Người đăng: mocchauhuyn
Hi sinh chiến đấu vì vương quốc, vì bộ tộc, bị địch bắt, cố gắng trốn thoát
trở về liền nghe tin cha bị bứt tử, bản thân liền bị nhốt sáng hôm sau đem ra
chém đầu, Thiết Hùng cảm thấy nhân sinh của mình bị đảo lộn hoàn toàn.
Ngân Hổ nhìn thiếu chủ nhà mình cũng không đành lòng nói.
- Thuộc hạ cũng không rõ ràng. Hôm đó chúng thuộc hạ hộ tống gia chủ trở về
đến doanh trại, gia chủ liền bị gọi vào soái trướng. Lát sau các huynh đệ thân
binh liền bị tên Lang Cư dẫn người đến giết sạch, chỉ có hai chúng ta may mắn
đi ra ngoài mới thoát chết. Lang Cư cũng chỉ nghĩ chúng ta chết ở bên kia sông
nên cũng không có tìm kiếm truy sát, đến sáng liền có thông báo Thiết Hán Cơ
trị tội gia chủ lãnh binh bất lực nên đã chém đầu, Lang Cư thay thế chức vụ
của gia chủ.
Quả thế, Thiết Hùng nhắm đôi mắt, quả nhiên là thế, cha hắn chính là bị Thiết
Hán Cơ và Lang Cư bứt hại, biến làm dê thế tội. Thiết Hùng cười thảm.
- Không ngờ họ Thiết ta đối với bộ tộc phấn đấu quên mình cuối cùng lại rơi
vào cảnh này.
Tham Lang nhìn ra phía bên ngoài gấp gáp nói.
- Thiếu chủ, thù này ắt phải báo, nhưng đây không phải là chỗ nói chuyện,
chúng ta mau rút đi.
Thiết Hùng cũng rõ ràng tình hình hiện tại, cũng thu thập lại tâm tình, cầm
lấy một thanh loan đao theo Ngân Hổ và Tham Lang chạy ra ngoài. Thế nhưng
không may cho bọn hắn chính là ba người vừa rời đi Lang Cư liền đi đến nơi
giam giữ Thiết Hùng, hắn không yên tâm để Thiết Hùng còn sống cho đến trời
sáng, trước giờ hắn chưa bao giờ để cho địch nhân sống sót thêm phút giây nào,
Thiết Bảo cũng như vậy, chỉ cần Thiết Hán Cơ vừa dứt lời hắn liền ra tay trảm
thủ, không có Thiết Bảo một cơ hội nào để cầu xin. Nhìn thấy hai tên lính gác
nằm trong vũng máu Lang Cư lập tức sầm mặt lại, quả nhiên dự cảm của hắn không
hề sai chút nào. Lang Cư quát lớn.
- Báo động, nghịch tặc chạy thoát, mau tìm chúng cho ta.
Cả doanh trại lập tức giới nghiêm, binh lính của Lang Cư nháo nhào lên để truy
tìm Thiết Hùng. Ba người lúc này đang nấp trong một doanh trướng thầm mắng
Lang Cư thật xảo quyệt. Doanh trại bị giới nghiêm, lùng sục như vậy bọn hắn
sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra. Thiết Hùng nói.
- Bây giờ chỉ còn cách đoạt lấy ngựa chạy ra ngoài.
Ngân Hổ và Tham Lang đều là những thuộc hạ trung thành lập tức ủng hộ quyết
định của Thiết Hùng, cả ba lặng lẽ di chuyển đến chuồng ngựa cách đó không xa,
không một tiếng động hạ gục lính canh. Mỗi người đều chọn lấy một con ngựa,
Thiết Hùng ra lệnh.
- Tham Lang, ngươi đi trước mở ra cự mã, chúng ta cùng lao ra ngoài.
Tham Lang vâng lệnh lập tức lao đến cự mã hạ gục hai tên lính canh nhanh gọn
không hề phát ra tiếng động nào. Xong việc Tham Lang vận sức đẩy ra cự mã.
Phập.
- Tham Lang.
Thiết Hùng hô lên, một mũi tên găm thẳng vào lưng Tham Lang, lực mũi tên mạnh
đến nổi chỉ còn nửa thân mũi tên ló ra, dư lực còn đẩy người Tham Lang nhào
đến phía trước. Từ trong bóng tối Lang Cư dẫn theo một tiểu đội binh sĩ chạy
đến, trên tay vẫn còn cầm thanh cung, dây cung vẫn còn đang rung động.
- Xông lên, bắt lấy nghịch tặc.
- Thiếu chủ, đi mau.
Tham Lang bật dậy quát lớn, cự mã đã bị hắn đẩy ra một khe nhỏ. Lang Cư lập
tức bắn thêm một mũi tên, Tham Lang xoay người che đi chỗ yếu hại, đầu mũi tên
ghim thẳng vào vai hắn, Tham Lang lại gầm lên một tiếng đẩy cự mã ra thêm một
đoạn nữa. Ngân Hổ lúc này cũng gấp gáp nói.
- Thiếu chủ, đi mau.
Nói rồi lập tức đánh mạnh vào mông chiến mã, con ngựa bị đau lập tức hi lên
một tiếng chở theo Thiết Hùng phóng ra ngoài, Ngân Hổ phóng theo phía sau,
binh sĩ Tây Gốt nhào đến lập tức bị một thân hình to lớn cản lại, Tham Lang
dùng chính thân thể của mình ngăn trở lấy truy binh.
Thiết Hùng quay đầu lại, lúc này Tham Lang đã ngã gục xuống, Lang Cư một đao
chém bay đầu hắn, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, Thiết Hùng nghiến chặt
răng.
- Huynh đệ, ta sẽ báo thù cho ngươi.
====================Ta là dãy phân cách===============
Bên trong đại bản doanh quân Đại Việt tại núi Diệu Linh Trần Quốc Tuấn vẫn
chưa hề nghỉ ngơi, tuy trận chiến đêm qua đã có những báo cáo sơ bộ nhưng Trần
Quốc Tuấn vẫn lệnh cho bên dưới lập tức thống kê những báo cáo cụ thể để nộp
lên, Lý Đạo Tái lúc này cũng trở thành phụ tá, làm việc suốt đêm cùng với chủ
soái của mình. Lý Đạo Tái cầm một tờ đơn dài từ trên bàn xuống đến dưới mặt
đất nói.
- Thượng tướng quân, đêm qua chúng thiệt hại về về quân khí rất nhiều, hiện
tại vũ khí, quân nhu chỉ còn đủ dùng trong hai ba trận chiến nữa, cần phải
hướng về triều đình xin chi viện.
Bởi tình hình cứu viện gấp gáp, đại quân không thể mang theo quá nhiều vật tư,
chỉ có thể ưu tiên nhất chính là vũ khí, đạn dược, lương thực số lượng cũng
không được nhiều lắm. Lý Đạo Tái nói tiếp.
- Trận chiến đêm qua pháo binh báo cáo 2 ổ M102 báo hỏng, cần phải sửa chưa,
1 môn pháo P3 cũng triệt để hỏng, bảy mươi hai khẩu dã pháo không thể tiếp tục
sử dụng, hơn một trăm khẩu súng cũng bị hư hại, hơn nữa còn có báo cáo bị mất
mác vũ khí, xem chừng đã rơi vào tay quân địch.
Sau mỗi trận chiến quân Đại Việt đều tiến hành thu về những vũ khí trên chiến
trường đặc biệt là hỏa khí, mỗi khẩu súng xuất xưởng đều được đánh số, giao về
đơn vị cũng được ghi chém lại, do đó rất dễ dàng để thống kê. Việc để súng rơi
vào tay quân địch theo Trần Quốc Tuấn cũng chỉ là việc sớm muộn, bởi theo đà
chiến tranh mở rộng việc thất thoát, mất vũ khí là không thể tránh khỏi, bệ hạ
cũng đã sớm dự liệu đến. Trần Quốc Tuấn nghe Trần Thủ Độ nói rằng bệ hạ đang
muốn sau chiến tranh sẽ sản xuất vũ khí để xuất khẩu. Như lời bệ hạ nói, chỉ
có mở rộng sản xuất thì giá thành vũ khí mới có thể hạ xuống. Điều Trần Quốc
Tuấn lo lắng bấy giờ chính là tốc độ hư hại và tiêu hao của hỏa khí quá lớn,
nếu trận chiến kéo dài, chỉ sợ Đại Việt cũng không kham nổi, đến lúc đó cuộc
chiến sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Trần Quốc Tuấn nói.
- Ngươi tính toán một chút, phân phối quân nhu về cho các đơn vị, ta sẽ gửi
thư về cho bệ hạ.
Trần Quốc Tuấn chợt nhìn về phía Nam, hi vọng kế hoạch sẽ thành công đi.
=================Lại là đường phân cách====================
Trời đã sáng, bên bờ Nam sông cầu một trung đội binh sĩ trên thân mặc Ngư Lân
giáp màu đen tuyền, đầu đội mũ hổ bôn, trên mặt mang một chiếc mặt nạ đồng màu
đen chỉ để lộ đôi mắt, bên hông một bên mang đao, một bên lại mang một khẩu
súng lục, sau lưng lại vác theo một thanh nỏ cùng một khẩu súng kíp. Ngoài ra
trên mỗi người còn rất nhiều những trang bị khác nhau. Đây chính là đội quân
tinh nhuệ nhất của Đại Việt – Thiên Long vệ.
Từ đêm hôm qua trong khi trận chiến tại sông Cầu vẫn còn đang quyết liệt, đích
thân Ngô Tuấn đã dẫn theo tám mươi Thiên Long vệ bơi sang bên kia bờ, vốn Ngô
Tuấn định đột kích vào doanh trại Tây Gốt thế nhưng chưa kịp làm gì thì Tây
Gốt đã rút quân về. Sợ quân địch phát hiện Ngô Tuấn cũng chỉ đánh rút quân ra
xa chờ đợi thời cơ.
Chiến lược của Trần Quốc Tuấn đầu tiên chính là thành lập phòng tuyến cầm
chân, tiêu hao sinh lực địch, quân địch đánh lâu không thắng, tiêu hao nhân
lực, vật lực sẽ vô cùng chán nản, bước hai chính là đốt cháy lương thực của
địch để làm giao động ý chí xâm lược của chúng đồng thời buộc chúng rút quân,
lúc này Đại Việt sẽ tung quân truy kích giành thắng lợi quyết định và dạy cho
quân giặc một bài học. Trần Quốc Tuấn không phải là một người hiền lành, không
phải là một người nhân từ rộng lượng với quân địch, đối với ông một khi kẻ
địch xâm phạm quốc gia thì phải trả một cái giá xứng đáng. Nhớ năm xưa ba mươi
vạn quân Nguyên sang xâm lược Đại Việt đã đánh bại hai mươi vạn quân Đại Việt
tại Vạn Kiếp. Trần Quốc Tuấn quyết định rút quân lại bày kết vườn không nhà
trống đánh giắc, sau đó quân Nguyên liên tiếp bị bại trận ở Hàm Tử, Tây Kết
liền rút chạy khỏi Đại Việt, Trần Quốc Tuấn vẫn lệnh cho Trần Quốc Toản chặn
đường lui của chúng buộc Thoát Hoan phải chạy sang Vạn Kiếp, tại đây Trần Quốc
Tuấn xuất lĩnh đại quân dập cho quân Nguyên tơi bời tại chính cái nơi mà bọn
chúng đã thắng trận từ bốn tháng trước.
===================++
Tự nhiên viết truyện ngẫm lại thấy đúng là Hưng Đạo vương rất khác biệt theo
kiểu đánh giặc thì phải đánh đến tận biên giới, dạy cho chúng một bài học, có
thù tất báo, không có chuyện vừa đánh lại vừa đàm. Không chỉ ở kháng Nguyên
lần 2, mà đến lần 3 Hưng Đạo vương cũng cho quân truy kích giặc đến tận Lạng
Sơn còn phục kích một trận giết quân Nguyên người ngã ngựa đổ. Có thể trong
các cuộc kháng chiến vì hoàn cảnh lịch sử khác nhau nên có những cách xử sự
khác nhau, nhưng quả thực rất thích cách đánh của Hưng Đạo vương.