Cứu Vớt (2)


Người đăng: mocchauhuyn

Thế nhưng đâu phải chỉ có một mình Đề Lạp biết đánh rắn phải đánh dập đầu đây,
bản thân Lang Cư cũng biết được điều đó, sở dĩ hắn dùng một trăm kỵ tấn công
đại doanh của Alitia cũng bởi muốn dẫn dụ Đề Lạp đi ra. Sức chiến đấu của các
chiến sĩ Alitia quá sức tưởng tượng của Lang Cư, do đó muốn giảm thiểu tổn
thất, chỉ có thể bắt được Đề Lạp.

- Giết bọn chúng.

- Giết.

Hai tiểu đội kỵ binh gào thét xông vào nhau, tuy không đông đảo nhưng khí thế
tuyệt đối không thua mấy ngàn kỵ binh lao vào như lúc nãy. Đề Lạp phóng ra một
mũi tên bắn gục một kỵ binh, sau đó liền rút ra loan đao xông đến giáp chiến.
Nàng khẽ ngã người ra phía sau, một lưỡi đao liền lướt ngang qua, hai chân Đề
Lạp kẹp chặt bụng ngựa, hông vận sức bật người lên lại, lưỡi đao như nguyệt
nha chém về phía sau chặt lưng của tên kỵ binh Lang Cư, các thân vệ của Đề Lạp
cũng vô cùng dũng mãnh, một hơi liền chém rơi hai tên kỵ binh khác, đây chính
là những thân vệ cuối cùng mà Lặc Chân lưu lại cho nàng.

Thế nhưng chênh lệch về số lượng nhanh chóng lộ ra, chỉ một lần xung phong kỵ
binh Lang Cư bị chém rụng năm người, thân vệ của Đề Lạp cũng ngã xuống ba
người, nàng tuyệt đối không chịu được một lần xung phong nữa. Thế nhưng Lang
Cư được thế không tha liền thúc ngựa xông lên. Đề Lạp hô một tiếng liền thúc
ngựa bỏ chạy, Lang Cư phía sau đuổi theo.

Phập.

Lại một mũi tên từ Đề Lạp phóng ra bắn chết một tên kỵ binh, ba tên thân binh
cũng phóng tên bắn ngã được hai tên kỵ binh khác. Kỵ binh Lang Cư liền phản
kích, nhưng hàng chục mũi tên vậy mà bị ba người Đề Lạp tránh thoát đi.

- Đưa cung đây cho ta.

Lang Cư nổi giận rồi, mấy chục kỵ binh đuổi theo ba kỵ đã không được còn bị
bắn chết mấy người, đây quả thật là đánh mặt của hắn mà. Lang Cư lắp tên vào
cung, hai cánh tay vận sức kéo cung căng tròn như ánh trăng rằm, mặc dù ngựa
phi vô cùng rung lắc nhưng tay hắn vẫn vững vàng ngắm chuẩn vào Đề Lạp, hắn
khẽ cười lạnh.

- Bắt được ngươi rồi.

Păng.

Dây cung buông ra, mũi tên như một ánh sao xẹt qua chuẩn xác ghim trúng vào
ngựa của Đề Lạp, chiến mã đau đớn hí lên một tiếng liền ngã chúi xuống phía
trước mang theo cả Đề Lạp. Đề Lạp mặc dù bất ngờ nhưng theo phản xạ vẫn kịp
nhào lộn hai vòng trên mặt đất tránh khỏi chấn thương, nhưng nàng lúc này
tuyệt đối không thể chạy được nữa rồi.

- Bảo vệ phu nhân.

Hai tên thân vệ lập tức thúc ngựa quay trở lại, bọn hắn muốn kéo theo Đề Lạp
lên ngựa nhưng đã muộn, Lang Cư đã hình thành được thế bao vây bọn họ. Lang Cư
thúc ngựa đi lên phía trước ngạo mạn nói.

- Chạy đi, để ta xem các ngươi chạy được bao lâu?

- Giết.

Hai tên thân vệ hét lớn liền xông lên đâm đến Lang Cư. Thế nhưng Lang Cư mặc
dù không phải là dũng sĩ đệ nhất của xứ Goldland nhưng cũng không phải là hai
tên thân vệ có thể đối phó, huống chi bên cạnh hắn còn có cả một bầy binh lính
đây. Hai tên thân vệ không gây được sóng gió gì ngược lại chết rất thảm thiết.

- Bây giờ chỉ còn lại chúng ta.

Lang Cư khà khà cười từ từ tiến lại gần. Đề Lạp trở nên tuyệt vọng, trong tay
nàng lặng lẽ xuất ra một cái tiểu đao, đây chính là di vật duy nhất mà trượng
phu nàng để lại. Nếu thực sự không thể chống cự nàng sẽ tự sát, quyết không để
đám người này ô nhục.

- Tự sát, ta xem ngươi tự sát được không?

Lang Cư tất nhiên thấy được tiểu đao, hung quang đại thịnh liền lao đến, chợt
cảm giác sau đầu rợn tóc gáy lên lần nữa, hắn vội cúi đầu xuống, một mũi tên
sắc bén đâm vào đầu khôi của hắn, dư lực từ mũi tên mang theo đầu khôi lăn lóc
xuống mặt đất. Cảm giác chiến trường lại giúp Lang Cư sống thêm lần nữa. Hôm
nay hắn vậy mà suýt chết hai lần. Hắn phẫn nộ quay về phía sau. Một đội kỵ
binh dẫn đầu là một kỵ sĩ mặc Minh Quang giáp sáng loáng. Không ai khác chính
là Trần Khánh Dư. Cuối cùng hắn cũng đuổi kịp rồi.

======================Chạy phân cách=============

Bên trong đại doanh năm mươi kỵ của Lang Cư đi vào bên trong lùng sục tìm kiếm
những người còn lại của tộc Alitia. Bọn hắn cẩn thận lắng nghe, doanh trại có
nhiều trẻ nhỏ, bị chiến tranh dọa sợ ắt sẽ có tiếng khóc, chỉ cần bọn hắn nghe
được tiếng khóc trẻ em lập tức sẽ tìm được bọn chuột nhắt đang trốn tránh.
Lùng sục nhiều bộ lạc đã giúp bọn hắn rèn luyện được một kỹ năng nghe ngóng vô
cùng tài tình.

- Híc.

Quả nhiên không tốn sức bao lâu bọn hắn đã nghe được một tiếng nất nhỏ. Thanh
âm này phát ra kiền im bặt, có vẻ như gia trưởng đã bị miệng đứa nhóc đi.
Nhưng như thế cũng đã đủ để cho bọn hắn xác định được phương vị. Năm mươi tên
kỵ binh chậm rãi xuống ngựa tiếp cận đến một cái lều lớn, bọn hắn chắc chắn
tiếng nấc vừa rồi phát ra từ trong này. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, bọn
hắn từ từ đến gần, gió thổi nhẹ làm vải tấm lều khẽ đung đưa ló ra những người
bên trong. Tên kỵ binh khà khà cười nói.

- Bọn nhóc con, đại gia tới đây.

Phập.

Nhưng hắn vừa dứt lời một mũi trường thương lập tức từ trong lều phóng ra đâm
thủng cổ họng của tên kỵ binh. Một giọng nói lạ lẫm với đám kỵ binh vang lên.

- Đ*t mẹ, anh em, làm cỏ hết đám súc sinh này.

Từ trong các lều trại xung quanh mấy trăm binh sĩ Đại Việt nhất tề xung phong
vây đánh năm mươi tên kỵ binh. Chỉ nghe thấy tiếng ĐM, ĐM vang lên liên hồi,
lát sau năm mươi tên kỵ binh đã thành năm mươi cái bánh thịt băm.

Ngay từ lúc năm mươi tên kỵ binh tiến vào thì binh sĩ Đại Việt đã tiềm phục
quanh lều lớn của bọn chúng. Vì để tránh kỵ binh gây tổn thương đến các huynh
đệ viên tùy tướng liền làm một kế dụ địch để năm mươi tên kỵ binh xuống ngựa,
tự động lại gần. Đúng vậy, tiếng nấc vừa rồi chính là do hắn gây ra. Năm mươi
tên kỵ binh xuống ngựa liền mất đi một nửa chiến lực, lập tức bị mấy trăm binh
sĩ Đại Việt băm cho cái nát bét.

- Nhanh di tản dân chúng vào trong trại của chúng ta.

Viên tùy tướng ra lệnh. Dân chúng của Alitia cũng lên đến mấy ngàn, các binh
sĩ cũng rất cực khổ mới thuyết phục, đưa bọn hắn sang bên doanh trại của Đại
Việt.

- Bẩm đội trưởng, đã di tản hoàn tất.

Binh sĩ báo cáo lại nói. Tùy tướng gật đầu liền ra lệnh.

- Tốt lắm, chúng ta đi trợ giúp tướng quân.

=========================Phân cách chạy ngang qua=============

Nhìn thấy kỵ binh phía trước lao đến Lang Cư đột nhiên cảm thấy nguy hiểm sắp
xảy ra. Hắn ra lệnh cho kỵ binh.

- Giết bọn hắn.

Kỵ binh của Lang Cư gầm thét lên một tiếng liền lao lên, bọn họ sinh ra trên
lưng ngựa, đối với kỵ binh có một sự kiêu ngạo, cũng là một sự chấp nhất.
Những kỵ binh này lắp tên vào cung liền thuần thục phóng ra những mũi tên gào
thét bay đến tiểu đội của Trần Khánh Dư.

- Cự thuẫn.

Trần Khánh Dư lập tức ra lệnh, tất cả thân binh đồng loạt giơ lên thuẫn tròn,
người cúi hẳn xuống sát lưng ngựa. Bọn hắn tuy xuất ngũ phục vụ cho Tập đoàn
nhưng trang bị vẫn tốt vô cùng, theo đúng tiêu chuẩn của một kỵ binh hạng nhẹ
của Đại Việt, một cây cung, một trường thương, một tấm thuẫn và một thanh
gươm.

Bang, bang, bang…

Mũi tên ghim thẳng vào khiên đồng phát ra từng tiếng vang thanh thúy, Đại Việt
tuyệt đối không bị mũi tên của quân Lang Cư tổn thương đến.

- Đột kích.

Lúc này khoảng cách hai bên đã chưa đầy năm mươi mét, kỵ binh liền rút ra loan
đao xông đến, hai bên kỵ phi nước đại lao vào nhau. Trong đôi mắt của Trần
Khánh Dư liền ánh lên vẻ giảo hoạt. Đang lúc kỵ binh hai bên sắp lao vào nhau
Trần Khánh Dư hô to một tiếng.

- Bắn.

Chỉ thấy kỵ binh Đại Việt mỗi người vậy mà giơ ra một khẩu súng ngắn K02. Đúng
vậy, là súng ngắn, bởi là thân vệ của Trần Khánh Dư nên bọn hắn cũng được phân
phối đến mỗi người một khẩu.

Ầm, ầm, ầm…

Súng đã lên đạn sẵn, không cần phải kéo và ngắm như cung, năm mươi khẩu súng
lập tức phun lửa, trong khoảng cách mười mét, bọn hắn cơ hồ không cần phải
ngắm. Lập tức kỵ binh của Lang Cư trúng đạn ngã xuống như rạ, chiến mã đâm vào
lẫn nhau khiến đội hình rối loạn không còn nhìn ra hình dáng gì. Lúc này kỵ
binh Đại Việt lần nữa đột kích đến, trường thương so với loan đao lại dài hơn,
lập tức xuyên qua ngực những tên kỵ binh còn trên lưng ngựa. Chỉ một đợt xung
phong hơn bốn mươi kỵ binh của Lang Cư vậy mà bị toàn diệt rồi.

Lang Cư bị kinh sợ đến rồi, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao kỵ binh của mình
lại ngã xuống như rạ như vậy, hắn chỉ hiểu nếu bây giờ không chạy chỉ còn một
con đường chết, binh lính hẵn vẫn còn đó, chỉ cần chạy được liền có thể lần
nữa tấn công. Nghĩ đến đây Lang Cư lập tức leo lên ngựa bỏ chạy về phía chiến
trường hỗn loạn. Chỉ lát sau tiếng tù thổi lên, kỵ binh của Lang Cư lập tức
rút lui, tuyệt nhiên không ham chiến.


Đế Chế Đại Việt - Chương #184