Chiến Hải Vân Quan


Người đăng: mocchauhuyn

Binh sĩ Tây Gốt đều là dân du mục liều mạng, bọn họ bắn cung thiện xạ đều có
một tay, hàng ngàn cung thủ bắn áp chế quân Đại Việt bên trên đầu thành không
thể ngóc đầu lên được. Dựa vào cung thủ yểm trợ những người khác lập tức bò
cao theo sườn dốc, thang mây được bắt lên trên đầu thành bắt đầu leo lên.

- Ném đá.

Hải Vân quan kết hợp với địa hình chiều cao trung bình của quan ải cũng phải
đến mười tám mét, có nơi cao đến hơn hai mươi mét, đá chỉ cần thả xuống dưới
lập tức lăn xuống theo sườn dốc va chạm vào đội hình dày đặc của quân Tây Gốt
làm bọn binh lính bên dưới lập tức bể đầu, máu chảy. Thế nhưng quân Tây Gốt
thực sự đông lắm, bọn hắn mặc kệ mưa tên, đá lăn liền liên tục xông lên, mũi
tên bắn trả như mưa, trên đầu thành đám tân binh sợ hãi thậm chí không dám
ngóc đầu lên bắn trả, quân Tây Gốt ngược lại rất dễ dàng tiếp cận tường thành.

Cạch, cạch, cạch.

Hàng trăm chiếc thang mây được móc vào tường thành, quân Tây Gốt thoăn thoắt
một tay cầm đao, một tay nắm vào thang mây mà theo, mấy ngàn tên cung thủ phía
sau liên tục yểm trợ, thế nhưng đồng đội bọn hắn đang leo lên tường thành nên
cũng phải kiềm hãm lại không ít, nhân lợi thế đó quân Đại Việt lại bắt đầu
phản công. Những binh sĩ Đại Việt dùng nỏ nhanh như sóc thò đầu ra bắn một mũi
tên liền lập tức lui vào, ngay sau đó hàng chục mũi tên liền phóng đến nơi hắn
vừa ló ra, nếu chậm một chút hắn tuyệt đối bị bắn thành cái sàn.

Dù Đại Việt phản công quyết liệt nhưng quân Tây Gốt vẫn nhanh chóng leo lên
đầu thành. Vừa thấy một tên binh sĩ Tây Gốt ló đầu ra khỏi lỗ châu mai Nguyễn
Hiền lập tức xuất đao, đao thế nhanh như chớp chém bay đầu tên địch, thân thể
không đầu của hắn lập tức rơi tự do xuống phía dưới lại đè thêm hai tên nữa.
Thế nhưng ở nơi khác quân Tây Gốt lại thay nhau leo lên tường thành cùng binh
sĩ Đại Việt đánh giáp lá cà, hai bên kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt giết đến.

Nguyễn Hiền dẫn theo vài thân binh giết đến. Nguyễn Hiền là người văn võ toàn
tài, ra đao nhanh vô cùng, dù hai ba binh sĩ Tây Gốt lực lưỡng có vây công
Nguyễn Hiền thân thể nhỏ bé vẫn không hề nào núng, thân hình nhanh như sóc né
tránh khỏi các đòn tấn công, sau đó liền một đao kết liễu. Bọn hắn đi đến đâu
Tây Gốt liền không thể xông lên nơi đầu thành đó. Nhìn thấy quân Tây Gốt tập
trung phía dưới thành mỗi lúc một đông, xe công thành cũng đã được vận đến va
chạm vào cửa thành, nếu không có biện pháp chỉ trong một hai giờ nữa thành
quan tuyệt đối thất thủ. Nguyễn Hiền quát lớn.

- Vũ khí bí mật đã xong chưa?

- Đã xong thưa tướng quân.

Một binh sĩ nào đó đáp lại. Nguyễn Hiền nghe vậy phấn khởi hô lên.

- Trút xuống cho ta.

Mấy binh sĩ Đại Việt trên mặt có khăn bịt kín mũi lập tức mang những lu gốm to
bên trên còn bốc khói nghi ngút ra sát tường thành, sau đó liền nhắm ngay chỗ
đông người nhất của quân Tây Gốt mà ném xuống.

Binh sĩ Tây Gốt nhìn thấy trên thành hàng chục vật thể lạ rơi xuống liền tưởng
là đá tản lập tức giơ thuẫn lên đón đỡ. Thế nhưng lu gốm va chạm vào thuẫn
liền vỡ ra, chất lỏng bên trong văng ra tung tóe, cùng theo đó là những thứ gì
đó sệt sệt màu vàng nóng hổi bắn lên mặt bọn hắn. Binh sĩ Tây Gốt cảm thấy
trên mặt bỏng rát, hắn lau thứ đặc sệt màu vàng kia xuống, thứ chất này lại
bốc ra mùi vị kinh khủng, hắn hét lên.

- Phân, là phân.

Đúng vậy, tất cả đều là phân người được đun nóng. Trước khi đến Hải Vân quan
Nguyễn Hiền liền nghĩ đến chiêu này để thủ thành, hắn đi gom góp hầu như toàn
bộ phân người và nước tiểu cả thành Tân Bình chở đến, một mực đun nóng, chỉ
chờ đến khi quân Tây Gốt tập trung đông đảo liền lập tức ném xuống.

Hàng chục lu gốm mang đầy phân, nước tiểu trút xuống, bởi được đun nóng mùi
hôi thối tăng lên cả chục lần lập tức lan tỏa ra toàn bộ quân Tây Gốt bên
dưới, bọn hắn tuy chăn nuôi nhưng quả thực chưa bao giờ tiếp xúc thứ kinh tởm
đến vậy, huống chi phân và nước tiểu trực tiếp bắn lên người, thậm chí rơi vào
trong miệng bọn hắn. Quân Tây Gốt lập tức nôn ọe, ném cả vũ khí chỉ mong thoát
khỏi nơi bẩn thỉu này, đồng đội bọn hắn cũng không nguyện ý đứng gần một tên
bị dính c*t đầy người. Lập tức trận hình Tây Gốt trở nên rối loạn. Nguyễn Hiền
chỉ chờ lúc này lập tức phát lệnh.

- Phản công.

- Giết.

Cung tên như mưa từ trên đầu thành trút xuống, bởi trận hình bị rối loạn lập
tức tử thương vô số, nằm gục xuống dưới đống phân. Quân Tây Gốt vừa chịu không
nổi mùi hôi thối, vừa bị quân Đại Việt bắn giết lập tức toàn bộ ném vũ khí bỏ
chạy.

- Đê tiện.

Thiết Hán Cơ tức giận quát lớn, những binh sĩ trên mình đầy c*t chạy về, mùi
hôi thối lan tỏa hắn liền biết được chuyện gì xảy ra, hắn không ngờ Đại Việt
liền tới chiến thuật hạ lưu, đê tiện này cũng dùng đến, mặc dù không khỏi thừa
nhận chiêu này thật con mẹ nó quá hiệu quả. Nhìn thấy quân Tây Gốt tất tả chạy
về liền biết được nó kinh khủng đến như thế nào. Thiết Hán Cơ quát lớn.

- Để bọn hắn đi ra sông tắm sạch sẽ rồi mới được về quân doanh. Thật con mẹ
nó thối.

Bịch.

Một tên lính bỗng ngã dúi dụi vào Thiết Hán Cơ, thế là một người c*t từ trên
người hắn dính sang quần áo hoa lệ của Thiệt Hán Cơ. Thiết Hán Cơ mặt mày đỏ
lên, bỗng nhiên một mùi hôi thối còn nặng hơn lúc nãy xộc thẳng vào mũi hắn.

- Ọe.

====================Phân cách chạy ngang qua===================

- Chiến thắng, chúng ta chiến thắng.

Trái ngược với vẻ ảm đạm bên kia chiến tuyến, phía Hải Vân quan các binh sĩ
liền vui mừng hô lớn. Mặc dù mới chỉ đẩy lui quân địch, nhưng đây chính là
trận chiến thắng đầu tiên của đám tân binh làm bọn hắn không khỏi phấn khởi,
sĩ khí cao ngất.

Nguyễn Hiền cần chính là cái không khí này, chỉ có niềm tin vào chiến thắng,
tự tin vào nó quân Đại Việt mới có thể phòng giữ được tại nơi này. Nguyễn Hiền
ra lệnh.

- Mau cứu chữa những người bị thương, dọn dẹp chiến trường.

Trận chiến diễn ra trong thời gian cũng không quá giải, chỉ gần một giờ mà
thôi, thế nhưng quân Đại Việt người thương vong cũng không thiếu. Ngày loạt
tên đầu đã có đến hai mươi tên tân binh bị chết, lục tục sau đó cũng bị thương
vong đến gần năm mươi người, nhưng đổi lại đám tân binh hiện tại đã thuế biến,
trải qua một trận chiến bọn hắn cũng tự đúc kết được những kinh nghiệm riêng
cho mình. Bên Tây Gốt Nguyễn Hiền ước chừng bọn hắn cũng phải bỏ lại hai ba
trăm cái xác đi.

Binh sĩ lập tức nghe lệnh của Nguyễn Hiền. Binh lính chỉ đi theo kẻ mạnh, được
bọn họ tin phục, biểu hiện của Nguyễn Hiền vừa nãy bọn họ nhìn trong mắt, hoàn
toàn thuyết phục được bọn hắn. Bây giờ Nguyễn Hiền không phải là một thằng
nhóc mười ba tuổi mà là một vị tướng quân.

Binh sĩ Đại Việt nhanh chóng đưa những người bị thương đi xuống thành cứu trị,
người chết sau khi xác nhận danh tính liền được đem thiêu đi, tro cốt bỏ vào
trong hủ gốm, ghi tên tuổi, quê quán rõ ràng chở về Tân Bình mai táng. Xác của
quân Tây Gốt thì bị các Tân binh lột ra khôi giáp. Dù sao giáp da rách nát của
binh sĩ Tây Gốt vẫn còn tốt chán so với áo vải của đám dân binh, hơn nữa đám
lính Tây Gốt này trên người đem theo tiền tài cũng không ít. Tuy đồng dinar
Đại Việt không xài được nhưng sau chiến tranh cũng có thể đem đi đổi tiền đồng
mà. Sau khi bị trấn lột gần như không còn, thi thể của binh sĩ Tây Gốt liền
được chôn phía dưới chân thành Hải Vân quan. Như Nguyễn Hiền nói.

- Bọn chúng dám xâm lược nước ta, chúng ta liền lấy máu thịt của bọn hắn để
làm màu mỡ lên thổ nhưỡng của nước ta đền tội đi.

Tuy lời nói có tàn bạo nhưng trong lúc chiến tranh này lại được các binh sĩ
ủng hộ vô cùng. Ai ai cũng quyết tâm giết địch đem làm phân bón cho quốc thổ.

- Hiền huynh đệ quả thật là có một tay đây. Quả nhiên văn nhân các ngươi xài
não vô cùng tốt.

Trần Bình Trọng thấy Nguyễn Hiền sắp xếp mọi việc đâu ra đấy liền không khỏi
tán thưởng. Hắn tự nhận mình tuy lớn tuổi nhưng cũng không bằng Nguyễn Hiền
đây, vẫn là xài não để lại cho văn nhân đi, hắn lo việc võ tướng của mình là
được. Nguyễn Hiền khiêm tốn nói.

- Trần tướng quân quá khen, mạc tướng còn phải học hỏi nhiều.

- Hiền huynh đệ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?

Hiển nhiên Trần Bình Trọng chính là đem Nguyễn Hiền như quân sư để đối đãi.
Nguyễn Hiền nói.

- Cứ như thế nào thì làm thế đó thôi. Nhiệm vụ của chúng ta chính là thủ vững
Hải Vân quan càng lâu càng tốt.

Trần Bình Trọng cười lớn nói.

- Hôm nay “vũ khí bí mật” quả thực phát huy tác dụng lớn, ngươi không biết
mấy ngày trước quân ta thực vất vả mới đẩy lui được bọn chúng đây.

Nguyễn Hiền lắc đầu nói.

- Tuy hôm nay bọn chúng vì mùi thối nên rút lui. Nhưng hôm sau chắc chắn sẽ
tìm ra biện pháp đối phó. Trận sau tuyệt đối khó đánh. Nhưng Trần tướng quân
yên tâm. Hôm nay sĩ khí bọn chúng xuống rất thấp, chúng ta hẳn là được nghỉ
ngơi vài ngày. Bất quá…

Nguyễn Hiền dừng một chút lo lắng nói.

- Bọn chúng công thành lại không thấy vũ khí hạng nặng. Mạc tướng chỉ sợ mấy
ngày sau những thứ này sẽ xuất hiện.

Quả nhiên liên tiếp ba ngày quân Tây Gốt không hề tấn công, còn nghe nói Thiết
Hán Cơ bởi ngửi trúng mùi c*t mà lâm bệnh đây. Đến ngày thứ tư tiếng trống
trận từ phía doanh địa Tây Gốt liền vang lên. Trần Bình Trọng và Nguyễn Hiền
lập tức chạy lên đầu thành, nhìn cảnh tượng trước mắt chỉ đồng thanh hô lên.

- Thôi xong.

Trước đội hình của Tây Gốt vậy mà xuất hiện đến hai mươi giàn máy bắn đá khổng
lồ đây.


Đế Chế Đại Việt - Chương #197