Người đăng: mocchauhuyn
Trở về Thăng Long Lý Anh Tú lại lao vào công việc bận rộn của hắn. Phải nói
rằng nền phong kiến quân chủ tập quyền áp lực trên vai người đứng đầu là vô
cùng lớn, thảo nào mấy vị vua chúa thường hay chết sớm. May mắn Lý Anh Tú còn
có một đám đại thần tài năng, đáng tin, Đại Việt gần hai năm qua cũng không có
thiên tai dịch bệnh nào thành ra Đại Việt vẫn là một nơi yên ổn, thái bình.
Buổi chiều hôm đó Lý Anh Tú liền triệu tập Cơ mật viện. Khác với Cơ mật viện
hay xu mật viện tiền triều là một cơ quan thường trực, có xu mật sứ là người
đứng đầu, Cơ mật viện của Đại Việt hiện tại là cơ quan không thường trực, số
lượng thành viên tham gia thường trực chỉ có Thượng thư sáu bộ, hai viện,
ngoài ra còn có Ám bộ bộ trưởng Trần Thủ Độ, Đội trưởng Thiên Long vệ Lý
Thường Kiệt. Đôi lúc khi bàn những chuyện có liên quan Cơ mật viện cũng sẽ
triệu tập các thị lang, học sĩ,…của các viện, các bộ để bàn bạc, ví dụ như
ngày hôm nay Lê Văn Thịnh và Hồ Nguyên Trừng cũng được gọi đến để tham gia.
Việc ưu tiên hôm nay bàn bạc đương nhiên vẫn là đối sách đối với Bravia. Tuy
trước đó trước triều đình đã thống nhất đường lối Đại Việt sẽ trợ giúp Bravia,
nhưng để thu về lợi ích như thế nào mới là tốt nhất mới là vấn đề cần đem ra
bàn bạc.
- Bẩm bệ hạ, theo thần thấy chúng ta trước tiên phải đặt vấn đề quần đảo Sắt
lên hàng đầu, một ngày quần đảo Sắt chưa được bình định, ngày đó Đại Việt ta
còn chưa thể an tâm.
Phạm Tu là thượng thư bộ binh, đương nhiên đưa ra quan điểm về khí cạnh quân
sự trước. Lê Văn Hưu lại nói.
- Bẩm bệ hạ, thần lại cho rằng chúng ta cần có một sự cam kết tương trợ lẫn
nhau đối với Bravia, nếu chúng ta động binh tại quần đảo Sắt, sau đó người
Gemanic sau khi kết thúc chiến tranh sẽ đối phó chúng ta, với tình hình Đại
Việt hiện tại động binh vẫn là lợi bất cập hại.
Lê Văn Hưu lại theo xu thế cầu toàn một chút, dù sao thực lực của Gemanic vẫn
còn để ở đó, Đại Việt vẫn còn phải kiên dè. Chu Văn An lại lần đầu tiên phản
đối ý kiến của Lê Văn Hưu.
- Thần lại cho rằng khoảng cách địa lý của Bravia cách Đại Việt quá xa, cầu
người không bằng cầu mình, trước tiên vẫn là dùng các loại điều kiện để tranh
thủ xây dựng sức mạnh của Đại Việt trước.
Lý Anh Tú nghe vậy liền hứng thú, dù sao Chu Văn An vẫn là một bậc đại tài của
dân tộc. Lý Anh Tú biết bản thân chưa sử dụng hết tài năng của Chu Văn An
nhưng cũng đành chịu, Đại Việt lúc này có rất nhiều nhân tài, vai trò của Chu
Văn An cũng sẽ thấp đi.
- Theo ý Chu khanh gia, chúng ta nên làm thế nào?
Nghe bệ hạ hỏi Chu Văn An khẳng khái trả lời.
- Bẩm bệ hạ muốn đất nước phát triển, quốc thái dân an, không gì bằng đầu tư
vào giáo dục. Tuy mô hình bệ hạ đưa xuống đã rất phát triển, bao hàm nhiều
kiến thức mới lạ, nhưng thần xin mạn phép nói một câu hệ thống tri thức đó vẫn
còn chưa chặt chẽ, lỗ hổng kiến thức còn quá nhiều, kiến thức cơ bản thì có,
nhưng vận dụng chuyên sâu, thực tế kiểm nghiệm vẫn chưa có. Vì vậy, thần kính
xin bệ hạ nhân cơ hội lần này cử một đội ngũ du học sinh sang Bravia để học
những điều mới, điều lạ để trở về phục vụ phát triển đất nước.
Quả nhiên là một nhà giáo dục của Việt tộc. Cũng quá thẳng thừng, lại dám chê
hệ thống giáo dục của bệ hạ. Nhưng Lý Anh Tú cũng biết Chu Văn An nói không
sai, bởi trước kia mặc dù Lý Anh Tú ngành học nằm trong phạm trù giáo dục,
nhưng kiến thức những môn học tự nhiên cũng chỉ nằm ở mức cơ bản, hơn nữa qua
nhiều năm cũng có nhiều thứ cũng đã quên đi, dẫn đến hệ thống kiến thức giáo
dục còn nhiều thiếu sót. Những thiếu sót này Đại Việt không bổ sung được, chỉ
có thể mong tìm được tại Bravia vương quốc mà thôi.
- Chuẩn tấu. Khanh trở về chuẩn bị danh sách một chút, chọn những học sinh ưu
tú, cũng có thể chọn những thợ thủ công ưu tú, có tư duy sáng tạo lập thành
một đội du học sinh, Trẫm sẽ cùng thân vương Pavong nói chuyện này.
Trước một yêu cầu có lợi cho đất nước như vậy Lý Anh Tú không có cách nào
không đồng ý. Chu Văn An lại nói.
- Bẩm bệ hạ, thần còn có một việc xin bệ hạ ân chuẩn. Thần cảm thấy bản thân
mình hiện tại kiến thức cũng không còn đủ để giáo dục học sinh, xin phép bệ hạ
cũng cho thần tham gia vào đoàn du học sinh, đi sang ngoại quốc tìm hiểu cái
mới.
Chu Văn An là một người luôn có tinh thần cầu thị, cầu tiến. Theo ông tri thức
là vĩ đại, học một đời người không bao giờ là đủ, không theo một bọ Nho giáo
sáo điều, độc tôn Nho gia. Cũng chính vì vậy khi Lý Anh Tú đưa ra hệ thống
giáo dục mới tiến bộ Chu Văn An là người ủng hộ nhiệt tình nhất. Lần này có cơ
hội vị giáo già này càng muốn mình học được nhiều hơn.
- Thế nhưng ái khanh tuổi đã cao…
Lý Anh Tú lại có chút lo lắng, Chu Văn An tuổi tác cùng Lữ Gia không sai biệt
lắm, đường đi đến Bravia nếu thuận lợi lắm cũng phải mất mười ngày đi biển,
không thuận lợi thậm chí có thể mất nửa tháng, gần một tháng, với tuổi tác như
vậy làm sao một ông già như Chu Văn An có thể chịu đựng được.
- Thần một lòng cầu tiến bộ, sức khỏe của thần vẫn còn đảm bảo, mong bệ hạ ân
chuẩn.
Chu Văn An lần này thậm chí còn dùng đến lễ bái để cầu xin, Lý Anh Tú cũng
không thể từ chối được.
- Được rồi, Trẫm chuẩn tấu.
- Tạ ơn bệ hạ.
- Hồ khanh gia, chúng ta có thể cung cấp được cho Bravia bao nhiêu vũ khí?
Lần này Lý Anh Tú hỏi Hồ Nguyên Trừng, tuy nói Cao Lỗ là Công bộ thượng thư,
nhưng về hỏa khí tên này tuyệt đối hiểu rõ hơn Cao Lỗ nhiều. Hồ Nguyên Trừng
mấy tháng qua vẫn một bộ dáng đen nhẻm vì nắng và khói thuốc súng, tóc bị xoăn
lại, da đen như cái đít nồi, nhe hàm răng trắng bóc ra nói.
- Bẩm bệ hạ, thần đã tính toán qua, nếu chúng ta quyết định viện trợ cho
Bravia, lò rèn một tháng có thể cung cấp cho bọn hắn một trăm khẩu Type 02,
pháo M202 2 ổ, thuốc súng cung cấp sáu trăm ký, các loại khác như áo giáp, đao
kiếm này nọ ngược lại có thể nhận gia công, dù sao lực lượng gia công của nước
ta vẫn rất sung túc.
Lực lượng gia công ở đây đến từ gia quyến của những thợ rèn quanh xưởng rèn.
Bởi vì nơi đó không thuận lợi cho việc trồng trọt nên bọn họ cũng chuyển thành
công nhân gia công cho triều đình, hằng tháng vẫn được phát lương ăn theo sản
phẩm đây.
- Tốt lắm, khanh trở về nói với công tượng sẵn sàng một chút, thời gian sắp
đến phải tăng ca, tiền lương, thức ăn phải chu đáo, tuyệt đối không được bạc
đãi bọn họ.
Công tượng Đại Việt đều được hưởng lương rất cao, ngoại trừ bị hạn chế phạm vi
đi lại, còn lại những điều kiện khác đều được triều đình cung cấp từ a đến z.
- Thần tuân lệnh bệ hạ.
Lý Anh Tú lại nhìn Cao Lỗ nói.
- Cao Lỗ, sắp đến ta cùng Hoa Hồng Đen thương hội có thể mở một nhà máy dệt,
lúc đó máy móc sẽ được nhập vào Đại Việt, ta muốn khanh chọn lựa các thợ thủ
công lanh lợi đi vào làm việc, tranh thủ làm quen cấu tạo máy móc, từ đó phát
triển máy móc cho Đại Việt, rõ chưa?
- Thần đã rõ.
Cao Lỗ vẫn một bộ dáng ít nói như vậy. Lý Anh Tú cũng an tâm, không cần nói
nhiều. Cuối cùng hắn vấn tìm đến nhân vật từ đầu buổi giờ đứng im như tượng
phật không nói một lời.
- Bảo Công, đừng im lặng như vậy, khanh cũng phải nói một lời đi chứ.
Lữ Gia nghe thấy liền nở nụ cười nói.
- Nhìn bệ hạ càng ngày càng trưởng thành thần vô cùng cảm thấy vui mừng, về
sau thần cáo lão cũng an tâm.
- Khanh lại nói bậy, khanh giờ vẫn còn thanh xuân phơi phới lại nói đến
chuyện cáo lão. Cho Trẫm ý kiến đi.
Đối với Lữ Gia quan hệ giữa hai người vừa là quân thần, nhưng cũng vừa là thầy
trò, Lữ Gia luôn âm thầm ở phía sau dạy Lý Anh Tú như thế nào mới có thể điều
hành đất nước, như thế nào mới có thể trở thành một vị vua đúng nghĩa.
Lữ Gia như một ông cụ già tám mươi chầm chậm nói.
- Bẩm bệ hạ, những ưu sách các vị đại thần đã nói mà trong lòng bệ hạ cũng đã
có quyết định. Thần chỉ muốn nhắc bệ hạ một việc mà bệ hạ xem chừng đã quên.
Chúng ta cần phải tổ chức kỳ thi nữa.
Đúng nha, Lữ Gia không nói tưởng chừng Lý Anh Tú đã quên. Đáng ra mùa hè cuộc
thi đã tổ chức, nhưng giờ đã sang thu vì nhiều lý do mà Lý Anh Tú cũng quên
bẵng đi.
- Theo ý của thần Chu giám trưởng nói đúng. Hiền tài là nguyên khí của quốc
gia, quốc gia muốn phát triển thì giáo dục cũng phát triển. Chuẩn bị đi du học
cần chuẩn bị, ít ra đến năm sau mới có thể đi được. Lúc này mở khoa thi xem
như vừa tuyển chọn người đi du học, cũng là tuyển chọn quan lại cho triều
đình.