Chặn Hậu (2)


Người đăng: mocchauhuyn

Thế nhưng năm trăm binh sĩ đi vào cũng chỉ liên tiếp là những tiếng kêu thảm
vang lên. Tử Vong rừng rậm lại trở về vẻ im lặng đáng sợ như cái tên của nó.
Thiết Lặc nhíu mày, hắn chưa từng đi vào Tử Vong rừng rậm nhưng cũng có nghe
nói về sự hiểm trở ở nơi này. Thế nhưng mấy trăm binh sĩ đi vào lại không có
động tĩnh gì, trong tâm hắn cảm thấy thực sự không ổn.

- Tướng quân.

Lát sau Thiết Hùng đã trở về, năm trăm binh sĩ của hắn vẫn còn nguyên, thế
nhưng một trăm binh sĩ đi trước lại không toàn vẹn, chỉ còn được hơn hai mươi
người, hơn nữa người nào người nấy rõ ràng nhận được sự kinh hãi tột độ. Phải
biết bọn họ đều là những dũng sĩ thảo nguyên, hung hiểm nào lại không trải
qua, ấy vậy mà bây giờ lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Thiết Lặc nhíu mày
hỏi?

- Thiết Hùng, có chuyện gì?

Thiết Hùng sắc mặt cũng không dễ nhìn trả lời.

- Bẩm tướng quân, thuộc hạ cũng không rõ ràng, chỉ nghe bọn họ nói trong rừng
có ma, những bóng người thoắt ẩn, thoắt hiện, bọn hắn bị tấn công từ đâu cũng
không rõ ràng. Thuộc hạ đã kiểm tra, có dấu vết người để lại, hơn nữa bên
trong rừng cũng có vô số bẫy rập. Kẻ địch rõ ràng rất thiện chiến bên trong
rừng, thuộc hạ đề nghị chúng ta không nên cố gắng tìm bọn chúng, truy kích đại
bộ đội của Đại Việt vẫn là hơn cả.

Thiết Lặc gật đầu. Thiết Hùng nói đúng, hiện tại bọn hắn ở ngoài sáng, kẻ địch
ở trong tối, không dễ dàng gì để truy đuổi, ngược lại bọn hắn đông như vậy Đại
Việt cũng không dễ gì đánh úp được.

- Truyền lệnh đại quân, tiếp tục hành quân về phía trước, trên đường cẩn thận
một chút.

- Tuân lệnh tướng quân.

Cách quan đạo không xa, phía sau khu rừng là một con đường mòn nhỏ, đây vốn là
con đường của những người thợ săn hay di chuyển trong Tử Vong rừng rậm, người
ngoài không thể nào biết được. Một ngàn Thánh Dực quân của Trần Bình Trọng
chính là lợi dụng con đường này để tổ chức phục kích quân địch. Lúc này nghe
thám báo báo cáo lại Trần Bình Trọng sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Vốn Trần Bình Trọng muốn dùng chính bản thân để làm mồi nhử kẻ địch chạy theo
mình, thế nhưng Thiết Lặc lại bỏ qua hắn để đuổi theo đại bộ đội. Hiện tại hai
bên chỉ cách nhau một ngày đường, với tốc độ của du kỵ binh đến chiều tối
tuyệt đối sẽ đuổi kịp đoàn người, lúc đó dân chúng phủ Tân Bình sẽ vô cùng
nguy hiểm.

- Bẩm tướng quân, quân địch bỏ qua thành Tân Bình, tiếp tục truy kích đại bộ
đội.

Nghe Calos hồi báo chân mày của Trần Bình Trọng càng nhíu chặt hơn. Vốn bên
trong thành Tân Bình hắn đã bày rất nhiều cạm bẫy, chỉ chờ quân địch đi vào,
không ngờ du kỵ binh không cần nghỉ ngơi, tiếp tế, lại một mực truy đuổi. Trần
Bình Trọng nhìn vào bản đồ thật lâu chợt ngước mặt lên hỏi Calos.

- Nếu hiện tại chúng ta xuất phát có thể đến Thuận Kiều nhanh hơn so với
chúng không?

So với Trần Bình Trọng Calos thường xuyên lĩnh binh đi trinh sát nên đối với
đường đi vẫn rất rõ ràng hơn. Calos nghĩ một chút trả lời.

- Bẩm tướng quân, nếu hiện tại chúng ta xuất phát liền có thể đến Thuận Kiều
trước bọn hắn hai giờ.

- Tốt, hạ lệnh toàn quân lập tức xuất phát.

Thuận Kiều là một khu vực ngã ba nằm giữ phủ Triệu Phong và phủ Tân Bình, cách
đó không xa là một con sông nhỏ, gọi là sống Kiều. Vùng ngã ba Thuận Kiều là
một khu vực tương đối bằng phẳng, địa hình hai bên lại cao dần lên với những
khu rừng thưa. Thường thường người đi đến đây sẽ phải rẽ về phía Đông để đến
một cây cầu lớn bắt qua sông.

Thiết Lặc đi theo quan đạo đến nửa giờ chiều liền đã chạy đến Thuận Kiều.
Thiết Hùng leo xuống ngựa áp tai xuống đất nghe ngóng. Du kỵ như bọn hắn kỹ
năng truy tung ngược lại rất có một tay. Mấy năm nay Thiết Lặc truy đuổi địch
nhân có chưa thể có ai chạy thoát được, dù kẻ địch có dùng ra thủ đoạn nào thì
cũng bị Thiết Lặc đuổi bắt được.

Thiết Hùng nghe ngóng một lúc liền nói.

- Bẩm tướng quân, có rất nhiều người ngựa di chuyển phía trước, cách chúng ta
chừng hai giờ.

Thiết Lặc nghe vậy liền vui vẻ cười lớn.

- Ha ha, cuối cùng cũng có thể bắt được đám chuột chũi này.

Hắn biết mình sẽ bắt được cá lớn, phải biết đi từ Hải Vân quan đến gần hết phủ
Tân Bình, hắn vậy mà không bắt gặp được bất kỳ người dân nào, dùng đầu gối
cũng biết Đại Việt đã sớm di chuyển dân chúng lui về phía sau, và hiện tại
phía trước chín mươi phần trăm chính là đoàn dân chúng tản cư của Đại Việt.
Nghĩ đến đây Thiết Lặc quay lại nói lớn với các binh sĩ.

- Các binh sĩ, các ngươi đã nghe thấy gì chưa? Phía trước chính là con mồi
của chúng ta, nhanh chân đuổi kịp, tiền bạc, nữ nhân tùy ý các ngươi giữ lấy.

- Ura!

Các du kỵ hét lớn, trong đôi mắt hiện lên vẻ tham lam, bọn hắn làm việc này
không chỉ một lần, mỗi lần cơ hầu đều là kiếm đầy bát, tên nào cũng có của
thừa của để, trong nhà lại có thêm một hai nữ nô, thử hỏi làm sao bọn hắn
không thích đây, cách làm giàu nhanh nhất chính là cướp bóc nha,

- Các binh sĩ, đuổi theo.

Kỵ binh Tây Gốt hét lớn lập tức xông về phía trước, tài phú, nữ nhân đang ở
trước mắt bọn hắn, nhanh chân liền có được, chậm chân liền thiếu một phần, còn
về Đại Việt bọn hắn thực sự không để vào mắt, không phải tại Hải Vân quan Đại
Việt bị bọn hắn đánh chạy như vịt sao?

- Bẩm tướng quân, phía trước đường bị cây đổ chặn lại.

Đi chỉ mời được vài trăm mét, một thân cây lớn nằm ngang chắn toàn bộ lối đi
trên quan đạo. Thiết Lặc sốt ruột nói.

- Nhanh dời nó đi, đám Đại Việt này vì chặn chúng ta lại dùng nhiều thủ đoạn
như vậy, bất quá bọn chúng quá ngây thơ. Toàn quân cảnh giới.

Mấy chục kỵ sĩ lập tức xuống ngựa, dùng sức cố gắng dẹp thân gỗ lớn sang một
bên, những người khác cung tiễn sẵn sàng chú ý hai bên, thường thường những
trường hợp như thế này bọn hắn liền rất dễ bị phục kích. Tài phú trước mắt các
kỵ sĩ càng thêm ra sức, chỉ chốc lát, cây gỗ lớn đã bị dẹp sang một bên, lại
không có chuyện gì xảy ra. Thiết Lặc cười lớn.

- Ha ha, toàn quân tăng tốc tiến lên.

Các kỵ binh Tây Gốt cảnh giới cũng trở nên thoải mái, là bọn hắn quá lo lắng
rồi.

Phanh, phanh, phanh.

Đột nhiên một cơn mưa tên từ hai bên đường vậy mà trút xuống đầu bọn hắn, kỵ
binh Tây Gốt không đề phòng nhất thời liền tử thương thảm trọng, liên tiếp
tiếng kêu thảm vang lên, kỵ binh bị trúng tên lập tức ngã xuống, những người
khác ứng biến cũng cực nhanh lập tức xuống ngựa đề phòng.

- Giết!

Tiếng hò hét vang lên, một ngàn kỵ quân Thánh Dực từ hai bên sườn đồi đổ
xuống. Bọn hắn đúng như lời của Calos nói đã đến Thuận Kiều trước hai giờ đồng
hồ để sắp đặt mọi thứ. Trần Bình Trọng lệnh cho một ngàn binh sĩ Thánh Dực mai
phục hai bên. Kỵ binh Thánh Dực trên người cắm đầy lá cây, thậm chí chiến mã
miệng cũng bị buột lại để không phát ra thành âm, trên người cũng cắm lá cây,
lần này bộ quân phục màu xanh đóng góp chiến công lớn, vốn bọn hắn toàn thân y
giáp đều màu xanh, nấp trong rừng thưa cắm đầy cây cỏ, nếu quân Tây Gốt không
để ý kỹ tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.

- Giết!

Quân Thánh Dực đúng như binh pháp, tĩnh lặng như rừng, nhanh như gió cuốn áo
xuống vùng đất thấp phía dưới với khí thế của thiên quân vạn mã. Thiết Lặc vẫn
duy trì được sự tĩnh táo quát lớn.

- Không cần sợ hãi, bọn chúng ít người, mài chết bọn hắn. Phóng tên.

Các kỵ binh Tây Gốt lập tức làm ra phản kích, hàng ngàn mũi tên bắn vun vút
lên hai sườn đồi vào đội hình của quân Đại Việt. Thế nhưng quân Thánh Dực
trang bị chính là Sơn Văn giáp, chống tên vô cùng tốt, bên dưới chiến mã Ngư
Lân giáp cũng rất hoàn hảo bảo vệ thân của chúng, có một chút chiến mã bị
trúng tên vào phần mềm liền bị giảm tốc ngã xuống, kỵ sĩ lập tức lăn lộn một
vòng, tiếp tục xung phong.

Cung tiễn của Tây Gốt không mang đến tổn thất bao nhiêu cho Thánh Dực quân,
thế nhưng Trần Bình Trọng cũng không để cho bọn hắn kịp phóng loạt tên thứ
hai. Nét mặt dưới tấm mặt nạ đồng sắc lạnh lên quát lớn.

- Phóng tiêu thương.

Các kỵ binh Thánh Dực quân nghiêng mình về phía sau, mỗi kỵ binh ngoại trừ
trường thương, mã tấu còn đượng trang bị ba cây tiêu thương ba cạnh dài một
mét hai đây. Các kỵ sĩ hai chân dẫm lên bàn đạp đứng người lên, lưng uốn cong
về phía sau như một cái lò xo bất về phía trước, tay vung mạnh, tiêu thương
lập tức bay về phía các kỵ binh của Tây Gốt.

Tiêu thương vốn rất nặng, phóng đi lực đạo vô cùng mạnh mẽ, mũi tiêu thương
sắc bén lập tức xuyên thủng tầng giáp mỏng manh của kỵ binh du mục, xuyên qua
thân thể hắn, găm vào một người khác, thậm chí các kỵ binh nấp sau chiến mã
cũng không thể thoát được, ba cạnh của tiêu thương xuyên qua thân thể chiến mã
găm thẳng vào ngực của bọn hắn. Một vòng tiêu thương đã hoàn toàn phá vỡ luôn
trận hình của quân Tây Gốt.

============================++

Mấy ngày hôm nay laptop hỏng, đến hôm nay mới sửa xong nhưng viết bằng chương
trình mới vẫn không thấy quen tay, không có cảm giác tốt lắm.


Đế Chế Đại Việt - Chương #209