Người đăng: mocchauhuyn
Trần Thư một mặt mộng bức nhìn bóng lưng của Trần Quốc Tuấn, nãy giờ chủ tướng
nói gì hắn hoàn toàn không hiểu được nha. Cái gì là muốn ôn nhu, rồi lại mạnh
bạo. Trần Thư hoàn toàn không hiểu được.
Trần Quốc Tuấn trở về Soái trướng liền thấy được Lý Đạo Tái chờ sẵn ở đó. Lý
Đạo Tái tiến lên nói.
- May quá, hạ quan chính là muốn cho người đi tìm ngài đây?
Trần Quốc Tuấn nhìn thấy Lý Đạo Tái bộ dáng vội vàng nụ cười trên mặt cũng thu
liễm lại hỏi.
- Đã có tin của Ngô Tuấn sao?
- Đúng vậy, vừa rồi Thiên Long vệ vừa mới mang đến, nói rằng chủ tướng cần
phải nhanh chóng quyết định.
Lý Đạo Tái nói xong liền trình ra một phong thư. Trần Quốc Tuấn mở ra, vừa
lướt qua nét mặt lập tức nghiêm nghị, gấp lại lá thư Trần Quốc Tuấn nói.
- Lập tức truyền tin hỏa tốc mời Trần Quốc Toản, Trần Khánh Dư và Trần Thư
đến.
Bên trong thư Ngô Tuấn trình bày một kế hoạch vô cùng kinh người Trần Quốc
Tuấn không thể không cẩn thận.
Trong khi đó, màn đêm đã buông xuống, Thiên Long vệ đóng quân tại bên một dòng
suối nhỏ, không doanh trại, không lều trướng, nơi nghỉ ngơi của mỗi người là
một chiếc võng được móc giữa hai cành cây. Đóng quân trong rừng nằm võng vừa
tránh được các loại rắn rết vừa có thể phản ứng nhanh, ứng cứu lẫn nhau trong
trường hợp bị tập kích, mỗi người đều phun lên người một chất dịch để phòng
tránh côn trùng.
Thiết Hùng được đặt ngồi cạnh với Ngô Tuấn, cũng không bị trói buộc gì cả,
Thiên Long vệ có đầy đủ sự tự tin, nếu tù binh trong tay bọn hắn chạy thoát
bọn hắn tuyệt đối sẽ bị các đơn vị khác cười đến rụng răng. Thiết Hùng ngồi
cạnh Ngô Tuấn quả thực cũng không thoải mái, người này khí tràng quá mạnh, dù
không có động tác gì nhưng hắn cứ có cảm giác mỗi nhất cử nhất động của mình
đều bị Ngô Tuấn khóa chặt.
- Ngươi biết rõ sơ đồ doanh trại Tây Gốt sao? Có thể vẽ ra cho ta một tấm
chứ?
Ngô Tuấn đột nhiên mở miệng nói làm Thiết Hùng giật mình, nhưng rất nhanh đầu
óc hắn liền suy nghĩ ra điều gì liền nói.
- Các ngươi định tập kích kho lương để Thiết Hán Cơ rút quân?
Ngô Tuấn im lặng, không biểu lộ gì. Thiết Hùng đột nhiên bạo gan lên nói.
- Ta thực sự khâm phục các ngươi, đến điều này cũng có thể nghĩ ra. Thiết Hán
Cơ tuy tuổi đã qua bên kia sườn dốc, nhưng dù sao hắn lĩnh binh của đã lâu, vô
cùng cẩn trọng, kho lương luôn là vị trí bọn hắn canh giữ cẩn thận nhất, hơn
nữa cho dù các ngươi có thể đốt kho lương cũng sẽ không gây được quá khó khăn
cho Thiết Hán Cơ.
Ngô Tuấn liếc mắt như bảo Thiết Hùng nói tiếp. Thiết Hùng nuốt một ngụm nước
miếng nói.
- Cách Hải Vân quan mười ngày cưỡi ngựa là thành Đà Lôi, nơi ấy là nơi tập
trung lương thảo của Thiết Hán Cơ, dù các ngươi có đốt được kho lương Thiết
Hán Cơ cũng có thể chờ đợi đến tiếp tế. Nếu các ngươi muốn cắt đứt nguồn lương
thực của hắn chỉ có thể công phá Đà Lôi. Tuy nhiên theo ta biết Đà Lôi thành
rất kiên cố, có đến hai ngàn binh sĩ canh giữ đây.
Với một tòa thành trì mà nói hai ngàn quân canh giữ đã là rất nhiều, phải biết
Hải Vân quan chống lại bốn mươi ngàn quân Tây Gốt thủ thành cũng chỉ có bốn
ngàn mà thôi. Quân thủ thành có lợi thế tường thành có thể chống lại đội quân
đông hơn nhiều lần nếu quân địch không có vũ khí hạng nặng. Ngô Tuấn không để
tâm đến con số Thiết Hùng nói đến, ngược lại rất bình thản hỏi.
- Vậy ngươi có thể dẫn ta đến đó hay không?
Kẻ điên, tuyệt đối là kẻ điên. Trong lòng Thiết Hùng đang gào thét, ngươi chỉ
có tám mươi người, lại muốn đánh vào một tòa thành hai ngàn quân phòng ngự.
Đây tuyệt đối là tự đi tìm chết. Thế nhưng dưới uy thế của Ngô Tuấn Thiết Hùng
cũng chỉ đành gật đầu. Lúc này Ngô Tuấn mới nở ra nụ cười đầu tiên nói.
- Đừng lo lắng, sớm thôi sẽ có quân cứu viện đến.
================Ta là đường phân cách=================
- Ngài nói gì? Ngô tướng quân định đánh sâu vào trong nội địa địch?
Bên trong Soái trướng Trần Quốc Toản kinh ngạc nói. Bọn hắn bị gọi trở về đại
bản doanh, vừa đặt mông ngồi xuống thì Trần Quốc Tuấn đã thông báo một tin
động trời. Trần Quốc Tuấn gật đầu xác nhận.
- Thực ra Ngô Tuấn đã có ý định này rất lâu, lần này qua sông vốn định tập
kích doanh trại quân địch, thế nhưng hắn lần này bắt được một tên tù binh
địch, lại càng khẳng định muốn thi hành kế hoạch này hơn.
- Chủ tướng ủng hộ Ngô Tuấn?
Trần Khánh Dư lúc này mới lên tiếng. Trần Quốc Tuấn lắc đầu nói.
- Thực sự nếu chúng ta có một lực lượng mạnh hơn ta ngược lại rất ủng hộ Ngô
Tuấn, tuy nhiên lúc này ngược lại quá mạo hiểm.
Trần Quốc Tuấn lối dùng binh vô cùng cẩn trọng, gần như là một mặt đối lập với
Ngô Tuấn. Ngô Tuấn ưa thích xử dụng kỳ binh, tập kích bất ngờ một mặt để tiêu
hao sinh lực địch, nếu thuận lợi thì sẽ giành thắng lợi quyết định để kết thúc
chiến tranh. Kiếp trước trên sông Như Nguyệt, nếu Hoằng Chân và Chiêu Văn có
thể giành thắng lợi trong trận tập kích đêm đó thì chắc chắn Đại Việt đã có
một thắng lợi vẻ vang, thế nhưng Quách Quỳ khi đó cũng là một tay già đời, đã
sớm ngờ đến, quân Việt bại trận, mà Hoằng Chân và Chiêu Văn cũng hi sinh. Đủ
thấy được sự mạo hiểm của Ngô Tuấn lên đến cùng cực.
- Thực ra với tính cách của Ngô Tuấn dù chủ tướng không giúp đỡ hắn cũng sẽ
tự làm. Hơn nữa, mạc tướng ngược lại tin tưởng Ngô Tuấn sẽ làm nên chuyện, mạc
tướng ủng hộ hắn.
Trần Khánh Dư lắc đầu nói, hai người chính là gặp mặt nhau trong trận thi võ,
đối với nhau cũng hiểu biết phần nào. Trần Quốc Tuấn gật đầu, đó là vấn đề làm
hắn lo lắng nhưng cũng chỉ đành chấp nhận. Dù sao Ngô Tuấn lần này xuất chinh
chính là với tư cách đội trưởng Thiên Long vệ, cơ cấu hoàn toàn độc lập với
đại quân, không hề chịu sự quản lý mà chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ mà thôi. Trần
Quốc Tuấn đối với Ngô Tuấn cũng không thể làm được gì. Trần Quốc Tuấn nói.
- Vấn đề hiện tại chính là cử quân cứu viện như thế nào? Gửi ai đi?
- Bẩm chủ tướng, vẫn là để thiếu sinh quân đi thôi.
Trần Thư lúc này lại lên tiếng, toàn bộ Soái trướng đều ngạc nhiên. Thiếu sinh
quân bất quá hai trăm quân, trận chiến đêm qua bọn hắn ở tuyến đầu, thương
vong cũng chỉ còn một trăm người, lại còn muốn đi sâu vào lãnh thổ địch. Thấy
mọi người tập trung nhìn mình Trần Thư nói.
- Ta đối với cách đánh của Thiên Long vệ có phần hiểu rõ, bọn hắn thiên về
tập kích, phá hoại, ám sát làm chủ, sức chiến đấu không chỉ dựa trên thực lực
cá nhân mà còn dựa vào trang bị tinh lương, hiện đại. Lúc này chỉ có Chương
Thánh quân và Thiếu sinh quân là được huấn luyện có đủ khả năng phối hợp với
Thiên Long vệ nhất.
Trần Quốc Tuấn gật đầu, Trần Thư nói không sai, trong quân hiện tại được huấn
luyện theo hướng hiện đại cũng chỉ có Chương Thánh quân, Thần Sách quân, Thiếu
sinh quân và một nhóm tân binh. Thần Sách quân hiện vẫn còn đánh nhau ở xứ
Trấn Ninh, nhóm tân binh lực chiến chưa đủ, cũng chỉ còn Chương Thánh quân và
Thiếu sinh quân. Trần Thư nói tiếp.
- Hơn nữa đánh sâu vào lãnh thổ địch cần thiết không phải là số lượng mà phải
là chất lượng. Không phải là ta tự cao tự đại nhưng tinh nhuệ nhất hiện tại
trong quân vẫn là Thiếu sinh quân. Ngược lại Chương Thánh quân cũng đóng vai
trò quan trọng để phòng thủ phòng tuyến. Do đó cử Thiếu sinh quân đi chính là
thích hợp nhất.
Trần Thư nói vậy Trần Quốc Toản cũng không cãi được, dù sao Thiếu sinh quân
chính là tập hợp những binh sĩ tinh nhuệ, tài năng nhất của các quân khác đưa
vào học tập nha, trong đó còn có cả người của Chương Thánh quân đây, so với
binh sĩ bình thường đương nhiên là nhỉnh hơn.
Trần Quốc Tuấn lúc này cũng giống như bị thuyết phục nói.
- Tốt, vậy Trần Phó đề lãnh điểm đủ quân liền chuẩn bị xuất phát. Cần trang
bị gì trực tiếp tìm Lý tham mưu nhận lấy.
- Vấn đề hiện tại chính là làm sao để bí mật đưa thiếu sinh quân sang sông
đây?
Trần Khánh Dư vẫn tỉnh táo đưa ra vấn đề trọng điểm. Bên bờ sông không chỉ
quân Đại Việt canh gác nghiêm ngặt mà Tây Gốt cũng như vậy, bọn hắn sợ hãi bị
Đại Việt phục kích. Lần trước Thiên Long vệ có thể bơi qua sông chính là lợi
dụng trận chiến trên sông Cầu, hơn nữa lần này Thiếu sinh quân qua sông cũng
không phải là quân trang nhẹ nhàng như Thiên Long vệ mà còn phải đem theo rất
nhiều đồ quân nhu tiếp tế. Đội hình như vậy qua sông rất dễ bị bọn chúng phát
hiện.
- Lặng lẽ sang sông chỉ sợ khả năng lớn bị phát hiện, chỉ có cách chúng ta
chủ động tấn công để thu hút sự chú ý của bọn chúng, lúc này Thiếu sinh quân
liền qua sông.
Trần Quốc Toản vừa dứt lời, cả soái trướng liền trầm mặc. Đại Việt hiện tại đủ
sức để đánh sang bên kia sông sao?