Người đăng: mocchauhuyn
Khi ánh lửa kho lương thành Đà Lôi bốc lên cao, cháy sáng rực cả một vùng trời
thì lính gác ở hai tòa thành phía sau của Đà Lôi của hai bộ tộc Ái Tân Giác La
và Địch Lực nhìn thấy. Lính gác lập tức hớt hải chạy vào báo cáo với tộc
trưởng.
Tộc trưởng tộc Ái Tân Giác La hiện tại là Ái Tân Giác La Tài Chí. Tài Chí năm
nay mới chỉ năm mươi hai tuổi, đang tuổi chín muồi của con đường chính trị.
Nghe lính gác báo lại Tài Chí khẽ nhíu mày bắt đầu so được mất. Thành Đà Lôi
có đến hai ngàn quân, nếu quả thực xảy ra chuyện đến mức phải bị đốt cháy dữ
dội như vậy chẳng phải kẻ địch rất mạnh sao? Nếu Tộc Ái Tân Giác La đem hết
binh tướng tinh nhuệ đi cứu thành Đà Lôi vậy bọn họ phải như thế nào đây? Thế
nhưng không cứu Thiết Hán Cơ trở về biết được bọn hắn chắc chắn phải diệt tộc.
Nghĩ đến đây Ái Tân Giác La Tài Chí ra lệnh.
- Cử Vĩnh Kỳ dãn theo hai trăm kỵ đi đến thành Đà Lôi xem thử như thế nào.
Nhớ dặn dò hắn cho khinh kỵ đi trước do thám, đại quân không cần quá vội vã,
nếu đánh được thì mới đánh, nếu kẻ địch quá mạnh thì lập tức rút lui.
Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ là con trai của Tài Chí, năm nay mới chỉ ba mươi tuổi,
cũng có thể gọi là một chiến sĩ có tiếng trong bộ tộc. Binh sĩ lập tức chạy
đi, nửa giờ sau từ bên trong thành một đội kỵ binh vọt ra hướng đến thành Đà
Lôi. Cùng lúc này từ thành của họ Địch Lực cũng đồng thời lao ra ba trăm kỵ.
Hai tộc bọn họ không hẹn mà cùng có một ý nghĩ. Thành Đà Lôi có thể cứu, nhưng
bọn họ không thể bung hết lực được.
Bên trong thành Đà Lôi tiếng kêu thét vang lên khắp nơi, đứng trên đầu thành
Trinh Nương nhíu mày nói.
- Ngô bộ trưởng làm như vậy liệu có quá mức hay không? Không phải chúng ta
chỉ cần đốt kho lương là xong việc sao?
Đứng bên cạnh Trinh Nương Trần Thư sao không hiểu ý nàng, nàng chính là thương
xót những người dân đang bị tàn sát trong thành, bên trong đó đa số lại là
người ở nơi khác đến chứ không phải là người bản địa. TRần Thư nói.
- Ngô Tuấn chính là sợ nếu chỉ đốt kho lương thôi là chưa đủ, Thiết Kế Hãn sẽ
lại ra sức tập hợp lại được một lượng lớn lương thực, quân nhu. Do đó Ngô Tuấn
muốn hủy diệt cả thành Đà Lôi, nhưng hai trăm người chúng ta quá nhỏ bé, do đó
hắn chỉ muốn chúng ta chốt giữ cửa thành, việc còn lại liền giao cho đám nô lệ
đầy hận thù làm.
- Đội trưởng, có người xông đến, dường như là bình dân.
Một thiếu sinh quân cảnh giới chợt hô lên. Trần Thư lập tức cầm lấy ống nhòm
liền thấy được một đội người có cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em đang chạy tất tả
về phía cổng thành, phía sau chính là hàng chục gã nô lệ dơ lên đồ đao đang
đuổi theo bọn họ. Một người đàn ông trung niên ngã xuống, những người kia cũng
không kịp đỡ hắn lên, nhìn thấy đám nô lệ nổi dậy phía sau bọn hắn lập tức
tăng tốc chạy nhanh hơn, tên đàn ông trung niên bị đám nô lệ bắt được đầu lâu
lập tức bị chém rụng, tay chân cũng bị chặt ra làm bốn khúc. Đám nô lệ như lũ
zoombie điên cuồng thu gặt lấy tính mạng kẻ nào bị tụt hậu lại, đến lúc đám
bình dân chạy được đến gần cổng thành cũng chỉ còn bất quá hai mươi người mà
thôi.
- Mở cửa, mau mở cửa.
- Cầu xin các ngươi, đằng sau là lũ ác nhân, là nô lệ nổi dậy, cầu các ngươi
cứu chúng ta.
- Xin các ngươi...
Đám người bên dưới nhìn cổng thành đóng chặt, đằng trước có cự mã, đằng sau là
binh lính nghiêm cẩn liền lập tức cầu xin, đằng sau bọn họ là đám nô lệ đang
làm thịt một người khác, còn chưa bận tâm đuổi theo đây.
- Đội trưởng...
Nhìn thảm trạng của bọn hắn các Thiếu sinh quân cũng không cầm lòng được, nếu
bọn hắn không cứu những người này tuyệt đối sẽ bị đám nô lệ nổi loạn kia róc
thịt róc xương. Trinh Nương cũng nhìn chằm chằm vào Trần Thư, không cần nói
cũng biết ý nàng như thế nào. Cũng giống như những thiếu sinh quân khác, bọn
hắn có thể đối mặt chém giết địch nhân, nhưng đây là những bình dân tay không
vũ khí, làm sao bọn hắn có thể ra tay. Trần Thư trên gương mặt cũng đầy vẻ dãy
dụa, hắn được giáo dục là quân lệnh như sơn phải chấp hành, thế nhưng những
người bình dân này đã cùng đường mạc lộ, là người quân nhân hắn có thể không
cứu sao. Trần Thư hít một hơi sâu làm ra quyết định, Trinh Nương nhìn trong
đôi mắt hắn trong lòng liền tràn đầy sự vui mừng. Trần Thư ra lệnh.
- Mở...
- Chậm.
Mệnh lệnh chưa được phát ra một giọng nói đã vang lên trước, một lưỡi dao đã
đặt lên cổ của Trần Thư. Các Thiếu sinh quân, kể cả Trinh Nương cũng sửng sốt,
người này chính là tiểu đội trưởng của Thiên Long vệ, bởi là quân đồng minh
nên bọn hắn cũng không để ý khi nào Thiên Long vệ đã áp sát đội trưởng của
mình.
Keng.
- Thả ra đội trưởng.
Gần một trăm thiếu sinh quân quát lên rút ra vũ khí, cùng lúc mười Thiên Long
vệ có mặt cũng rút ra cường nỏ đối chọi lại, khí thế không hề thấp hơn. Trần
Thư ngược lại bình tĩnh nói.
- Thiên Long vệ các ngươi là có ý gì?
Viên đội trưởng Thiên Long vệ gương mặt chìm sau lớm mặt nạ, giọng nói không
biểu tình nói.
- Phó đề lãnh, người ngay nói lời thật, ta biết ngài muốn phát ra mệnh lệnh
gì? Thế nhưng lệnh của Bộ trưởng là không cho bất cứ người nào ra khỏi thành.
Xin lỗi, ngài không thể cứu lấy những người này.
Trên gương mặt Trần Thư bừng lên vẻ tức giận nói.
- Tại đây ta nắm quyền chỉ huy, Thiên Long vệ các ngươi chỉ là quân đội bạn,
không có quyền can thiệp vào hành động của Thiếu sinh quân bọn ta.
Viên đội trưởng Thiên Long vệ lắc đầu nói.
- Xem ra ngài vẫn không hiểu. Thiên Long vệ đại biểu chính là hoàn quyền, là
bệ hạ, Thiên Long vệ phục tùng trực tiếp bệ hạ, những điều Thiên Long vệ làm
tất cả đều là vì tốt cho Đại Việt.
- Tốt cho Đại Việt? Giết chết bình dân chính là tốt cho Đại Việt?
Nghe Trần Thư tức giận viên đội trưởng chỉ lần nữa lắc đầu nói.
- Bọn họ không phải là bình dân, bọn họ là địch nhân. Nếu ngài không hiểu cho
chúng ta liền để chúng ta chấm dứt sự day dứt của ngài đi. Hành động.
Viên đội trưởng vừa dứt lời Trần Thư liền cảm giác được không ổn, hắn muốn
ngăn cản lại nhưng lúc này các THiên Long vệ đã hướng cường nỏ về phía những
bình dân kia bóp cò. Mũi tên sắc bén phóng ra lập tức giết hại một số người,
vừa lúc đó Thiên Long cất cường nỏ, rút ra lưỡi lê trong người thoát khỏi vòng
vây của Thiếu sinh quân, như hổ vào bầy dê đồ sát sạch sẽ những bình dân còn
có thể đứng vững, mặc kệ phụ nữ hay vẫn là trẻ em, bọn họ một dao cắt ngang cổ
không để lại sự đau đớn cho nạn nhân, chỉ trong mười giây toàn bộ hai mươi
bình dân đều bị giết sạch sẽ.
- Các ngươi...
Trần Thư trợn trừng mắt tức giận muốn thổ huyết. Thế nhưng Thiên Long vệ cũng
không dừng lại mà xếp một hàng nhìn chằm chằm mấy chục tên nô lệ đang xông
đến. Những tên nô lệ thấy những binh lính quen thuộc tỏa ra khí thế hung thần
ác sát trong lòng liền run sợ, bọn họ không thể nào quên được khí tràn mạnh mẽ
ở trong trại giam, chính là những người này tỏa ra. Chín Thiên Long vệ nhưng
một giới cách ngăn bọn hắn lại, không một lời mấy chục tên nô lệ như chó cụp
đuôi quay về trong nội thành đi.
Lúc này Thiên Long vệ mới cười cười bỏ lưỡi dao ra khỏi cổ Trần Thư hai tay ôm
quyền nói.
- Phó đề lãnh đại nhân, đắc tội rồi. Tất cả vì Đại Việt.
Nói rồi lập tức xoay người đi. Trần Thư tức giận nhưng không thể làm được gì,
các Thiếu sinh quân cảm thấy mình bị xúc phạm muốn nhào lên phân cao thấp liền
bị Trần Thư cản lại. Hắn biết Thiên Long vệ cách làm tuy trái với đạo nghĩa
nhưng bọn hắn nói đúng. Bọn hắn làm tất cả đều là vì Đại Việt, hắn có gì quản
đây? Ngoại trừ Ngô Tuấn thì cũng chỉ có bệ hạ mới có thể quản bọn họ mà thôi.
============Đường phân cách===============
- Giết!
Thiết Kế Hãn gầm lớn chỉ huy quân đội lao vào hỗn chiến với đám nô lệ. Đám nô
lệ đáng giận, không những đông về số lượng, mà sức chiến đấu vẫn vô cùng mạnh
mẽ, nếu không phải nô lệ phân tán ra khắp nơi thì quả thực Thiết Kế Hãn cũng
không dễ dàng gì, thế nhưng điều này cũng đồng nghĩa với lực phá hoại của nô
lệ đối với Đà Lôi thành Thiết Kế Hãn cũng không ngăn cản được, lửa đỏ ngày
càng lan rộng, tiếng la hét ngày càng nhiều hơn. Ngô Dụng nấp phía sau quân,
bên cạnh hắn luôn có hai binh sĩ kè kè bên sau bảo vệ. Ngô Dụng quan sát sung
quanh ánh mắt chợt lóe lên hô lớn.
- Đại nhân, mau lùi lại, chúng ta đang bị bao vây.
Thế nhưng chiến trường ồn ào Thiết Kế Hãn đang giết hăng say làm sao có thể
nghe được lời Ngô Dụng, đến lúc hắn phát hiện ra thì năm trăm binh sĩ của hắn
đã bị mấy trăm tên nô lệ vây kín. Bọn hắn đôi mắt đầy hận thù nhìn trừng trừng
Thiết Kế Hãn, bọn hắn sao có thể quên tên “quản nô” này hằng ngày đánh mắng,
giết chết đồng bọn của bọn họ như thế nào, những trận đòn roi, những ngày bỏ
đói cũng chính là kẻ này gây ra đây, bảo bọn hắn không hận sao? Đám nô lệ quát
lớn.
- Thiết Kế Hãn, để mạng lại.