Chiến Thư


Người đăng: mocchauhuyn

Sau khi sắp xếp tất cả cho cuộc xuất chinh Lý Anh Tú hạ lệnh cho Lê Văn Thịnh
hạ chiến thư bố cáo thiên hạ. Một ngày sau Đại Việt thông qua Lễ bộ phát ra
thông cáo toàn thiên hạ, đối với Crow công tước tuyên chiến. Trong văn thư ghi
rõ Đại Việt sở dĩ tuyên chiến với Crow là để trả thù hai năm trước Crow công
tước đã đưa binh xâm lược Đại Việt. Đại Việt không biết xâm lược là gì, Đại
Việt còn sợ bị kẻ khác xâm lược đây. Đại Việt tuyên bố chiến tranh với Crow
công tước mà không phải tuyên chiến với Gemanic vương quốc, đối với Gemanic
vương quốc Đại Việt luôn có thái độ ngưỡng vọng, chỉ là lần này bị ép đến cùng
cực, bị Crow hiếp đáp, bla, bla… nên Đại Việt mới vùng lên chống trả, mong
Gemanic quốc vương lượng thứ.

Tin tức này phát ra sau khi thiên hạ biết được liền bùng lên như một vụ nổ
lớn, tất cả đều suy đoán Bắc Hải này muốn loạn rồi. Gemanic tuyên chiến với
Bravia bại trận liên tục, hiện giờ Đại Việt là một nước nhỏ cũng muốn dẫm lên
một cước. Nhưng lời lẽ tuyên chiến này quả thực không bắt bẻ đi đâu được. Đọc
qua dường như không phải là chiến thư mà là một bức thư khóc lóc kể lể, người
đọc dĩ nhiên lại cảm nhận được Đại Việt trước sự đày ép của Crow công tước đã
nhẫn nhục chịu đựng, nhưng Crow công tước ngày một làm tới khiến Đại Việt
không thể chịu được nữa phải đem binh thảo phạt Crow công tước. Nhất thời
trong làn sóng nhân dân các nước Bắc Hải nổi lên ủng hộ Đại Việt, đồng thời
mắng nhiếc Crow công tước là kẻ cướp, dùng vũ lực để bức hiếp người khác. Đặc
biệt là các nước thân cận Bravia và các quốc gia ven biển hằng năm bị Crow
đánh phá càng phản ứng quyết liệt hơn.

- Có lý nào lại như vậy chứ.

Trong cung điện kinh đô Gemanic lại vang lên tiếng đổ vỡ. Vinhem đệ tam tức
giận lại đập phá đồ đạc. Bravia đánh vào quốc thổ bọn hắn có thể nhịn, dù sao
Bravia cũng là cùng cấp độ với Gemanic, hiện tại Đại Việt vô danh tiểu tốt vậy
mà cũng muốn leo lên đầu bọn hắn ngồi, điều này chính là không thể nhịn.

- Ai? Ai xung phong đi đánh Đại Việt, ta lập tức phong cho bọn hắn làm đại
công.

Vinhem đệ tam gầm thét nói, thậm chí chức vị Đại Công cũng không tiếc treo ra.
Phải biết từ rất lâu rồi đại công không có được phong qua. Nhiêu đó đủ thấy
Vinhem đệ tam có bao nhiêu tức giận. Thế nhưng hội đồng quý tộc bên dưới tuyệt
đối im thin thít. Bọn họ phần lớn tước vị cùng chỉ nằm ở tử tức, hầu tước,
quân đội nhiều lắm cũng chỉ bảy tám ngàn, làm sao dám đánh Đại Việt, phải biết
trước kia Đại Việt chính là đánh bại một vạn quân của Crow đại công đây.

- Bẩm quốc vương. Đại Việt địa thế cách trở, con đường duy nhất cũng chỉ có
đường biển. Nhưng hiện giờ đường biển của chúng ta…đã bị Bravia phong tỏa hoàn
toan.

Một tên quý tộc dè dặt đứng ra nói, lập tức hắn bị ném ngay một cái ly vào
đầu. Thực không biết kiếp trước Vinhem đệ tam có phải là vận động viên ném tạ
hay không mà ném ly lại tuyệt đối chuẩn xác.

- Vô dụng. Ta nuôi các ngươi làm cái gì? Toàn một lũ thùng cơm. Gemanic vinh
quan hàng trăm năm chính là bị lũ thùng cơm các ngươi phá hủy.

Làm sao có thể không tức giận, từ lúc nào Gemanic chịu ủy khuất đến vậy, đến
một nước nhỏ cũng dám leo lên đầu bọn hắn ngồi, vậy từ nay các nước Bắc Hải
tuyệt đối dám đi ngang qua mặt bọn hắn. Lúc này một tên quý tộc khác đi vào,
trên tay run rẩy đưa lên một bức thư nói.

- Bẩm quốc vương, các nước Bắc Hải dâng quốc thứ đến nước ta, mời quốc vương
đọc qua.

Vinhem đệ tam hừ lạnh một tiếng giật lấy thư trong tay tên quý tộc, vừa nhìn
Vinhem đệ tam liền phun ra một ngụm máu, ngã ra phía sau.

- Quốc vương.

Quần thần hoảng hốt chạy đến đỡ quốc vương dậy. Vinhem đệ tam mặt mày tái
nhợt, cánh tay run run đưa bức thư lên nói.

- Bọn hắn thật quá đáng, quốc thể của Gemanic bị ta làm mất hết. Ta có tội
với các gia tộc.

Nói rồi liền ngất đi. Các quý tộc nhìn vào bức thư mặt mày cũng biến sắc. Đây
chính là bức thư của liên hợp mười mấy quốc gia vùng ven biển Bắc Hải ký tên
dâng lên, trong thư bọn hắn nói Gemanic quốc vương tuyệt đối không được tham
gia vào chiến tranh giữa Đại Việt và Crow đại công.

Khi Lý Anh Tú nhận được tin báo thì đã là ba ngày sau. Đọc đến Vinhem đệ tam
vậy mà tức giận đến lâm bệnh Lý Anh Tú cười nói.

- Trần khanh, Trẫm thực phục khanh, chiêu này của khanh quả thực quá cao.

Bên dưới Trần Thủ Độ được bệ hạ khen cũng tỏ ra vui vẻ nói.

- Bệ hạ quá lời, so chơi chính trị, Vinhem đệ tam còn quá non.

Lời nói khiêm tốn nhưng cuồng ngạo của Trần Thủ Độ thực sự chứng minh tính
cách của hắn. Quả thực trong lịch sử thế giới Lý Anh Tú chưa thấy qua nước nào
có chính sách ngoại giao khôn ngoan như Việt quốc, không những là thời phong
kiến mà đến thời hiện đại vẫn vậy. Mà trong các triều đại lịch sử của Việt
quốc lại không có thời nào có thể ngoại giao khôn khéo như thời Trần.

Nhớ năm xưa kháng chiến chống Mông quốc, Hưng Đạo vương cosplay thành nhà sư
đến thăm dò giặc, đến Hưng Ninh vương - anh trai Hưng Đạo vương lại xăm xăm đi
vào doanh trại Mông quốc thề hứa sẽ hàng nhưng cuối cùng “hứa thật nhiều thất
hứa thì cũng thật nhiều” xin khất ngày hàng từ mồng một đến mùng hai, mùng hai
đến mùng ba, ấy vậy mà Thoát Hoan vẫn tin tưởng “chờ người nơi ấy mà chờ hoài
sao hổng thấy” cho đến khi lính hết lương ăn mới thôi. Lại nói đến vua Lê
Thánh Tông đánh sấp mặt Chăm quốc, đến khi quốc vương Chăm quốc chạy đi ôm đùi
cầu cứu đại ca Bắc quốc, vua Bắc quốc hỏi tội Tư Thành đại ca tuyệt nhiên nói:
“Thần chính là sợ bị xâm lược nha”. Hai trường hợp đủ thấy dù nước Việt mạnh
hay yếu các vua Việt cũng sẽ luôn chứng minh rằng mình yếu bỏ mẹ, luôn bị kẻ
khác ức hiếp đây.

Trong khi đó Crow sau khi nhận được chiến thư của Đại Việt chính là tức giận
không có chỗ phát tiết. Quả thực hắn có xâm lược Đại Việt nhưng bị đánh đến
tơi bời, nạn nhân là hắn có được không? Đúng là hắn xâm lược Đại Việt nhưng
còn chưa gặp được một tên dân chúng người Việt chứ đừng nói đến là giết người
như ngóe. Lại còn gì? Làm việc ác bất tận, đẩy bà già xuống biển, hiếp dâm một
con heo, hắn thề là hắn không có làm. Khẩu vị hắn có nặng như vậy sao? Thế
nhưng chiến thư đã phát ra Crow cũng biết quân đội Đại Việt đang lăm lăm đến
đây đòi lấy mạng hắn, Crow lập tức mệnh lệnh chư hầu góp quân, chuẩn bị quyết
chiến với Đại Việt một trận.

Thế nhưng dù sao quần đảo Sắt trải qua hai cuộc chiến tranh với Đại Việt quả
thực nhân lực và vật lực đều tiêu hao không còn. Ba ngày gom góp Crow chỉ nhận
được sáu ngàn quân, hơn nữa trong đó một nửa lại cũng chỉ là quân già yếu. Đến
kỵ sĩ Crow cũng chỉ còn một trăm người. Crow biết vận động cả quần đảo Sắt
không chỉ được bấy nhiêu. Phải biết tuy bị thiệt hại nặng nề nhưng quần đảo
Sắt vẫn còn đến hơn hai mươi vị quý tộc đây. Gom góp lại ít gì quân số cũng
phải hơn một vạn, ấy vậy mà hiện tại chỉ có sáu ngàn người già yếu, nhất định
đám phong thần bất trung này lưu giữ lại thực lực cho mình. Tại quần đảo Sắt
Crow đã thất thế, hắn không còn mạnh mẽ đến mức một tiếng thở ra cũng làm
người run rẩy, các lãnh chúa khác cũng bắt đầu không còn sợ hãi hắn, huống chi
còn có một đạo quân của Đại Việt đang chờ lấy đầu hắn đây. Nhân tính là vậy,
khi ngươi mạnh bọn hắn liếm chân ngươi đều có thể, khi ngươi bị té hố bọn hắn
chỉ hận không kịp dẫm ngươi thêm một cước.

Lại nói đến hạm đội của Đại Việt, đông đến gần chiếc, phần lớn đều là tàu vận
tải, ngoại trừ các chiến hạm lớp Chu Tước, vận tải hạm lớp Huyền Vũ bởi thiếu
tàu nên còn dùng thêm các chiến hạm cũ để tải quân, số lương thảo mang theo
cũng ít. May mắn trước đó Lý Anh Tú nghe theo lời khuyên của Đặng Ma La sắp
xếp trước lương thảo tại Trấn Nam, quân đội viễn chinh đi mất mười ngày đến
Trấn Nam, sắp xếp tổ chức hết hai ngày, sau đó lần nữa dong thuyền đi xuống
phía Nam. Phạm Tu không muốn tốn thời gian với hàng loạt pháo đài nơi phía
Bắc, ngược lại đi xuống phía Nam là đầu não của Crow, chỉ cần đánh bại nơi đó
hệ thống ở đây sẽ bị tê liệt, Đại Việt cũng sẽ không có quá nhiều tổn thất, dù
sao thời cơ sẽ tồn tại không quá lâu, bọn hắn phải quyết tâm nắm lấy.

Cả Đại Việt đều ngón trông lấy tin tức chiến thắng từ phía Bắc, bọn họ tin
tưởng quân viễn chinh sẽ đem vinh quang về cho Đại Việt mà không để ý rằng
hiểm họa đang đến gần Đại Việt chính là ở phía Nam.

===========================++

Hôm nay hết chương nha anh em. Lần nữa cảm ơn anh em đã theo dõi ủng hộ và đề
cử, buff cho mình, đặc biệt là bác Kipsailam68@.


Đế Chế Đại Việt - Chương #173