Trận Sông Cầu (5)


Người đăng: mocchauhuyn

- Giết!

Tiếng gào thét vang vọng cả chiến trường, hai quên quân đội quên mình lao vào
nhau, đây là máu và lửa, chết và sống, quân Tây Gốt tràn lên chiến lũy ngày
càng nhiều. Quân Đại Việt tuy ít hơn nhưng dựa vào chiến hào mà chiến đấu, bên
trong chiến hào chật hẹp, những vũ khí ngắn như lưỡi lê ngược lại phát huy tác
dụng, binh sĩ Đại Việt nhanh như chớp len lỏi qua từ góc của chiến hào ra tay
sau đó lập tức rút đi. Ngược lại phía sau trung quân lại bị quân Tây Gốt đánh
rất chật vật, hai ngàn binh sĩ Đại Việt lập thành một thương trận phòng ngực,
kỵ binh Tây Gốt không dám lao vào mà chạy phía vòng ngoài liên tục tập kích
làm quân Đại Việt tử thương thảm trọng.

- Giết!

Quách Nhân Quý gào lên một tiếng, kỵ binh chia ra thành hai mũi bọc đánh bộ
binh Đại Việt, chỉ là thương trận của Đại Việt quá sức lợi hại, giết chết lớp
này lại đến lớp khác thế chỗ vào.

Phập, phập, phập.

Bỗng nhiên một cơn mưa tên không biết từ đâu trút xuống đội hình kỵ binh của
Tây Gốt, bởi đêm tối đen, chiến trường hỗn loạn, bị mũi tên tập kích bất ngờ
quân Tây Gốt lập tức tử thương thảm trọng. Từ phía sau đội hình quân Đại Việt
tiếng kêu giết đã vang lên.

- Toàn quân, tấn công.

Trần Quốc Toản cuối cùng cũng đã đến nơi, hơn một dặm đường, di chuyển không
quá lâu, nhưng chiến trường như lửa đốt, chậm trễ một phút giây là càng có
thêm nhiều người bị hi sinh. Để đánh một trận này Trần Quốc Tuấn ngoại trừ năm
ngàn lính đánh thuê Tống quốc phòng thủ tại thượng nguồn, hai ngàn quân phòng
ngự dưới hạ lưu, còn lại hơn chín ngàn quân tinh nhuệ nhất đều đổ vào đây để
chống lại mười mấy ngàn quân Tây Gốt.

- Ha ha, quân cứu viện đến, anh em giết chết bọn chung.

- Xung phong.

Quân Đại Việt sĩ khí dâng lên như cầu vồng bắt đầu vùng lên phản kích. Thiết
kỵ Cấm quân, thiết kỵ Đại Lý kết thành một đội như một mũi tên xuyên phá chạy
dọc bờ chiến lũy, đi tới đâu kỵ binh Tây Gốt liền tan tác đến đó. Du kỵ Mông
quốc lại càng chứng minh bọn họ mới là những kỵ binh du mục hạng nhất, kỵ binh
Mông quốc chạy vòng ngoài chiến trường liên tục bắn những mũi tên vô cùng
chuẩn xác vào kỵ binh Tây Gốt, sau đó liền bỏ chạy, kỵ binh Tây Gốt đuổi theo,
nhưng ngựa Mông quốc tuy thấp bé nhưng lại vô cùng khỏe mạnh, quân Tây Gốt
đuổi không kịp, bất ngờ kỵ sĩ Mông quốc quay ngươi lại, cánh cung căng tròn
phóng ra một loạt tên, kỵ binh Tây Gốt đuổi theo lập tức tử thương thảm trọng,
chỉ năm trăm du kỵ Mông quốc nhưng hiệu suất giết địch vô cùng kinh người, chỉ
trong phút chốc kỵ binh Tây Gốt bị thương vong đã vượt quá ba trăm người.

Keng.

Một thanh trường thương đâm đến trước người Quách Nhân Quý, hắn khẽ liếc mặt
liền thấy được một viên tướng trẻ tuổi thân mặc giáp bạc, hai bên ngực có hai
viên hộ tâm kích sáng loáng, Quách Nhân Quý hừ lạnh một tiếng cũng liền vung
ra trường thương đón đỡ. Tiếng kim loại thanh thúy vang lên, Trần Quốc Toản vô
cùng kinh ngạc, hắn nhắm đến chính là một tướng soái của quân địch, tuy hắn
chủ động đánh đến, Quách Nhân Quý chỉ là hời hợt đỡ kết quả lại là ngang bằng
chứng tỏ võ nghệ của địch nhân phía trên hắn một bậc. Hai ngựa dừng lại giao
thủ, thương pháp của Trần Quốc Toản vô cũng kỷ luật, quy củ, Quách Nhân Quý
lại vô cùng lão luyện, mấy lần Trần Quốc Toản đâm đến không ăn thua, ngược lại
còn bị phản kích không ít. Giao thủ hơn hai mươi chiêu Quách Nhân Quý cười lớn
nói.

- Khá lắm, nhỏ tuổi như vậy võ nghệ đã được như thế, vài năm nữa ngươi chắc
chắn sẽ siêu việt ta.

Trần Quốc Toản hừ lạnh nói.

- Tiếc là ngươi sẽ không thấy được ngày đó.

Có quân cứu viện đến áp lực phía ngoài lập tức được giảm bớt, quân Đại Việt
bắt đầu giành được thế trận, dù sao quân Tây Gốt là từ phía ngoài sông đổ bộ
vào, còn phải leo lên chiến lũy, phải đối phó với quân Đại Việt đánh bật
xuống, thực quá khó để xông lên, chỉ có nơi mà Lang Cư chiếm giữ được quân Tây
Gốt có một lỗ hổng xông lên.

- Thiếu sinh quân, theo ta lên.

Trần Thư quát lớn dẫn theo vài chục thiếu sinh quân chạy đến, ngoài ra còn có
vài võ tăng cũng cùng đi theo hắn. Bằng mọi giá phải bịt lỗ hổng này lại, nếu
không quân Tây Gốt sẽ tràn lên ngày càng nhiều, Đại Việt sẽ bị áp đảo về quân
số.

- Giết!

Trần Thư gào thét, đổi lưỡi lê thành bội đao, hắn đương nhiên lựa chọn Lang
Cư, người nổi bật nhất trong quân Tây Gốt.

- Giết!

Thiếu sinh quân cùng các võ tăng xông lên phía trước, mỗi người đều lựa chọn
lấy mục tiêu của mình. Đừng nhìn tên gọi là thiếu sinh quân nhưng thực chất
bọn hắn không phải là tân binh mà đều là những lão binh tinh nhuệ từ các quân
tuyển vào học viện, võ tăng cũng đều là những người võ nghệ cao cường, một nửa
là những người đã từng tham dự trận Lục giang sống sót trở về, đây là một cỗ
sức mạnh không hề yếu. Bọn hắn vừa xông lên lập tức áp đảo lấy quân Tây Gốt.

Lang Cư cảm thấy áp lực, rõ ràng mấy chục người xông đến đều vô cùng tinh
nhuệ, hơn hẳn những binh lính hắn vừa chém giết, chiến đấu cũng không còn dễ
dàng nữa. Bất chợt Lang Cư nhìn thấy được Trần Thư chém đến lập tức vung lấy
cự phủ đón đỡ.

Keng.

Lưỡi đao lập tức bị cán phủ cản lại, Lang Cư quát một tiếng vung ra cự phủ
hướng eo của Trần Thư chém đến, Trần Thư không dám đón đỡ lập tức lui lại né
tranh, được thế Lang Cư đột nhiên xông lên một bước, bả vai thúc mạnh vào lồng
ngực của Trần Thư. Trần Thư chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đập mạnh
vào lồng ngực, thân thể bị đánh văng ra xa đụng vào tường của chiến hào.

- Chết đi.

Lang Cư đôi mắt khát máu trừng lớn Trần Thư, hắn quát lên một tiếng, lưỡi phủ
từ trên cao bổ xuống, Trần Thư vội vã lăn sang một bên, lưỡi phủ sắc bén xẹt
qua lưng của Trần Thư cắm sâu xuống mặt đất liền bị kẹt lại, Trần Thư một cước
tung ra đá trung lồng ngực của Lang Cư đánh hắn bật ra.

Lang Cư trúng đòn lùi ra bốn bước, hắn khẽ vút mép má. Khá lắm, hai lần hắn
chật vật như vậy lại đều do hai tên người Việt gây ra. Đại Việt kiếp trước
chắc chắn có thù với hắn đây. Lang Cư hướng Trần Thư cười lạnh nói.

- Khá lắm, nhưng cũng chỉ có vậy.

Trần Thư cũng đứng dậy, bàn tay nắm chặt chuôi đao nói.

- Nếu muốn biết có thêm hay không thì nhào đến.

- Hống!

Hai người lập tức lao vào nhau, Lang Cư bị mất đi cự phủ cũng rút ra một thanh
loan đao để chiến đấu. Trần Thư đao pháp rất quy củ, khéo léo, ngược lại Lang
Cư loan đao lại vô cùng hung mãnh, khát máu. Lang Cư sức mạnh lớn vô cùng, thể
hình càng cao hơn Trần Thư một cái đầu chiếm hoàn toàn ưu thế, lưỡi đao liên
tục bổ xuống khiến Trần Thư vô cùng chật vật. Dù sao xuất phát điểm của Trần
Thư quá thấp, dù có qua Diễn Võ trường học tập, tiến bộ thanh một nhất lưu võ
tướng nhưng hạn chế vẫn không ít, so với Lang Cư là dũng sĩ thảo nguyên thực
sự vẫn thấp hơn một bậc.

Keng, keng, keng, keng.

Lang Cư liên tiếp vung ra bốn đao bổ xuống, thân loan đao chém mạnh vào thân
đao của Trần Thư, Trần Thư chỉ có thể liên tiếp lui lại phía sau, hắn cảm thấy
sức lực truyền từ thân đao đến tay vô cùng khủng khiếp, hổ khẩu tê rần, thế
nhưng hắn không thể buông tay.

- Chết!

Lang Cư gầm lên một tiếng chém mạnh một đao thứ năm, tay phải của Trần Thư
chấn động, chuôi đao bị đánh bật ra khỏi tay, Lang Cư cười lạnh lưỡi đao lập
tức hướng cổ của Trần Thư chém đến.

Keng.

Thế nhưng giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc Trinh Nương đã kịp thời chạy đến cứu
Trần Thư một mạng. Nét mặt nàng lạnh lùng, đôi mắt như hai vì sao sáng soi
thẳng vào gương mặt của Lang Cư, răng nàng nghiến ra từng chữ.

- Dám đánh đội trưởng của ta. Chết.

Dứt lời, bội đao liền vung lên tấn công, thân hình mảnh mai vậy mà vung đao
cực kỳ dứt khoát, quyết liệt, lưỡi đao của Trinh Nương sáng loáng dưới ánh lửa
của chiến trường từ bốn phương, tám hướng liên tục tấn công Lang Cư. Bản thân
Lang Cư cũng kinh ngạc vô cùng, nữ nhân này kỳ quái, sức lực vậy mà vô cùng
lớn, mấy chiêu qua đều là cứng đối cứng, không những vậy đao pháp lại nhanh vô
cùng, đến hắn cũng ăn không tiêu. Lang Cư cảm thấy mình bị đánh mặt, đường
đường là một dũng sĩ có số má ở thảo nguyên lại bị một tiểu nữ nhân đánh chật
vật như vây? Mặt mũi của hắn phải giấu đi đâu?

- Hống!

Lang Cư hét lớn một tiếng, phát tiết toàn bộ phẫn uất, loan đao vung mạnh đáp
trả Trinh Nương hòng lấy lại thế chủ động, thân hình Trinh Nương thoăn thoắt
né tranh, kẻ địch đang mạnh, nàng cũng không có ngu mà tiếp tục đối cứng với
hắn.

=======================++

Hôm nay bận xem bóng đá nên ra chương bị trễ.


Đế Chế Đại Việt - Chương #225