúc nào cũng không được như mơ đấy, đối với hàng vạn mũi tên
quân Tây Gốt phóng đến đối với Ngưu binh tuyệt đối chỉ là gãi ngứa, da trâu
quá dày cộng thêm giáp mây tên bắn không thủng, mặt khác trâu khác voi và ngựa
ở chỗ voi, ngựa bị đau sẽ sợ hãi rút lui, mà trâu bị đau sẽ càng nổi điên, mũi
tên quân Tây Gốt bắn đến bị bọn chúng coi là sự khiêu khích, càng xông đến
mãnh liệt hơn. Đám nhóc trẻ trâu trên lưng trâu lại hoàn toàn nấp mình vào
trong giáp mây to lớn, tay bám chặt vào lưng trâu điều khiển trâu phi thường
thuần thục, hàng ngàn con trâu đội hình dày đặc như vậy mà lại không hề có
chuyện va chạm với nhau.
- Thần ơi.
Đụng, đụng, đụng.
Hai đàn ngưu – kỵ va chạm vào nhau tựa như xe tải đụng contener, kỵ binh Tây
Gốt bị đàn trâu nước phi nước đại húc bay lên không trung, lưỡi giáo dài xiên
lòi ruột bất kể kỵ sĩ hay chiến mã, lưỡi dao sắt cột hai bên sừng chỉ cần lướt
qua liền rạch trên bụng chiến mã một vết thương dài lòi cả nội tạng. Thân hình
trâu nước như quả tạ lớn, một cước dẫm xuống liền dẫm bẹp dí kỵ binh Tây Gốt,
chỉ một ngàn ngưu kỵ liền phá tan tiền quân của quân Tây Gốt, giết đến người
ngã ngựa đổ, khí thế lại còn không giảm xông đến trung quân dọa Thiết Hán Cơ
đến trắng bệch.
- Nhanh, nhanh, mau cản bọn chúng lại.
Thế nhưng nào ai dám xông vào một bầy trâu điên như đang húc mã, ngưu binh đi
đến đâu kỵ binh Tây Gốt tập tức tan tác, bị đạp bẹp dí đến đó, lũ trẻ trên
lưng trâu lại càng hưng phấn, điều khiển trâu lại càng điệu nghệ, bọn chúng
xâm nhập được vào trung tâm quân Tây Gốt lập tức như pháo hoa chia ra thành
năm đàn nhỏ tỏa ra các hướng làm đội hình quân Tây Gốt càng thêm rách nát.
- Toàn quân, giết!
Trần Quốc Tuấn rút ra bội đao hô lớn, toàn bộ mười hai ngàn quân Đại Việt đồng
loạt xung phong, hai mươi chiến tượng đi trước đồng loạt nã pháo vào đội hình
địch.
- Giết a!
Hai bên chính thức giao chiến giáp lá cà, quân Tây Gốt đông hơn như lại bị
Ngưu binh phá nát trận hình đánh đến mất mật, quân Đại Việt khí thế như rồng
xông vào chém giết, Đại Việt sử dụng trường thương dài sáu mét dọa sợ chiến mã
làm chúng không dám vượt lên, sau đó lại lôi kỵ sĩ xuống ngựa bắt bọn chúng bộ
chiến. Quả thực kỵ binh nếu mất đi sự cơ động thì cũng chỉ chờ bộ binh làm
thịt mà thôi.
- Giết!
Trần Khánh Dư đâm ra trường thương xiên chết một tên lính Tây Gốt nhìn về phía
trước liền thấy được Lang Cư, những hình ảnh của ba tháng trước lại trở về,
đúng vậy, lần đó Trần Khánh Dư bị đánh bại thế nhưng lần này cũng không phải
như vậy, xung quanh thân binh của Lang Cư đều bị phân tán, chỉ còn lại một
mình hắn mà thôi.
- Lang Cư, nhận lấy cái chết.
Lang Cư nhìn thấy kỵ sĩ đang lao đến không khỏi kinh ngạc, thế nhưng lại cười
lớn nói.
- Hóa ra lại là ngươi, bại tướng dưới tay còn dám mò đến, hôm nay ngươi cũng
đừng hòng chạy thoát.
Một bên chiến trường khác cũng là một cuộc hội ngộ, Quách Nhân Quý nhìn thiếu
niên giáp bạc trước mặt không khỏi cười khổ, ngay từ đầu vừa mới xông vào
chiến trường hắn lập tức bị Trần Quốc Toản để ý. Quách Nhân Quý nói.
- Tiểu tử, lần trước bị ta đánh bại còn không sợ hay sao mà lần này còn dám
mò đến?
Trần Quốc Toản cười cười vẫn thừa nhận nói.
- Đúng vậy, lần trước thua ngươi, nhưng ngươi nói đúng, ta vẫn còn quá nhỏ,
thua ngươi cũng không ngại, nên lần này ta còn mời đến một người khác.
Trần Quốc Toản vừa dứt lời Quách Nhân Quý lập tức nghe thấy một tiếng vó ngựa
lao đến, theo phản xạ của một tướng lĩnh dày dạn trận mạc, hắn lập tức nghiêng
người, một mũi thương liền xuyên qua dưới cổ hắn, chút nữa liền đã cắt đứt đôi
cổ họng hắn ra.
- Bỉ ổi.
Quách Nhân Quý tức giận nhìn tướng địch trước mặt, không ai khác chính là Trần
Bình Trọng. Quách Nhân Quý đương nhiên nhận ra được hắn bởi hai bên đã đụng độ
rất lâu tại Hải Vân quan. Trần Bình Trọng quay đầu ngựa lại lạnh nhạt nói.
- Đây là chiến trường, ngươi chết ta sống, cũng không phải võ đài. Đã có dã
tâm xâm lược Đại Việt thì cũng nên chuẩn bị tâm tư bị trả giá đi.
Dứt tiếng Trần Bình Trọng lại thúc ngựa xông đến, trường thương nơi tay trực
chỉ đâm thẳng đến Quách Nhân Quý, mũi thương vừa nhanh, vừa chuẩn, Quách Nhân
Quý không phải dạng võ tướng tầm thường lập tức nghiêng người né tránh còn
phản kích đâm Trần Bình Trọng một đạo. Hai kỵ quần lấy nhau thì Trần Quốc Toản
cũng xông đến đâm ra trường thương. Trần Quốc Toàn lợi dụng thời cơ rất xảo,
khi Quách Nhân Quý vừa hết lực thì tấn công đến làm hắn không kịp đón đỡ, chỉ
có thể tạm nghiêng người né tránh, thế mũi thương vẫn xẹt qua vai xé ra khôi
giáp cắt ra một đường máu.
- Chết!
Trần Bình Trọng quát lên một tiếng vung trường thương đập thẳng xuống, Quách
Nhân Quý đón đỡ thế nhưng ngay lập tức liền cảm nhận được một sức mạnh truyền
đến làm tay hắn run rẩy. Khác với Trần Quốc Toản mới là vị thành niên, Trần
Bình Trọng đã hơn ba mươi tuổi, đang là giai đoạn sức khỏe sung mãn nhất,
thương pháp Trần Bình Trọng cũng giống với những người họ Trần vô cùng cương
mãnh, uy lực vô song, sức lực lại càng lớn, nếu không một mình Trần Bình Trọng
đã không thể giết được quân Tây Gốt thành một tòa núi nhỏ. Quách Nhân Quý lúc
này mới phát hiện ra mình có chút coi thường người này. Kinh nghiệm trận mạc
của hắn cho biết hắn tuyệt đối không thể lưu lại.
- Hống!
Vừa nghĩ đến Quách Nhân Quý gầm lớn một tiếng bức lui Trần Bình Trọng, sau đó
chịu một thương của Trần Quốc Toản mở ra một vết thương khác liền lui ra khỏi
vòng chiến thúc ngựa chạy.
- Nghĩ chạy đơn giản như vậy?
Trần Quốc Toản tức giận, không ngờ Quách Nhân Quý lại tàn nhẫn với bản thân
như vậy, dùng chính bản thân thương tổn để thoát khỏi vòng chiến. Trần Quốc
Toản lập tức móc ra khẩu sung ngắn bên hông, đứng đầu Chương Thánh quân làm
sao hắn có thể không có súng đây.
Ầm.
Tiếng súng vang lên, Quách Nhân Quý chỉ thấy sau lưng mình đau nhói, là bản
thân tướng lãnh dày dạn kinh nghiệm hắn luôn có cảm giác chiến trường dự báo
nguy hiểm, thế nhưng tốc độ viên đạn quá nhanh, thực sự làm hắn không tránh né
kịp. Đau đớn làm Quách Nhân Quý lịm dần đi, bầu trời cũng dần tối đi, cuối
cùng hắn rơi thẳng xuống mặt đất. Đám binh sĩ Hắc kỳ nhìn thấy chủ tướng ngã
ngựa cũng hốt hoảng hét.
- Tướng quân tử trận rồi.