Phá Thành


Người đăng: mocchauhuyn

- Tấn công!

- Đại Việt vạn tuế!

- Xung phong!

Quân đội chính quy đại Việt đẩy hai cổ sàn nỏ tiến lên, đi đầu là hai mươi
trọng trang bộ binh dựng lên hai hàng thuẫn phía trước, khinh bộ binh hai bên
cánh và cung tiễn thủ ở giữa, đích thân Lý Anh Tú áp trận.

- Cung tiễn thủ bắn áp chế.

Lệnh vừa lúc ban ra cung tiễn thủ đi lên phía trước một bước xếp thành hai
hàng, hàng đầu là Liên Châu nỏ, hàng thứ hai là cường nỏ và cung.

- Phóng!

Hơn một trăm mũi tên từ Liên Châu nỏ đồng loạt phóng ra hướng về phía đầu
thành bay đi, binh lính Hắc Mộc thành không đề phóng nhất thời bị đâm trúng
ngã xuống một đám. Thế nhưng không đợi bọn hắn phản ứng hàng thứ hai cung tiễn
thủ Đại Việt bước lên phóng tiễn. Lần hai này Hắc Mộc thành binh sĩ thậm chí
còn bị thiệt hại nặng hơn bởi vì cường nỏ và cường cung độ chính xác cao hơn
Liên Châu nỏ rất nhiều. Chỉ trong hai loạt bắn Hắc Mộc thành binh lính trực
tiếp nằm xuống gần hai mươi người. Đám nông nô thấy sự dũng mãnh của binh lính
Đại Việt liền hoan hô một tiếng, sĩ khí gia tăng xông lên đầu thành càng mạnh
mẽ. Hắc Mộc thành binh lính chỉ biết núp sau bờ thành tránh tên, lác đác chỉ
có vài mũi tên phóng xuống xem như đáp trả. Hắc Mộc thành chủ chém chết một
nông nô vừa leo lên bờ thành, nhìn quân địch phía dưới đông như kiến cỏ. Toàn
thân hai tầng giáp sắt hắn không hề sợ hãi mũi tên phóng đến, huống chi mũi
tên của Đại Việt làm cũng không phải quá tốt, không xuyên thủng được giáp của
hắn.

- Triệu tập toàn bộ binh sĩ lên đầu thành.

Hắc Mộc thành chủ quyết định dồn hết lực lượng của mình về phía bên này chiến
đấu. Nhất thời sự kháng cự của Hắc Mộc thành liền mạnh hơn, có hai cung thủ vô
tình bị mũi tên bắn trúng bị thương liền bị kéo ra phía sau. Binh sĩ Đại Việt
đẩy xe công thành đến phá cửa, nhưng bên trong đã bị đè kín cây gỗ, nhất thời
vẫn chưa phá vỡ được cổng thành.

Bên trong Hắc Mộc thành không ai biết mặt Đông của thành bảo những con thuyền
Đại Việt đã tiếp cận đến vách đá. Lê Chân chỉ huy cả đội thuyền từ từ tiến gần
đến sườn núi.

- Bẩm tướng quân, phía vách núi có đá ngầm, sóng lại lớn, thuyền của chúng ta
rất khó áp sát đến.

Lê Chân nhíu mày, kế hoạch của Việt vương chính là dùng quân chủ lực thu hút
kẻ địch, sau đó để thủy quân theo vách đá leo vào thành nội ứng ngoại hợp mở
ra cửa thành. Nếu hiện tại thuyền không tiếp cận không thể leo vào được quân
chủ lực sẽ bị thiệt hại nặng nề. Lê Chân nói.

- Cho thủy quân bơi đến leo lên vách đá, những người còn lại đổ bộ lên bờ
biển hỗ trợ Việt vương.

- Tuân lệnh.

Ngay lập tức thủy quân Đại Việt liền nhảy xuống biển bơi đến bờ đá, mà Lê Chân
cũng thay Quang Minh giáp bằng một bộ đồ bó sát ôm lấy cơ thể đầy đặng quyến
rũ. Không một chút do dự Lê Chân đeo lấy trường kiếm trên lưng theo các binh
sĩ nhảy xuống biển. Hơn một trăm người cứ thế bơi đến bờ đá, các con thuyền
khác quay đi đến bờ biển. Sóng biển phía dưới Hắc Mộc thành rất lớn, lại có
những mỏm đá ngầm nhô lên vì vậy sóng biển đánh vào dạt hay hay tạo thành
những xoáy nước, dễ cuốn người đi. Những thủy quân này chính là khí Lê Chân
đến Giác Long cốc liền xây dựng nên. Người Việt rất tinh thông thủy tính, giỏi
về thủy chiến, chịu được giá lạnh, ngày xưa thời Bắc thuộc bị áp bức bóc lột,
dân Việt vào mùa Đông còn phải lặn xuống dưới biển mò ngọc trai, rất nhiều
người đã chết trong lòng biển mẹ.

Quay lại với đội quân của Lê Chân rất nhanh liền tiếp sát lấy bờ đá, một binh
sĩ không cẩn thận bị sóng dập vào đập đầu vào mỏm đá, không chờ mọi người kịp
phản ứng binh sĩ xấu số liền bị sóng biển cuống đi. Lê Chân nói quyết đoán
nói.

- Năm người mang theo dây thừng leo lên phía trên, những người khác co cụm
lại chờ đợi, giữ chặt lấy bờ đá, đừng để bị sóng biển lôi đi.

- Tuân lệnh.

Năm binh sĩ lập tức rời khỏi nước leo lên vách đá cao tầm hai mươi mét. Những
người khác cùng với Lê Chân dựa sát vào nhau chống lại sóng biển. Năm binh sĩ
khó khăn leo lên vách núi dựng đứng, tuy cũng có chỗ để bám vào nhưng chỉ cần
sơ sẩy một chút sẽ bị ngã xuống biển. May mắn binh sĩ Đại Việt được Lê Chân
huấn luyện rất tốt, nhanh chóng năm binh sĩ đã leo lên được trên vách núi thả
dây xuống. Lê Chân vui mừng ra lệnh.

- Mau, nhanh chóng leo lên phía trên.

Quay lại chiến trường, quân còn lại của Lê Chân cuối cùng cũng hội quân với Lý
Anh Tú, nghe đến Lê Chân cũng tự mình nhảy xuống biển Lý Anh Tú vội vàng muốn
chạy ra ngăn cản nhưng bị Cao Lỗ níu lại nói.

- Bẩm Việt vương, Chân tướng quân tự mình dẫn quân đương nhiên là có chỗ nắm
chắc, ngài không cần quá lo lắng, huống chi giờ quân ta đang lúc xung phong
ngài rời đi chỉ sợ bị suy giảm sĩ khí.

Lý Anh Tú mới bình tĩnh lại, cũng là hắn quá mức lo lắng, một viên tướng thực
sự rất đáng giá, huống chi Lê Chân lại là nữ nhi làm hắn suy nghĩ bị ảnh
hưởng. Lý Anh Tú nói.

- Tăng mạnh cường độ tấn công, ta muốn Chân tướng quân có thể an toàn không
bị bọn chúng phát hiện.

Nhất thời thế công của quân Đại Việt càng dũng mãnh, thậm chí vài binh lính
Đại Việt đã leo lên đầu thành chém giết với quân Hắc Mộc thành. Hắc Mộc thành
chủ tự mình đánh nhau với những binh sĩ này giật mình nhận ra bọn hắn đều là
quân tinh nhuệ được huấn luyện kỹ càng, binh lính Hắc Mộc thành bình thường
không phải là đối thủ, Hắc Mộc thành chủ dựa vào khôi giáp chắc chắn đẩy thẳng
một đường đẩy lui xuống quân Đại Việt liền nắm lấy một binh sĩ Hắc Mộc thành
quát.

- Mau đến chỗ tên Swits nói với hắn ta đáp ứng điều kiện của hắn, bảo hắn mau
mau đem người đến.

Thế nhưng Hắc Mộc thành chủ không biết rằng Swits hiện tại đã nghe được báo
cáo chiến trường từ một người áo đen. Swits trầm ngâm hỏi.

- Ngươi nói quân Đại Việt rất dũng mãnh sao?

Người áo đen trả lời.

- Đúng vậy đại nhân, quân Đại Việt leo lên thành quân Hắc Mộc thành không thể
đánh lại. Nếu là chúng ta tham chiến thì cũng miễn cưỡng, nhưng quân Đại Việt
rất đông, vừa mới phát hiện có một đội tàu tiến đến, có lẽ là quân tiếp viện
của bọn họ.

- Lại còn có cả đội tàu!

Swits kinh ngạc, xem ra vương quốc mới nghe danh này không phải đơn giản, là
thương nhân hắn đương nhiên phải cân nhắc lợi và hại khi giao tiếp với những
đối thủ chính trị. Bỗng nhiên một người khác chạy vào nói.

- Bẩm đại nhân, một đội người ngoại lai đã từ phía Đông xâm nhập vào Hắc Mộc
thành, đang chạy đến cửa thành.

Hắc Mộc thành chỉ có một cửa thành ở phía Nam. Đội người này xuất hiện phía
Đông, kết hợp với đội thuyền Swits rất nhanh liền đoán được đội người này
chính là quân Đại Việt xâm nhập. Một người khác lại đến nói.

- Bẩm đại nhân, Hắc Mộc lãnh chúa cho người đến nói rằng chấp nhận yêu cầu
của ngài, xin ngài gửi quân tiếp viện.

Người áo đen hỏi.

- Đại nhân chúng ta có giúp bọn hắn không.

Swits lắc đầu cười lạnh.

- Chúng ta là thương nhân, nếu đối thủ không quá mạnh chúng ta sẽ giúp hắn
một chút, nhưng vương quốc Đại Việt này sức mạnh quá bí ẩn, chúng ta không thể
mạo hiểm. Giết người đưa tin đi.

- Tuân lệnh.

Trở lại với Lê Chân sau khi leo lên được mỏm đá liền chạy đến tường Đông của
Hắc Mộc thành, nơi này không có cửa, cũng không có ai canh gác, Lê Chân dùng
móc câu và dây thừng leo lên tường thành nhanh chóng chạy về phía Nam liền
thấy vài binh sĩ Hắc Mộc thành đang dùng cây gỗ chặn lại cổng thành. Lê Chân
rút ra trường kiếm chỉ về phía trước.

- Đại Việt vạn tuế! Giết!

- Xung phong!

Quân Hắc Mộc thành hoàn toàn bất ngờ khi quân Đại Việt đột ngột xuất hiện từ
bên trong thành đánh đến, vài binh sĩ ngay lập tức bị Lê Chân chém chết tại
chỗ. Các binh sĩ Đại Việt lập tức gỡ bỏ cây gỗ chặn cổng thành ra. Hắc Mộc
thành chủ cũng phát hiện ra sự việc phía dưới.

- Làm sao bọn hắn có thể vào được. Theo ta, nhanh nhanh.

Hắn dẫn theo mười binh sĩ chạy xuống ý đồ đoạt lại cổng thành, một cuộc hỗn
chiến liền xảy ra. Quân Đại Việt đông hơn nhưng phải chia người đi mở cổng
thành, lại trang bị chỉ có mình trần và đoản kiếm, Hắc Mộc lãnh chúa dựa vào
trang bị một đường liền xông đến đối mặt với Lê Chân, lúc này Lê Chân quần áo
ướt đẫm bó sát vào thân thể, gương mặt có hơi trắng bạch vì lạnh nhưng vẫn tỏa
ra vẻ đẹp ngời ngời, Hắc Mộc lãnh chúa vừa thầm hô cô gái này thật sinh đẹp Lê
Chân liền đã công đến. Một thân nhẹ nhàng, trường kiếm phiêu miểu, đối lập lại
là Hắc Mộc lãnh chúa toàn thân giáp trụ, động tác chậm chạp. Hắc Mộc lãnh chúa
không chạm được đến người Lê Chân mà Lê Chân đâm đến trường kiếm cũng không
đâm thủng được áo giáp của Hắc Mộc lãnh chúa. Nhưng rất nhanh cổng thành đã
được quân Đại Việt mở ra.

Lý Anh Tú nôn nóng chờ đợi bên ngoài, bổng nhiên cổng thành Hắc Mộc mở rộng,
Lý Anh Tú vui mừng rút kiếm ra lệnh.

- Toàn bộ binh sĩ, tấn công.

Nói rồi hắn tự mình dẫn theo hai mươi binh sĩ Tĩnh Hải quân xông vào cửa thành
liền thấy Lê Chân đang chiến đấu với Hắc Mộc lãnh chúa, liền vội nói.

- Mau hỗ trợ Chân tướng quân.

Cao Lỗ ngay lập tức xuống ngựa chạy đến, trên tay Cao Lỗ không phải là rìu hay
kiếm mà là một thanh đại chùy. Đây chính là sau khi biết được thế giới này có
trộng trang kỵ sĩ Lý Anh Tú liền bảo Cao Lỗ rèn ra. Chùy chính là khắc tinh
của bản giáp, chỉ cần trúng một chùy dù là bọc giáp thì kỵ sĩ đảm bảo không
chết cũng bị thương nặng. Bởi vậy mà đại kiếm của kỵ sĩ lưỡi không quá sắc bén
nhưng chuôi lại rất nặng, tác dụng chính là làm thành chùy để quất nhau.

- Ăn của ta một chùy.

Cao Lỗ quát lên một tiếng một chiêu hoành tảo thiên quân xuất ra, Hắc Mộc lãnh
chúa đỡ không kịp liền bị quả chùy nặng gần một trăm ký đánh vào giữa ngực, áo
giáp thậm chí lõm vào một lỗ. Hắc Mộc lãnh chúa kêu thảm một tiếng liền bay ra
xa không dậy nổi bị binh sĩ Đại Việt bắt lấy. Thấy lãnh chúa cũng bị bắt Hắc
Mộc binh sĩ liền nhanh chóng đầu hàng. Cuộc viễn chinh đầu tiên của Đại Việt
toàn thắng.


Đế Chế Đại Việt - Chương #22