Người đăng: mocchauhuyn
- Giết!
Binh sĩ Đại Việt gào thét xông lên, tuyệt nhiên không để tâm đến địch nhân
đông hơn bọn họ đến năm sáu lần.
- Giết hết bọn chúng cho ta.
Kỵ binh Tây Gốt liền cảm thấy lòng kiêu ngạo của bọn hắn bị xúc phạm, tức thì
nổi giận xách loan đao xông lên hỗn chiến với Thiên Long vệ. Tất cả là hỗn
chiến, không trận hình, không chiến thuật, chỉ có máu và da thịt văng tung
tóe. Lúc này kỵ binh Tây Gốt mới phát hiện bọn hắn chính là đang đối diện với
một lũ người điên. Thiên Long vệ chiến đấu như không cần mạng, mỗi người đều
mang tuyệt kỹ, đánh một một kỵ binh Tây Gốt tuyệt đối không đánh lại được
Thiên Long vệ, đã vậy Thiên Long về còn đánh từ trên xuống, theo thế “thác đổ”
không gì có thể cản phá được.
Thiết Hùng cũng bị khí thế của Thiên Long vệ cảm nhiễm, loan đao của hắn liên
tục vung vẩy, sức lực của hắn vốn rất lớn, một đao liền chém đôi người tên kỵ
binh Tây Gốt, mặc kệ là mặc giáp sắt hay giáp da, tuyệt đối không thể sống
được dưới đao của hắn.
Ngô Dụng nhìn thân hình quen thuộc đang tung hoành giữa chiến trường hỗn loạn
không khỏi kinh hãi nói lắp.
- Chính hắn, lại chính là hắn.
Ngô Dụng xác định chính mình không nhìn lầm, Thiết Hùng vậy mà làm phản, dẫn
địch nhân đến tấn công Đà Lôi thành. Bất chờ Ngô Dụng nghĩ đến một khả năng,
chính là Thiết Hùng đã do thám toàn bộ Đà Lôi thành, như vậy chẳng khác nào
bọn hắn xông đến liền đã có chuẩn bị, đã nghĩ đến việc Thiết Kế Hãn sẽ đến cứu
viện, như vậy...
- Không được, ta phải đi báo tin cho đại nhân.
Ngô Dụng quyết tâm hít một hơi sâu lấy can đảm, thừa lúc chiến trường không ai
để ý đến hắn liền vội vã leo lên chiến mã chạy thẳng đi.
=======================Ta là đường phân cách======================
- Xong, ta xong rồi.
Thiết Kế Hãn dẫn theo sáu trăm binh sĩ chạy đến liền thấy kho lương lửa đã bốc
cao hừng hực, bên ngoài xác chết của binh sĩ Tây Gốt nằm la liệt. Hắn cảm giác
như trời đất đã đổ sập xuống, nếu như Thiết Hán Cơ biết được kho lương bị bốc
cháy hắn chỉ còn một con đường chết.
- Không, vẫn còn có thể cứu. Người đâu, đứng ngây ra đó làm gì, mau mau cứu
hỏa.
Đám binh sĩ nháo nhát lập tức chạy đi kiếm đồ cứu hỏa, thế nhưng kho lương
tràn đầy vật liệu cháy dễ dàng dập như vậy sao? Dù là thời hiện đại để cứu hỏa
một đám cháy cũng là không dễ dàng gì chứ đừng nói là bây giờ với chỉ những
công cụ thô sơ như khăn vải nhúng ướt, đất các, xô nước, hỏa diểm vẫn một mực
thiêu đốt.
Thế còn Ngô Tuấn, lúc này bọn hắn đang ở đâu đây? Đáp án chính là trại giam.
Là một chỗ mà cả Ngô Dụng và Thiết Kế Hãn đều không thể nào ngờ đến. Trại giam
là nơi giam giữ tù nhân, nô lệ của cả Đà Lôi thành, số nô lệ, tù nhân bên
trong lên đến cả ngàn người, bọn họ có thể là tù binh Đông Tấn, cũng có thể là
những sắc tộc du mục, cũng có thể là người Tây Gốt phạm tội. Buổi sáng bọn hắn
được áp giải ra ngoài đi làm lao dịch, ban đêm đều bị áp giải về đây. Bình
thường trại giam có ít nhất hai trăm binh sĩ canh gác, thế nhưng lúc này kho
lương cháy, phần lớn binh lính cả thành đều chạy về bên đó, trại giam ngược
lại chỉ còn không đến hai mươi binh lính cùng vài chục nha dịch.
Ngô Tuấn dẫn theo binh lính dựa vào bản đồ chạy nhanh đến trại giam. Nơi đây
có thể nói là một tòa bảo nhỏ bên trong Đà Lôi thành, tường cao đến mười mét,
xây bằng đá. Bấy giờ toàn thành giới nghiêm, trại giam cũng cửa đóng then cài,
chỉ có vài lính gác phía trên đầu thành mà thôi.
Phập, phập.
Hai mũi tiễn phóng lên lập tức giải quyết hai tên lính gác, Trần Thư dẫn theo
tiên phong đội nhào đến trước cửa thành, mỗi người cầm lấy một bọc vuông nhỏ,
cắt ra dây cháy chậm nối vào, cuối cùng liền châm lửa.
- Ẩn nấp.
Trần Thư hô lên một tiếng, cả đội lập tức nấp vào hai bên tường thành.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn rung trời. Ngô Dụng và Thiết Kế Hàn đồng thời sắc mặt trắng
bệch nhìn về phía hướng trại giam, bọn hắn không biết tiến nổ lớn vừa rồi là
cái gì, thế nhưng phương hướng của tiếng nổ làm bọn hắn có linh cảm xấu, thật
không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra.
Quay trở lại trại giam, lúc này cửa trại giam đã bị thuốc nổ nổ sập, Thiên
Long vệ như hổ vào bầy dê, mấy chục binh lính và nha dịch không có một chút
sức hoàn thủ nào, lập tức bị giết sạch sẽ.
Tất cả nô lệ, tù nhân bên trong như bừng tỉnh, hàng ngàn đôi mắt hướng về phía
lối vào, từng bước nhịp nhàng Thiên Long vệ tiến vào tiếp quản nơi này, Ngô
Tuấn đi vào sau cùng liếc nhìn quanh trại giam một vòng, hắn nhìn được khát
vọng tự do, nhìn thấy được sự thù hận trong đôi mắt của bọn hắn. Ngô Tuấn ra
lệnh.
- Mở cửa trại giam.
Thiên Long về lập tức dùng đao chém đứt khóa lao tù, đám nô lệ dè dặt đi ra
ngoài, chân bọn hắn bị nối lại bởi dây xích, vừa đi vừa cảnh giác mấy chục
Thiên Long vệ đang khóa chặt bọn hắn, không hiểu sao chỉ vài chục người mà lại
mang đến cảm giác áp bách cho bọn hắn hơn cả ngàn quân Tây Gốt.
- Ta biết trong lòng các ngươi có rất nhiều uất hận. Các ngươi phải lao động
cực nhọc, phải bỏ mạng, phải sống trong chốn lao tù. Còn những kẻ đã tước mất
tự do của các ngươi, cướp mất của cải, vợ con của các ngươi lại ăn sung mặc
sướng ngoài kia. Lúc này ta cho các ngươi một cơ hội để báo thù, để cướp lại
những gì các ngươi đã có.
Ngô Tuấn dừng lại ra hiệu, Thiếu sinh quân bên ngoài liền khiên vào từng chiếc
rương gỗ lớn, đổ ra vô số loại vũ khí, từ dao găm, loan đao cho đến trường
kiếm, trường thương cũng được đem vào mấy bó lớn, tất cả vũ khí này đều là bọn
hắn thu được lại kho quân nhu của Tây Gốt chồng chất lên thành một núi nhỏ.
Ngô Tuấn nói.
- Cầm lấy vũ khí, bước ra ngoài kia và đoạt lại những gì đã từng là của các
ngươi, ai dũng cảm sẽ có tất cả, ai nhát gan muốn bỏ chạy tuyệt đối chỉ còn
con đường chết.
Nói rồi Ngô Tuấn vứt xuống một chùm chìa khóa sau đó lạnh lùng xoay người đi
ra ngoài, Thiên Long vệ cũng mặc kệ cả ngàn tù binh như thế nào liền đi theo
đội trưởng. Ngô Tuấn đi ra ngoài Trần Thư có chút lo lắng hỏi.
- Ngô bộ trưởng, ngài quá liều lĩnh, nếu như chúng cầm lên vũ khí chống lại
chúng ta thì thế nào?
Rõ ràng bọn hắn chỉ có hai trăm người, đối mặt với ngàn nô lệ cũng rất khó
khăn. Ngô Tuấn lắc đầu nói.
- Địch nhân của bọn chúng trước mắt chưa phải là chúng ta, hiện tại chúng ta
liền lợi dụng bọn chúng một chút. Bây giờ Phó đề lãnh đại nhân dẫn theo một
nửa người đi thủ vững một cổng thành, tuyệt đối không được để bất kỳ người nào
chạy ra khỏi Đà Lôi thành, ai đến gần một trăm mét không phải quân ta liền
giết bất luận tội.
- Ta đã rõ ràng.
Trần Thư gật đầu lập tức dẫn người đi. Bên trong trại giam, sau khi Ngô Tuấn
rời đi, cả ngàn nô lệ, tù nhân chợt lâm vào trầm mặc. Đột nhiên một tên mặt
thẹo, thân hình bưu hãn bước lên trước chộp lấy chìa khóa mở ra xích chân bên
dưới, hắn cầm lấy một thanh loan đao, trong đôi mắt tràn ngập hận ý.
- Thiết Hán Cơ, ta đến đây.
=======================Đường phân cách====================
- Đại nhân, đại sự không tốt, phong hỏa đài đã bị chiếm, thuộc hạ bất tài
không chiếm lại được.
Ngô Dụng chạy đường xa tìm thấy Thiết Kế Hãn vội nói. Thiết Kế Hãn đang thẫn
thờ nhìn kho lương đang bốc cháy, hắn cứu không được, Thiết Hán Cơ tuyệt đối
sẽ giết chết hắn. Nghe Ngô Dụng nói trong mắt Thiết Kế Hãn lập tức bùng lên
hung quang, hắn dù có chết cũng phải giết chết những kẻ đã hãm hại hắn trước.
Thiết Kế Hãn quát lớn.
- Đi, tìm hết thảy địch nhân trong thành tiêu diệt hết bọn chúng cho ta.
Thế nhưng binh sĩ chưa kịp hưởng ứng thì từ xa đã có một nha dịch cưỡi ngựa
chạy đến, sắc mặt nhợt nhạt ngã xuống trước chân Thiết Kế Hãn thở dốc nói.
- Đại nhân, chuyện lớn xảy ra, toàn bộ tù nhân và nô lệ đã vượt ngục, hiện
tại đang đốt phá khắp nơi.
Đà Lôi thành lúc này lửa cháy khắp nơi, không gian tràn đầy tiếng la hét thảm
thiết. Nếu Thiên Long vệ và Thiếu sinh quân đột nhập vào Đà Lôi thành đánh
nhau đa số chỉ đánh vào các cứ điểm quân sự của Đà Lôi thành thì đám nô lệ và
tù nhân này tuyệt đối là cướp bóc là chính. Bọn hắn là nô lệ, là tù nhân, vốn
cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Huống chi thời gian ở trong tù ngục lâu dài
khiến bọn hắn đối với xã hội bên ngoài tràn đầy hận ý, Ngô Tuấn chính là kích
phát điểm tâm lý này của bọn hắn. Đám nô lệ vũ trang xông vào bất kỳ nhà dân
nào chúng nhìn thấy, gặp người liền giết, thấy nữ nhân liền cưỡng hiếp, thấy
tài sản liền cướp, không việc ác nào không làm, dù là trẻ nít ba tuổi cho đến
ông già sáu mươi cũng không thể thoát khỏi đồ đao của bọn hắn.