Tuyệt Cảnh


Người đăng: mocchauhuyn

Sức xuyên phá siêu cường của tiêu thương dọa các binh sĩ Tây Gốt đến mất mật,
chỉ một vòng thương qua đi hơn hai trăm binh sĩ Tây Gốt đã bị mất mạng, hiệu
suất cao đến dọa người.

- Xông lên.

Trần Bình Trọng quát lớn một tiếng, một ngàn kỵ binh lập tức xuyên thấu đội
hình của Tây Gốt. Bởi quan đạo tuy rộng rãi nhưng không chứa nổi nhiều kỵ binh
như vậy, Tây Gốt hành quân phải trải ra như một con trường xà, Thánh Dực quân
lần này tấn công lập tức cắt đôi đội hình của bọn hắn.

Trần Bình Trọng sở dĩ chọn nơi đây để tổ chức phục kích ngoại trừ khoảng cách,
địa hình còn là bởi vì nơi này diện tích không gian rất nhỏ, không đủ cho một
vạn kỵ binh Tây Gốt phát huy, ngược lại một ngàn kỵ binh Đại Việt lại cơ động,
dễ dàng xuyên phá đối thủ.

- Tiêu thương, phóng.

Thánh Dực quân vừa mới xuyên qua đội hình Tây Gốt một lần, lập tức quay ngược
lại tiếp theo một vòng tiêu thương, sau đó lại đột kích xuyên phá quân Tây
Gốt. Từ trên cao nhìn xuống nếu quân Tây Gốt là một tấm vải lớn thì Thánh Dực
quân như một con dao liên tục thoi đưa xuyên phá, chia cắt quân Tây Gốt ra
thành từng mảnh nhỏ. Một ngàn Thánh Dực quân trang bị tinh lương, áo giáp cỡ
trung hoàn toàn có ưu thế so với toàn thân giáp nhẹ của du kỵ Tây Gốt. Các kỵ
sĩ của Thánh Dực quân cầm trường thương dài đến bốn mét, cột thẳng vào người
của chiến mã, nếu kỵ sĩ có bị ngã xuống, như vậy chiến mã vẫn tiếp tục lao về
phía trước tàn sát quân Tây Gốt.

- Tướng quân, quân Đại Việt đang chia cắt đội hình quân ta.

Thiết Lặc sắc mặt đen lấy, không phải vì quân Đại Việt tấn công làm hắn sợ
hãi, mà đây chính là vì tức giận, hắn vốn liền không đem Đại Việt để trong
mắt, hiện tại một vạn quân của hắn lại bị một ngàn quân Đại Việt đánh thảm như
vậy rõ ràng chính là đang đánh mặt hắn. Thiết Lặc quát lớn.

- Thiết Hùng, dẫn theo thân vệ binh theo ta.

- Bảo vệ tướng quân.

Thiết Hùng quát to một tiếng, hai ngàn kỵ binh lập tức chạy theo Thiết Lặc
xông đến trung quân tiêu diệt quân Thánh Dực. Thân vệ binh của Thiết Lặc là
những tên kỵ binh đã trải qua trên trăm trận chiến, leo ra từ đống xác chết,
xuất thân từ bộ lạc của Thiết Lặc một mực được Thiết Lặc vô cùng tin tưởng.

- Tránh đường, tránh đường. Đám thùng cơm, cút hết cho ta.

Tiếng quát lớn của Thiết Lặc làm kỵ binh Tây Gốt nhao nhao lui ra ngoài,
nhường đường cho thân vệ binh xông đến, kẻ nào tránh không kịp liền bị húc
ngã. Đối với bọn hắn kẻ mạnh mới là kẻ có lý, ngươi tránh không kịp tuyệt đối
là do ngươi xui.

Trần Bình Trọng vốn định dựa vào quân Tây Gốt hỗn loạn liền nhào đến giết, ba
vòng tiêu thương, ba lần đột kích quân Tây Gốt tuyệt đối mất mạng đến hai ngàn
người, Thánh Dực quân chỉ mất hai trăm người, lấy một đổi mười Thánh Dực quân
tuyệt đối có lời rồi. Vốn muốn thoát li chiến trường không ngờ quân Tây Gốt
lại phản ứng cực nhanh, các binh sĩ Tây Gốt không co cụm chịu bị đánh nữa mà
bất ngờ tỏa ra, mấy ngàn kỵ binh tỏa ra bao vây lấy tám trăm kỵ Thánh Dực làm
Trần Bình Trọng cũng ăn không tiêu, du kỵ Tây Gốt chủ động không giao chiến
ngược lại thúc ngựa vây quanh liên tục dùng cung tiễn bắn đến, mặc dù Sơn Văn
giáp bảo vệ rất tốt nhưng cũng không phải là hoàn hảo, vẫn có kỵ sĩ hoặc chiến
mã xui xẻo trúng tên ngã xuống, tuy tổn thương không nhiều nhưng cũng gây cho
Thánh Dực quân những sự khó chịu nhất định, quân Tây Gốt dần dần tập trung đến
bao vây lấy quân Thánh Dực, Trần Bình Trọng mấy lần lãnh binh xông lên nhưng
đều vô ích.

- Xem ra hôm nay chúng ta phải nắm lại chỗ này rồi.

Trần Bình Trọng trầm giọng nói, hi sinh vì tổ quốc không có gì đáng tiếc, chỉ
tiếc là bọn hắn vẫn còn chưa thể lấy lại Hải Vân quan mà thôi. Đột nhiên có
tiếng la hét từ phía trước, Trần Bình Trọng thấy rõ ràng một đội kỵ binh đang
hướng mình xông đến. So với những du kỵ kia những tên này rõ ràng trang bị tốt
hơn không ít, chỉ ít trên khôi giáp bọn hắn trải đầy những tấm kim loại để
phòng ngự, không giống như du kỵ chỉ có một chiếc giáp da rách nát. Trần Bình
Trọng hiểu được quân tinh nhuệ của địch nhân sắp đến. Trần Bình Trọng cao
giọng hô.

- Các binh sĩ, hôm nay chúng ta sẽ hi sinh ở đây, vì Đại Việt trường tồn.

- Thánh Dực vĩnh sinh, Đại Việt bất diệt.

Mấy trăm Thánh Dực quân hô lớn, đối mặt với hai ngàn kỵ binh lao đến cũng
không hề để trong long, vẫn nhất tề theo chân chỉ huy của mình xông lên. Khí
thế của quân Thánh Dực làm Thiết Lặc và Thiết Hùng không khỏi tán thưởng.
Thiết Lặc nói.

- Quả là một đám dũng sĩ, tiếc là không thể cho ta sử dụng. Giết cho ta.

Hai ngàn thân vệ binh lập tức xông lên. Hai đội kỵ binh như hai hò đá tản lao
vào nhau, không do dự, không nhân nhượng, chiến mã đâm vào nhau người ngã,
ngựa đổ máu huyết tung tóe. Quân Tây Gốt bên này là những kỵ binh tinh nhuệ
cực kỳ thiện chiến, lại chiếm số đông, bên kia Thánh Dực quân là những kẻ liều
mạng hung hãn không sợ chết. Không dùng đến cung tên, không dùng đến tiêu
thương, tất cả chỉ là đao thật, thương thật chém vào khôi giáp. Dẫu là Sơn Văn
giáp có rắn chắc cũng không bảo vệ được Thánh Dực quân trước trường thương,
mũi thương phá ra khôi giáp, xuyên thủng ngực một binh sĩ Thánh Dực quân, hắn
ngã xuống lập tức bị chân của chiến mã đạp lên thành một bãi thịt, thế nhưng
chiến mã vẫn lao đến, ngọn thương dài vẫn treo trên chiến mã lập tức đâm chết
chiến mã của Tây Gốt, tên du kỵ ngã xuống cũng có cùng kết cục với kỵ sĩ quân
Thánh Dực trở thành một bãi thịt.

Trần Bình Trọng thẳng tay chém giết, máu đỏ đã ướt đẫm cả nhung bào, trường
thương từ khi nào đã gãy mất, hắn liền rút ra bội đao lao lên chém giết, kẻ
địch ngã xuống nhiều vô số nhưng bên cạnh Trần Bình Trọng Thánh Dực quân cũng
ngày càng ít đi. Hai bên đều giết đỏ cả mắt, mạng đổi mạng. Trần Bình Trọng
thấy được một tên kỵ binh mặc chiến giáp hoa lệ, sử dụng một đầu chùy vô cùng
dũng mãnh, kỹ xảo kỵ chiến siêu quần, mỗi lần Thánh Dực quân bị chùy sắc đánh
trúng ngực giáp liền lõm vào tuyệt đối không thể sống nổi.

- Giết!

Trần Bình Trọng gầm lên lập tức cưỡi ngựa xông đến, hắn biết đây chính là chủ
tướng của kẻ địch, cần phải tiêu diệt. Như cảm nhận được sát ý đến từ Trần
Bình Trọng, Thiết Lặc ngẩng đầu lên liền thấy được Trần Bình Trọng đang xông
đến. Thiết Lặc nở ra nụ cười lạnh lẽo, quả là đúng khẩu vị của hắn đây. Lập
tức Thiết Lặc cũng thúc ngựa xông lên. Hai kỵ vừa gặp, đao chùy đối nhau, Trần
Bình Trọng chỉ cảm thấy cánh tay mình tê rần, một lực lượng khổng lồ xong đến
như muốn đánh bật bội đao ra khỏi tay hắn. Ngược lại Thiết Lặc thúc ngựa một
đoạn liền quay lại, rõ ràng lần đầu giao phong Trần Bình Trọng ăn thiệt thòi.

- Lại đến.

Hai kỵ lần nữa lao vào, Thiết Lặc vương sải tay dài của mình, thiết chùy mang
theo tiếng rít gào quét đến ngực của Trần Bình Trọng, nếu bị đánh trúng dẫu
cho ngực có hộ tâm kính bảo vệ Trần Bình Trọng cũng sẽ bị tàn phế. Rút kinh
nghiệm vừa nãy Trần Bình Trọng cũng không đón đỡ mà ngã người ra sau sát với
lưng ngựa, chân và thân lại bẻ một góc gần chín mươi độ, đầu chùi sát rạt quét
qua gương mặt của Trần Bình Trọng làm da thịt hắn cảm thấy bỏng rát, thế nhưng
không kịp nghĩ, Trần Bình Trọng lập tức vung đao ra, chiến mã chạy quả lưỡi
đao của Trần Bình Trọng chém thẳng vào lưng của Thiết Lặc, thế nhưng không
phải là tiếng da thịt bị phá vỡ mà lại là một tiếng kim loại phá lệ chói tai
vang lên. Trần Bình Trọng kinh ngạc liếc nhìn liền thấy đằng sau lớp giáp da
lại là một tầng xích giáp màu vàng ánh lên trong ánh nắng mặt trời cuối chiều.

Thiết Lặc thúc ngựa quay lại, nhìn thấy sau lưng mình đã bị xé toạt không khỏi
cười nhẹ nói.

- May mắn thúc thúc nhà ta yêu thương ban cho kim tằm bảo giáp, nếu không quả
thực là để ngươi được như ý rồi.

Trần Bình Trọng không trả lời, hắn cũng không biết kim tằm bảo giáp là gì
nhưng hẳn là loại giáp kháng được đao, như vậy muốn giết được Thiết Lặc cũng
chỉ có thể chém đầu hắn mà thôi. Thiết Lặc ngược lại không vội vã, chiến
trường bây giờ xem như cũng đã phân định kết quả. Quân Đại Việt chỉ còn lại
bất quá một trăm người đang đau khổ chiến đấu, vòng vây của quân Tây Gốt cũng
đã hoàn toàn bịt kín không còn một lối thoát nào. Thiết Lặc chậm rãi nói.

- Hiện tại ngươi cũng đã có thể thấy được kết quả. Tây Gốt mạnh mẽ Đại Việt
tuyệt đối không phải là đối thủ. Ta là người yêu tài, thấy ngươi dũng mãnh như
vậy liền yêu thích. Nếu ngươi đầu hàng tuyệt đối sẽ có một chức tướng quân
trong An phủ sứ, hơn nữa vinh hoa phú quý, mỹ nữ liền không thiếu phần ngươi.
Còn nếu không đầu hàng…thì ngươi cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.

Thế nhưng Trần Bình Trọng là ai, là người hai kiếp Trần Bình Trọng không khỏi
nở nụ cười. Lựa chọn này sao hắn lại cảm thấy quen thuộc đến thế đây.

==============================++

Tối nay còn thêm chương nhá


Đế Chế Đại Việt - Chương #210