Người đăng: mocchauhuyn
Chuyến đi về phía Đông này của Trần Khánh Dư ngược lại rất thuận lợi, bọn hắn
không những đặt được quan hệ ngoại giao với Đông Tấn, cũng đã xin phép mở
thương điếm tại Đông Tấn, đặt bước đầu cho con đường đi sang phía Đông. Đại
Việt cũng là quốc gia đầu tiên sau bảy năm mới đến Đông Tấn buôn bán, điều này
làm Chấn Đông hoàng đế mặt rồng vui vẻ, ban thưởng rất nhiều sản vật quý. Trần
Khánh Dư sau đó cũng bán cho Đông Tấn những vật phẩm rất lâu rồi bọn hắn mới
thấy như thủy tinh, thuộc da, dạ,…thu về hàng trăm xe lương, cùng các sản vật
hiếm có tại phương Đông. Hơn nữa Trần Khánh Dư cũng phát hiện tại Đông Tấn
thuốc súng vậy mà rất phổ biến, hơn hẳn các nước bên phía Tây.
Ở lại Đông Tấn gần nửa năm Trần Khánh Dư liền lên đường trở về Đại Việt, lần
này bọn họ đem về các xe lương, sản vật, tiền tài trở về. Đại Việt đang phát
triển cao tốc, những thứ này sẽ giúp Đại Việt có được sự ổn định trong sự phát
triển đó.
- Tổng giám đốc, ngài nhìn kia là gì?
Một tên binh sĩ hô lên. Từ phía cuối chân trời bụi mù nổi lên, Trần Khánh Dư
rút ống nhòm ra nhìn sắc mặt bỗng nhiên biến xanh. Hắn vội vàng quát lên.
- Kỵ binh tập kích, liệt trận.
Hộ vệ của Tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt đều xuất thân từ binh lính
Đại Việt, chỉ là bọn hắn không nằm trong biên chế mà thôi. Lần này trở về đội
hình có một ngàn người, trong đó có đến bảy trăm người là nhân viên chiến đấu.
Nhận được lệnh các binh sĩ lập tức xoay chuyển các xe hàng, các xe hàng đều
bọc gỗ rắn chắc, rất khó phá vỡ được, rất nhanh hơn trăm chiếc xe hàng liền
biến thành một chiến lũy hình vuông bao bọc lấy thương đội, bảy trăm binh sĩ
chia ra phòng ngự bốn phía, không phải nhân viên chiến đấu thì dịch chuyển vào
giữa.
Trận địa vừa bày xong thì phía đối diện hàng ngàn kỵ binh đã kéo đến, những
người này trang phục hỗn tạp, chủ yếu mặc da lông ngược lại rất giống dân du
mục, tóc bọn hắn được tết thành những đuôi sam dài treo ngược lủng lẳng phía
sau. Trang bị của bọn hắn cũng khá tinh lương, ai ai cũng có cung, có gươm
sáng loáng. Trần Khánh Dư âm thầm nhíu mày, nhưng tên này rất giống dân du
mục, cưỡi ngựa vô cùng tinh nhuệ, không thua kém gì kỵ binh của Mông quốc. Mặc
dù hắn lợi dụng xe hàng lập nên chiến lũy nhưng giữa đồng không mông quạnh như
thế này bảy trăm binh sĩ của hắn tuyệt đối không thể chống lại được.
Kỵ binh du mục không vội vã tấn công mà bắt đầu cưỡi ngựa vòng quanh phương
trận, cung tên lăm lăm vào đội hình thương hội, các binh sĩ Đại Việt liền ép
sát sườn xe, đưa thuẫn lên cao, trường thương nhô ra chỉ để lộ một cặp mắt để
quan sát, cung tiễn thủ phía sau cũng lắp tên cẩn thận. Trần Khánh Dư trong
lòng xiết chặt, đám kỵ binh chính là đang tìm điểm sơ hở của Đại Việt.
Goldland bình nguyên vốn yên bình bấy lâu nay, cớ gì hôm nay lại xuất hiện một
đội kỵ binh đây. Không lẽ Trần Khánh Dư hắn lại xui xẻo đến như vậy.
- Các kỵ sĩ trước mặt, ta là Trần Khánh Dư Đồng Tri giám sự Ngự Tiền quân của
Đại Việt, nay xin gặp chủ tướng của các ngươi.
Trần Khánh Dư nhìn thấy kỵ binh đã vòng qua mấy vòng bọn họ liền bước lên một
bước hét lớn. Goldland bình nguyên vốn gió rất to, thổi bay phất phởi áo
choàng đỏ của hắn, một thân Minh Quang giáp trắng bạc ngược lại làm hắn rất uy
vũ đẹp trai.
Các kỵ binh du mục dần dần chạy chậm lại, đôi mắt bọn hắn vẫn nhìn chằm chằm
vào thương hội. Lát sau đám kỵ binh liền bao vây lấy hai vòng chặt chẽ như
đang chờ đợi gì đó. Trần Khánh Dư lần nữa nói lớn.
- Chỉ huy của các kỵ binh phía trước, mời xuất hiện, Khánh Dư xin cầu kiến.
Bỗng nhiên như đáp lại lời kêu gọi Trần Khánh Dư đội kỵ sĩ vậy mà chia tách ra
làm hai, rồi một nữ nhân cưỡi ngựa tiến lên. Đúng vậy, là nữ nhân. Nữ nhân này
bên ngoài mặc một áo khoác lông thú, bên trong áo dạ ôm sát dáng người thân
thể lồi lỗm, mái tóc suông dài, đôi mắt đẹp như những vì tinh tú trên cao, chỉ
tiếc là nữ nhân vậy mà dùng một tấm lụa đen che mặt, làm không ai có thể ngắm
nhìn được dung nhan của nàng. Nữ nhân đi đến đâu các kỵ sĩ liền cúi chào biểu
lộ sự tôn kính đến đó. Nữ nhân cưỡi ngựa đi lên phía trước gần như đối diện
với Trần Khánh Dư cất tiếng nói lanh lảnh.
- Ngươi cũng thật bình tĩnh, lúc này lại còn muốn gặp ta.
Nữ nhân trong ánh mắt tràn đầy sự thưởng thức, mặc dù Trần Khánh Dư nhìn nàng
ước chừng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, còn Trần Khánh Dư đây. Đã sớm bốn mươi hai
tuổi. Trần Khánh Dư dõng dạc nói.
- Bái kiến nữ thủ lĩnh. Ta là Đồng tri giám sự Điện tiền quân của Đại Việt.
Chúng ta vừa đi sứ tại Đông Tấn về. Không biết các vị bao vây chúng ta là có ý
gì?
Trần Khánh Dư gọi nữ nhân là nữ thủ lĩnh xem như biểu lộ một sự tôn trọng. Nữ
nhân nghe Trần Khánh Dư nói trong đôi mắt liền có một chút nhỏ gợn sóng nói.
- Đại Việt? Ta đã từng nghe qua? Các ngươi không biết Tây Gốt vương quốc đã
sớm ra lệnh không cho phép thương nhân giao dịch với Đông Tấn hay sao lại dám
kháng lệnh?
Gợn sóng trong đôi mắt của nữ thủ lĩnh làm sao có thể qua được đôi mắt tinh
tường của Trần Khánh Dư, nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao một mực đạm mạc như
nữ nhân kia vừa nghe đến Đông Tấn lại có chút xao động cảm xúc đây? Trần Khanh
Dư tạm gác suy nghĩ lại nói.
- Đại Việt ta cũng không phải nước phụ thuộc của Đông Tấn, xét trên bình diện
mà nói Đại Việt ta cũng không cần phải nghe lệnh của Tây Gốt.
Đại Việt thực chất Tây Gốt là như thế nào cũng không biết chứ đừng nói đến là
thần phục, ngược lại đối với Đại Việt Tây Gốt cũng không hề biết gì cả, ngoại
trừ tin đồn rằng Đại Việt đã đánh bại Crow công tước.
Nữ nhân nghe vậy cũng gật gù, tuy rất ít thông tin về Đại Việt nhưng tin tức
về Đại Việt truyền về phía Nam không phải là không có. Nàng chỉ biết Đại Việt
là một quốc gia giàu có về hương liệu, cũng như các loại hàng hóa quý hiếm, có
thực lực, từng đánh bại một đại công của Gemanic vương quốc. Vẻn vẹn thông tin
về Đại Việt chỉ có vậy. Trần Khánh Dư lại nói.
- Không biết nữ thủ lĩnh chặn đường thương đoàn chúng ta lại là không biết có
ý gì đây? Phải biết chúng ta đại biểu cho Đại Việt. Đại Việt hi vọng hòa hảo
với mọi quốc gia dân tộc mà không phải là chiến tranh.
Ý tứ của Trần Khánh Dư chính là bọn hắn đại biểu cho Đại Việt, nếu các ngươi
tổn hại đến ta, tuyệt đối không có quả ngọt ăn. Nữ thủ lĩnh trong đôi mắt thâm
thúy nhìn Trần Khánh Dư một chốc liền cười nói.
- Chúng ta không có ý tứ gì? Chỉ là nghe danh tiếng Đại Việt đã lâu, nay gặp
phải thương hội của ngìa, ngược lại muốn mời ngài về chỗ của chúng ta làm
khách một chuyến. Không biết ý ngài như thế nào?
Nữ thủ lĩnh uyển chuyền từ cướp trở thành mời đây, Trần Khánh Dư mới không tin
nàng chỉ vì muốn mời mà vận dụng đến cả ngàn kỵ binh như thế. Thế nhưng tình
thế này thực sự không cho phép Trần Khánh Dư lựa chọn. Hắn nói.
- Tốt, vậy ta sẽ trở về cùng ngài một chuyến. Thứ lỗi ta là một thương nhân,
không biết bộ lạc ngài cần gì đây?
Ý tứ của Trần Khánh Dư chính là các ngươi cần gì, ta sẽ mang theo cái đó, số
còn lại chính là thuộc về Đại Việt, các ngươi cũng đừng mơ tưởng. Mặc dù là
một cuộc làm ăn lỗ nhưng hắn buộc phải làm. Phải biết hiện tại dù là một tính
mạng của một ngươi Việt tộc thôi cũng đang giá chứ đừng nói đến là một ngàn
người. Dân số Đại Việt vốn ít ỏi, người Việt tộc càng ít hơn, chỉ chiếm một
nửa số đó. Dân Việt tộc không thể cứ thế dễ dàng tiêu hao. Đây cũng là một
bước nhượng bộ của Trần Khánh Dư, nếu nữ nhân tiếp tục làm đến, chỉ còn đường
cá chết lưới rách, bọn hắn tuẫn tiết ở đây mà đám kỵ binh cũng không có quả
ngọt để ăn.
Như hiểu ý tứ của Trần Khánh Dư nữ nhân đôi mắt ánh lên vẻ lanh lợi nói.
- Chúng ta cần lương thực và sắt đây. Những thứ khác, chúng ta cũng không cần
thiết giao thương.
Trần Khánh Dư gật đầu nói.
- Tốt, vậy hiện tại ta dắt theo bảy mươi xe cùng các ngươi đi giao dịch đi.
Số còn lại liền tiếp tục trở về Đại Việt, hi vọng ngài không cản trở.
Nữ thủ lĩnh gật đầu nói.
- Thứ khác ta không quan tâm, các ngươi cứ tùy tiện.
Nàng một bộ không quan tâm như vậy, trong lòng nàng liền biết nếu một hơi muốn
ăn được thương đội này thậm chí còn khó hơn cả ăn vào thương đội hai ngàn
người. Nhìn những ánh mắt của hộ vệ kia đều là thề chết cũng không chịu khuất
phục. Nếu nàng cố gắng tấn công, bộ lạc sẽ bị thiệt hại nặng nề, bộ lạc này
tuyệt đối không thể chịu được sự tổn thương nào nữa.
====================++
Mới viết nửa chương bị thằng bạn gọi đi nhậu, chương này viết trong khi đang
say hi vọng sẽ không có vấn đề gì lớn. Sở dĩ ta viết về sứ đoàn này bởi vì hai
sự kiện diễn ra song song nha. Từ từ mới đến quần đảo Sắt được