Người đăng: mocchauhuyn
Quần đảo Sắt, Atland, quân doanh công tước Crow. Đám binh lính Crow muốn điên
lên rồi. Mấy hôm nay đám Đại Việt đối diện như uống thuốc lắc, cứ thỉnh thoảng
lại tập kích vào chiến tuyến của Crow, có lúc nổ vài phát súng sau đó co giò
chạy thẳng, đôi lúc lại từ trên đổi nổ một phát pháo vu vơ vào doanh trại của
Crow. Đang hận hơn những phát pháo vu vơ này lại một lần bắn trúng vào một lều
lính giết mất sáu binh sĩ. Mấy ngày qua chính vì những phát pháo này quấy
doanh trại của Crow đến gà chó không yên.
- Henry, mấy ngày qua chúng liên tục quấy rối quân ta như vậy là ý đồ gì đây?
Crow đầu tóc rồi bời, đôi mắt cũng có quần thâm nhìn bộ dáng hết sức chật vật.
Những ngày qua Đại Việt liên tục quấy rối, tâm thần của Crow cũng không tốt
đẹp gì mấy, hắn cảm thấy mình đang là một thùng hỏa dược theo lời của Henry
nói, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Henry cũng âm thầm suy nghĩ. Làm người của lính đánh thuê Giáp Vàng hắn đã
trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, nhưng hắn lại không thể đoán được ý đồ
của Đại Việt là như thế nào đây. Quả thực nếu xét về chiến thuật, chiến lược
giữa phương Đông và phương Tây thời phong kiến mà nói thì phương Tây không thể
bằng được. Phương Đông tuy tôn sùng người quân tử nhưng đánh trận lại có câu
“binh bất yểm trá”, trong chiến tranh có thể dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào. Ở
phương Tây lại tôn sùng tinh thần kỵ sĩ, mọi cuộc chiến tranh đều theo một
khuôn phép, quy ước, thậm chí có thời điểm ban đêm muốn bắn tên còn phải châm
lửa để kẻ địch biết là mình bắn tên kìa. Dù là Franzt đế quốc đã bước ra khỏi
thời kỳ đó từ lâu nhưng thực tế tinh thần kỵ sĩ vẫn còn ảnh hưởng rất nhiều,
nhất là trong giới những tướng lĩnh, những ảnh hưởng này phần nào làm ảnh
hưởng đến sự phán đoán của bọn hắn.
- Chúng có ý đồ gì không quan trọng nữa. Trận chiến này nhất định phải được
kết thúc.
Henry trầm ngâm nói, hắn đã suy nghĩ kỹ, mặc kệ Đại Việt có âm mưu xảo quyệt
như thế nào, dưới thực lực tuyệt đối mọi âm mưu đều vô dụng. Crow nghe vậy vui
mừng hỏi.
- Tốt lắm, chúng ta khi nào động thủ.
Mấy ngày qua quả thực hắn muốn điên rồi, hắn thực muốn mau đuổi đám Đại Việt
này ra khỏi lãnh địa của hắn. Trải qua mấy lần liên tục chiến bại làm cho ý
chí của Crow đã bị mai một, hắn đã già, chỉ muốn làm một lão công tước bá chủ
vùng quần đảo Sắt này tận hưởng phú quý mà thôi. Henry ánh mắt sáng lên đầy
nguy hiểm phun ra vài chữ.
- Tối ngày mai.
Cùng lúc đó phía đối diện, doanh trại Đại Việt là một mảnh hoan hỉ, mười ngày
cuối cùng viện quân cũng đã chạy đến. Năm ngàn binh sĩ, kèm theo đó là rất
nhiều quân nhu, quân dụng. Thêm một ngàn hai trăm tay súng đối với đại quân
bây giờ chính là một trợ lực vô cùng lớn, chưa kể đến hai trăm khẩu mộc pháo
đây. Phạm Tu nhận ra hiện tại Đại Việt phụ thuộc rất nhiều vào hỏa khí để đánh
trận đây, nhất là khi mũi tên gặp áo giáp dày trở nên vô dụng. Có hỏa khí đánh
trận liền dễ dàng. Ví như lúc công phá các pháo đài tại quần đảo Sắt, những
pháo đài này cơ hồ đều xây bằng gạch, tuy đã cũ nhưng cũng vô cùng khó công
phá, bởi vậy các lãnh chúa tại quần đảo Sắt cũng không chú tâm sửa san lại
mấy. Lần này Đại Việt đến ngược lại tốt, đạn pháo của Đại Việt cứ nhắm đến
pháo đài mà bắn, bắn trăm quả không được liền lên đến ngàn quả, tường pháo đài
liền sụp đổ. Mặc dù không giàu có như Mỹ quốc nhưng Lý Anh Tú vẫn xây dựng học
thuyết quân đội theo kiểu dù tiêu tốn bao nhiêu đạn pháo cũng có thể, tính
mạng binh sĩ vẫn là quan trọng nhất. Dù sao dân số Đại Việt cũng không có
nhiều như thời hiện đại ở kiếp trước đây.
- Nguyên Soái, có số vũ khí này còn sợ gì đám giáp vàng kia nữa.
Dã Tượng hưng phấn nói. Quả thực hắn thích nhất chính là cưỡi voi xông lên,
vừa đi vừa nã pháo vào quân địch, khung cảnh thực quá tráng lệ. Phạm Tu gật
đầu nói.
- Đúng vậy, nhưng trước hết phải thực hành kế hoạch của Lê Phụng Hiểu đã.
Truyền lệnh xuống các doanh chuẩn bị, chúng ta chuẩn bị phản công.
- Tuân lệnh Nguyên Soái.
Màn đêm buông xuống, nửa đêm quần đảo Sắt lâm vào bóng đen vô tận, giơ năm
ngón tay lên liền không thể thấy gì, chỉ có vài cây đuốc le lói thắp sáng trên
chiến lũy như những vì sao giữa bầu trời tối đen như mực.
Mặt trơi tắt đi, nhiệt độ không khí thẳng tắp hạ xuống, lần này xuất chinh Đại
Việt chuẩn bị vô cùng kỹ càng, mỗi binh sĩ đều được phát áo bông dày mặc
ngoài, không cần phải lo sợ cái rét của quần đảo Sắt.
- Ngươi nói bao giờ quân địch mới đến đây?
Trên trạm gác đêm binh lính Giáp nói với binh lính Ất, bởi đề phòng bị tập
kích, mỗi trạm gác của Đại Việt đều có đến hai người đây. Binh lính Giáp đôi
mắt lơ đễnh thở ra một hơi thở, hơi nước lập tức bốc thành khói trắng bay lên,
hắn nói.
- Ai biết được đây. Nhưng không quan trọng, Nguyên Soái nhất định sẽ dẫn
chúng ta đến thắng lợi
Rầm rập, rầm, rậm.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm đung đưa ngọn đuốc, ánh sáng bỗng nhiên thu hẹp
lại, binh lính Giáp hô lên.
- Ngươi vừa rồi có nghe được tiếng gì không?
Binh lính Ất biến sắc gật đầu nói.
- Có, hình như là tiếng bước chân.
Rầm rập, rầm rập…
Thanh âm theo gió bay đến lúc to, lúc nhỏ, hai người cố căng mắt ra nhìn về
phía trước, màn đêm đen đặc quả thực khó có thể thấy được thứ gì. Bính lính
Giáp cầm ngọn đuốc lên ném thật mạnh về phía trước. Ngọn đuốc xoay vòng trên
không, may mắn có tẩm dầu thông nên dù ngọn lửa le lói nhưng không đến mức bị
dập tắt. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đuốc bay trên không trung hắn chợt nhìn
thấy những ánh kim loại màu vàng chói lên, gương mặt binh lính Giáp liền trắng
không còn một giọt máu, hắn hét lớn lên.
- Quân địch tấn công.
Keng, keng, keng.
Tiếng chuông vang vọng khắp chiến tuyến báo động. Tiếng chuông này vô cùng
quen thuộc đối với binh lính Đại Việt, như trong huấn luyện, bọn hắn lập tức
bật người dậy cầm lấy vũ khí xông ra ngoài chiến lũy.
- Tấn công.
- Hống!
Quân Crow thấy quân Đại Việt đã phát hiện cũng không cần phải im lặng nữa,
toàn bộ mấy ngàn quân lập tức gầm lên một tiếng xung phong về phía chiến lũy
của quân Đại Việt.
Cứ điểm nơi này do Đặng Ma La đảm nhiệm phòng thủ có ước chừng hai ngàn quân
và bốn ổ đại pháo M101. Mấy ngày qua các loại pháo cũng đã chuyển đến nhưng để
đề đánh lạc hướng quân địch nên đều đặt ở hậu tuyến, không ngờ lần này bọn
chúng lại đánh thật rồi. Đặng Ma La quát lớn.
- Đốt lên phong hỏa đài cầu viện Nguyên Soái, toàn quân theo ta chặn quân
giặc lại.
- Khai pháo.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Quân Đại Việt phản ứng rất nhanh, quân Crow còn chưa kịp tiến sát được chiến
lũy bốn ổ đại pháo đã phun ra lửa. Thế nhưng màn đêm tối đen như mực, không ai
có thể xác nhận được đạn pháo bắn vào đâu? Liệu có bắn trúng được quân địch
hay không.
- Áp sát chiến lũy của bọn chúng, đại pháo liền không thể bắn đến được.
Henry đối với đại pháo cũng là có phần hiểu rõ, Franzt đế quốc dần phổ biến
hỏa khí nên Henry cũng biết hiện tại nó có ba hạn chế. Thứ nhất là nạp đạn
lâu, thứ hai là không đánh trong trời mưa được, thứ ba chính là hỏa khí sử
dụng ban đêm rất kém hiệu quả bởi vì không thể nhắm trúng được. Chính vì vậy
mà Henry mới chọn tấn công vào lúc ban đêm.
- Giết.
Lính đánh thuê Giáp Vàng gào thét, giáp sắt màu vàng của bọn hắn dưới ánh đuốc
liền le lói ánh lên ánh kim, Đặng Ma La cũng phát hiện ra điều này liền gào
lớn.
- Pháo binh, nhắm vào chỗ kia bắn.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Theo hiệu lệnh của Đặng Ma La bốn khẩu pháo lập thức thể hiện uy lực của mình,
mặc dù không thấy được gì nhưng tiếng hét thảm thiết vọng lại liền chứng minh
rằng quân Đại Việt đã bắn trúng.
Thế nhưng lúc này một đợt mưa tên lại bỗng nhiên trút xuống chiến lũy của quân
Đại Việt. Quân Đại Việt bị bất ngờ không kịp đề phòng liền trúng tên ngã xuống
một đám. Không biết sao được, Đại Việt không thấy được bọn hắn, nhưng bọn hắn
lại cứ nhắm những ngọn đuốc mà bắn. Đặng Ma La bị một mũi tên bắn trúng ngực,
may mắn hộ tâm kính lại cứu hắn một mạng, mũi tên chỉ để lại trên hộ tâm kính
một vệt xước mà thôi. Đặng Ma La tuy sợ hãi nhưng cũng phát hiện ra vấn đề,
lập tức tự mình rút lấy một cây đuốc trên chiến lũy quát lên.
- Ném toàn bộ đuốc trên chiến lũy xuống.
Nói rồi liền vung tay ném ngọn đuốc đi thật xa. Binh sĩ thấy vậy cũng liền lúc
tục làm theo, những ngọn đuốc rơi xuống cách chiến tuyến chừng vài chục mét,
soi sáng nơi đây. Lúc này quân Đại Việt đã có thể thấy kẻ địch, ngược lại
chiến lũy bây giờ đã tối om như mực.
=============================++
Ta đi thực tế nên mỗi ngày có 1 chương hẹn giờ lúc 5h sáng.