Người đăng: mocchauhuyn
Trần Thưa lấy trong ngực ra một lượng vàng đặt vào lòng bàn tay của lão ngư
dân. Với sức mua của Đại Việt hiện tại một nén vàng hoàn toàn có thể để lão
ông sống an hưởng tuổi già đến lúc qua đời, thậm chí còn có thể để lại một ít
cho con cháu. Thế nhưng lão ngư dân lập tức lắc đầu không chịu nhận, lão nói.
- Vị tướng quân này quá lời, chống lại giặc xâm lược là trách nhiệm của mỗi
người dân Đại Việt, lão không xách gươm ra trận được liền chở các vị tướng sĩ
qua sông một chuyến, làm sao có thể mặt dày nhận tiền.
Trần Thư lắc đầu nói.
- Bác cứ nhận lấy, dù sao lần này nhiệm vụ bọn ta cũng không được đem theo
tiền tài. Nếu bác không nhận liền đem chia cho các hộ trong làng, sau này
chiến tranh kết thúc mua thêm giấy bút cho mấy đứa nhóc đi học, sau này lớn
lên phục vụ tổ quốc.
Nghe Trần Thư nói vậy lão ngư dân chần chừ một chút cuối cùng gật đầu nói.
- Vậy lão liền thay mặt dân chúng trong làng cảm ơn tướng quân. Lão và mọi
người chúng tướng quân khải hoàn trở về.
Trần Thư cười nói.
- Mượn bác cát ngôn, chúng ta sẽ thắng lợi trở về.
Nói rồi liền lấy ba lô mang lên vai ra lệnh.
- Thiếu sinh quân, hành quân thôi.
Thiếu sinh quân chất lấy quân trang lên ngựa, rất nhanh biến mất sau khu rừng.
Đi đến điểm tập kết.
=================Ta là đường phân cách==================
Đại doanh Tây Gốt bây giờ hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, mấy chục Thiên Long vệ
tựa như Tử thần đòi mạng, đi đến đâu xác người la liệt đến đấy, một quân doanh
hơn ngàn người bị tấn công vậy mà trực tiếp tan vỡ bỏ chạy. Thiên Long vệ rất
nhanh đánh chiếm được chuồng ngựa.
- Đội trưởng, những chiến mã này thật tốt, hoàn toàn không thua kém Đại Lý
mã.
Một tên Thiên Long vệ vuốt ve chiến mã bên mình vui mừng nói. Bên trong chuồng
ngựa nuôi nhốt đến ba ngàn con chiến mã, đầy đủ bọn hắn mỗi người ba trăm con
ngựa đây, tiếc là bọn hắn không thể đem nhiều như vậy được. Ngô Tuấn nhìn thấy
quân Tây Gốt đã bỏ chạy toán loạn liền lệnh cho Thiên Long vệ dừng lại tập
trung tất cả vào chuồng ngựa. Ngô Tuấn nói.
- Chọn lựa mỗi người hai con ngựa, sau đó làm theo kế hoạch, ta cho các ngươi
ba phút.
Mấy tên Thiên Long vệ trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, thế nhưng mệnh lệnh đã giao
xuống bọn hắn bắt buộc phải thực thi. Lấy được chiến mã nhưng nuôi chiến mã là
một chuyện khác, thời phong kiến khi xưa gánh nặng về nuôi chiến mã cũng là
cực lớn, do đó kỵ binh thực sự không có quá nhiều một phần cũng là do lý do
này. Bọn hắn hành quân vào lãnh thổ địch, đến mình ngày mai ăn gì còn chưa
chắc, huống chi là chiến mã, nếu tình thế quá cấp bách cũng chỉ còn có thể
giết thịt chiến mã mà thôi.
Thiên Long vệ rất nhanh chọn lựa được cho mỗi người hai con chiến mã ưng ý
nhất, những chiến mã còn lại buộc vào đuôi một viên pháo nổ, hoặc là mồi dẫn
lửa. Ngô Tuấn nhìn thấy từ phân khu trung tâm ánh đuốc nổi lên, báo chừng viện
quân Tây Gốt đã sắp đến, hắn ra lệnh.
- Đốt lửa!
Thiên Long vệ hướng chiến mã về phía khu trung tâm, sau đó liền đốt lửa, pháo
nổ lập tức nổ to dọa sợ chiến mã, ngựa chiến lại càng sợ lửa, bọn chúng lập
tức lồn lộn lên hướng phía trước vọt thẳng phá tan hàng rào lao về phía khu
trung tâm. Ngô Tuấn không quan tâm đến kết quả tiếp theo liền lên ngựa quay
đầu nói.
- Thả pháo hiệu, rút lui.
Tại bờ sông Cầu, từng quả cầu lửa bay vòng cung trên mầu trời, sau đó liền rơi
tỏm xuống mặt nước tắt rụi. Hai chiếc máy bắn đá lắp đặt xong liền bày ra thế
phản kích, thế nhưng thực sự không có hiệu quả, đêm tối, không có tầm nhìn bọn
hắn chỉ có thể bắn bừa, càng xui xẻo hơn vừa mới bắn được một lượt một cỗ máy
bắn đá vậy mà bị trúng pháo vỡ tan tành rồi.
Nhưng rất nhanh Quách Nhân Quý đã dẫn quân cứu viện chạy đến, quân Tây Gốt
phản kích cũng ngày càng mạnh mẽ. Quách Nhân Quý phát hiện ra súng, pháo Đại
Việt mỗi lần bắn sẽ phát ra tia lửa, hắn liền lệnh cho người để ý đến, mũi tên
lập tức tập trung vào những nơi có ánh lửa bắn đến làm cho quân Đại Việt không
ngóc đầu lên được. May mắn Trần Quốc Tuấn đã nghĩ đến trước, trên thuyền nhỏ
sắp đặt rất nhiễu thuẫn gỗ làm vật che chắn.
Quách Nhân Quý nhìn mặt sông tối om trong lòng tràn đầy căm tức, nếu không
phải mặt sông quá tối, không nhìn thấy được gì hắn thậm chí có thể đưa ra lệnh
phản kích, nếu có tên lửa ở đây hắn tự tin có thể bắn cháy được thuyền địch,
sẽ không phải bị động như bây giờ. Hắn cũng nhận ra rằng quân Đại Việt không
hề có ý muốn lên bờ.
Chíu.
Một đóa hoa lửa đỏ nổ trên bầu trời. Trần Quốc Toản ngồi trên lưng voi ngẩng
đầu lên nhìn, sau đó khóe môi khẽ nở ra một nụ cười.
- Chúng ta nên đưa cho “bằng hữu” một món quà trước khi rút lui chứ nhỉ.
Chíu, chíu, chíu.
Ba quả đạn pháo sáng bông nhiên phóng lên cao soi sáng rực cả bầu trời, mặt
sông tối đen như sân khấu được vén ra tấm rèm, ánh sáng làm cả con sống bừng
tỉnh. Lúc này Quách Nhân Quý cũng đã phát hiện trên mặt sông cũng chỉ có mấy
con thuyền nhỏ cùng hai mươi con voi mà thôi, hơn nữa trên thân chúng cắm chi
chít đầy mũi tên, thế nhưng tuyệt nhiên không hề hấn gì.
Quách Nhân Quý càng phát hiện ra một điều kinh khủng hơn, đồng ý pháo sáng làm
quân Đại Việt lộ rõ, nhưng đồng thời gần mười ngàn quân Tây Gốt cũng đã lộ rõ
trước họng pháo của Đại Việt.
- Bắn pháo.
Theo lệnh của Trần Quốc Toản toàn bộ mười ổ M101 trên các thuyền và hai mươi ổ
tiểu pháo P3 đồng loạt khai hỏa, mười ngàn quân Tây Gốt lồ lộ trên bờ sông như
vậy chẳng khác nào bia tập bắn cho bọn hắn cả.
Ầm, ầm, ầm.
Mặt đất bị xới tung lên, chiến mã hí vang trời sợ hãi lồng lột hất tung kỵ sĩ
rơi xuống đất bỏ chạy, thân xác người trúng pháo bị xé tung, nội tạng bay vắt
lên cả cành cây, quân Tây Gốt triệt để hoảng loạn vội vàng thúc ngựa bỏ chạy
về phía sau khu rừng.
Ầm.
Quách Nhân Quý chỉ thấy mặt đất phía dưới nổ tung lên, một lực lượng khổng lồ
đánh bay hắn rơi xuống khỏi lưng chiến mã va đập thật mạnh xuống dưới mặt đất.
Quách Nhân Quý cảm thấy trời đất quay cuồng, lỗ tai cứ ong ong như có hàng
chục con ong bay bên cạnh. Hắn nhìn thấy chiến mã của mình chết bên cạnh, bụng
đã bị đục một lỗ to như cái thúng, thấy quân Tây Gốt điên cuồng bỏ chạy, thấy
thuyền Đại Việt kiêu ngạo từ từ rút lui về bờ Bắc,...
- Tướng quân, mau rút lui thôi.
Cuối cùng cũng có mấy tên Hắc kỳ quân thấy được tướng quân mình nằm bẹp dưới
đất vội vàng chạy lại đỡ Quách Nhân Quý dậy kéo về phía sau.
Đại doanh quân Tây Gốt, Thiết Hán Cơ cầm loan đao chạy ra ngoài vốn định tập
hợp binh sĩ Xích kỳ đi cứu viện, thế nhưng mặt đất bỗng nhiên phát ra những âm
thanh vang dội, không những vậy âm thanh này lại vô cùng quen thuộc với những
người du mục như hắn, chính là tiếng vó ngựa.
- Ngựa điên, ngựa điên rồi.
Có người điên cuồng hô lớn, phía trước lập tức hoảng loạn lên, binh sĩ Tây Gốt
nhìn thấy hàng ngàn con chiến mã điên cuồng hướng đại doanh chạy đến không cần
mạng.
- Cản bọn chúng lại.
Không biết ai đưa ra ngu ý này, thế nhưng rất nhanh những thằng ngu đi ra cản
lại chiến mã lập tức bị đạp cho bẹp dí. Chiến mã bị lửa hù dọa tuyệt đối không
thể bị ngăn cản. Thiết Hán Cơ nhìn thấy chiến mã xông loạn đại doanh, đuôi lửa
của bọn chúng bắt vài vải lều lập tức châm lên hỏa hoạn khắp nơi. Thiết Hán Cơ
lẩm bẩm.
- Xong, hoàn toàn xong rồi.
...
Sáng sớm, Ngô Tuấn cùng Thiên Long vệ đã chạy xa ra khỏi đại doanh của Tây Gốt
mười dặm đường. Tuy một đêm chiến đấu nhưng trên mặt ai cũng hi hi ha ha vui
mừng. Lần này đánh quả thực quá đã nghiện, nhất là khi chạy xa liền thấy đại
doanh Tây Gốt bùng lên ngọn lửa thực sự quá hả dạ.
Điểm hẹn của Thiên Long vệ và Thiếu sinh quân là một hạp cốc nhỏ, chưa được
bất quá mấy trăm người. Vừa chạy đến cửa cốc một Thiên Long vệ đã đi ra chào
đón.
- Bái kiến đội trưởng, thuộc hạ không nhục mệnh đã đưa quân tiếp viện đến.
Ngô Tuấn gật đầu giao lại ngựa cho tên Thiên Long vệ sau đó liền đi vào cốc.
Bên trong đã sớm xây dựng nên cơ sở tạm thời để nghỉ chân, dù sao hạp cốc này
khá kín, trong thời gian ngắn cũng không sợ hãi bị phát hiện.
Trần Thư nhìn thấy Ngô Tuấn liền đứng lên trước chào hỏi.
- Bái kiến bộ trưởng. Ta phụng mệnh Thượng tướng quân đến phối hợp, toàn bộ
nghe lệnh ngài.
Trần Thư gọi Ngô Tuấn với tư cách là bộ trưởng của Thiên Long vệ là một cơ
quan độc lập, nên Trần Thư mới có thể nghe sự điều phối của Ngô Tuấn. Nếu so
sánh chức quan trong triều Ngô Tuấn ngược lại là thuộc cấp của Trần Thư đây.