Chiến Thắng


Người đăng: mocchauhuyn

Lý Anh Tú vốn không muốn đánh nhau với Kovalov, hắn trước giờ vẫn luôn cho
rằng bản thân không phải là người ưa thích bạo lực đây. Thế nhưng đối với hắn
người yêu là một thứ gì đó bất khả xâm phạm, là vảy ngược của hắn.

- Ngươi là đang khinh thường ta sao?

Kovalov nhìn Lý Anh Tú dấu hai tay mình sau lưng không bày ra tư thế chiến đấu
liền nghĩ là Lý Anh Tú đang khinh thị hắn. Thế nhưng hắn không biết là đây
chính là tư thế chiến đấu của Lý Anh Tú.

- Vậy thì thế nào, có giỏi thì tiến đến.

- Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học.

Kovalov gầm lên một tiếng liền lao đến. Trường kiếm của Kovalov là loại một
tay trường kiếm, không to như hai tay đại kiếm, nên tốc độ ra kiếm cũng cực
nhanh, mười mét đối với Kovalov chỉ là một bước nhảy, mũi kiếm đã đâm đến
trước mặt Lý Anh Tú. Thế nhưng Lý Anh Tú tính từ lúc học được kiếm thuật trong
thức hải đánh nhau với Trần Ích Tắc đã không biết bao nhiêu lần, làm sao có
thể dễ dàng bị trúng chiêu, mặc dù Kovalov nhanh nhưng Lý Anh Tú càng nhanh
hơn, thân thể khẽ nghiêng, cổ tay phải đảo một cái lưỡi kiếm từ dưới nhắm về
cổ tay Kovalov chém đến.

Spadroon tuy điểm mạnh là mũi kiếm đâm nhanh như điện nhưng lưỡi kiếm cũng vô
cùng sắc bén, nếu bị chém trúng đời này Kovalov đừng hòng dùng kiếm bằng tay
phải nữa. Kovalov cũng phát hiện ra chiêu này liền vội vàng biến chiêu từ đâm
thành chém, đón đỡ. Lúc này hắn mới biết được vì sao Lý Anh Tú giấu tay đằng
sau, chính là vì để hắn không biết được hướng ra chiêu của Lý Anh Tú.

Lý Anh Tú gặp Kovalov đón đỡ, được thế chẳng tha, Lý Anh Tú bước lên thu gần
khoảng cách, cùi chỏ thúc thẳng vào lồng ngực của Kovalov.

Hự.

Cả hai cùng hô lên một tiếng. Kovalov lui ra kéo dài khoảng cách mà Lý Anh Tú
cũng không tấn công nữa. Hắn cảm thấy cánh tay mình tê dại đi, tên khốn kiếp
này bên trong vậy mà mặc xích giáp, vậy mà đòi quyết đâu, tinh thần kỵ sĩ chó
má gì. Kovalov nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lý Anh Tú liền nhếch mép cười.

- Quên nói với ngươi ta trong người luôn là mặc xích giáp đấy.

- Quên con mẹ ngươi à.

Lý Anh Tú quát lớn lao lên, Spadroon trong tay hắn vô cùng linh động, nhanh
nhẹn, đâm vào các điểm yếu hại của Kovalov, thế nhưng tên này lại vô xỉ, ỷ lấy
thân mặc xích giáp Spadroon đâm không thủng được cứ mặc kệ phòng ngự nhằm đầu
của Lý Anh Tú mà đánh đến. Kết quả Lý Anh Tú thì bị Kovalov đè lên đầu đánh
còn quần áo của Kovalov lại bị Lý Anh Tú đâm thành cái giẻ rách.

- Lại có ai dám ẩu đả trong thành Giác Long.

- Tránh đường, tránh đường cho thành quản đại đội làm việc.

Theo tiếng la ó vang lên, dân chúng xung quanh vội tản ra một con đường, thành
quản đại đội lập tức xông vào định bắt người, thế nhưng vừa chui ra khỏi đám
đông đập vào mặt hắn chính là một tấm lệnh bài màu vàng óng, bên trên khắc hai
chữ nổi “Thiếu Úy”. Tên đội trưởng nhìn vào bên trong liền thấy được hai thanh
niên như hai con trâu đực động dục lao vào nhau, một trong hai người chẳng
phải là vị Thiếu úy đại nhân khi sáng sao. Thành quản đại đội đội trưởng cười
khổ, vị Thiếu Úy này không phải đến thị sát, hắn tuyệt đối là đến gây bất ổn
trị an, chắc chắn là như vậy.

- Thiếu úy đại nhân đang làm việc, các ngươi bảo vệ vòng ngoài.

Trần Thư một tay giơ ra lệnh bài, đôi mắt vẫn dõi theo trận đấu vừa ra lệnh.

Làm việc con em ngươi. Rõ ràng là đang vi phạm luật pháp gây rối trị an được
không? Thế nhưng bọn hắn biết mình thấp cổ bé họng nên cũng không dám nói gì
liền cho người bủa ra xung quanh, kéo dãn khoảng cách với “sàn đấu”. Điều này
làm những khán giả đang xem bất mãn không ít, nhưng làm sao được, bọn hắn chỉ
đành lùi ra một chút, chỉ một chút mà thôi.

Rầm.

Bên trong sàn đấu Lý Anh Tú bất cẩn bị Kovalov bắt lấy tay kiếm, lực lượng cực
lớn từ Kovalov lôi kéo Lý Anh Tú về phía hắn sau đó lại tung một cước thẳng
vào ngực đá bay Lý Anh Tú vào một sạp hàng rong bên cạnh đường. Lý Anh Tú chỉ
thấy ngực mình như bị nghẹn lại, vết thương trước ngực vừa mới lành liền có
dấu hiệu muốn nứt ra. Hắn biết nếu kéo dài đối với hắn không có lợi, dù sao
hắn cũng mới bị thương lành lại, không thích hợp vận động mạnh kéo dài.

Kovalov thấy thắng thế được Lý Anh Tú liền cảm thấy thắng lợi của mình sắp
đến, hắn liền vung kiếm xông đến, hắn cũng cảm giác được điểm yếu của Lý Anh
Tú, kiếm thuật nhanh, xảo nhưng thiếu lực lượng, gặp xích giáp của hắn gần như
vô hại. Kovalov hoàn toàn có lợi thế, mặc dù hơi trái với tinh thần kỵ sĩ một
chút.

Lý Anh Tú thấy Kovalov lao đến liền bật người dậy. Lần này sẽ là lần quyết
định, trận đấu không thể kéo dài thêm nữa.

- Chết đi.

Cả hai gầm lên một tiếng đều đồng loạt đâm kiếm đến, Kovalov biết không thể
giết chết Lý Anh Tú nên đâm ra hướng về phần mô mềm, nhìn Lý Anh Tú hướng ngực
mình đâm đến ngược lại khinh thường, dù sao có xích giáp, hắn không thể bị Lý
Anh Tú tổn thương đến. Thế nhưng lúc này hắn lại thấy trên mặt Lý Anh Tú hiện
lên một nụ cười xảo quyệt liền hô không ổn.

Quả nhiên chờ đến khi Kovalov sắp đâm trúng Lý Anh Tú liền đẹp đẽ xoay người
né tránh, đồng thời thu về trường kiếm, nắm tay cầm đốc kiếm vung thẳng vào
đầu của Kovalov. Kovalov chủ quan tránh né không kịp liền bị đập trúng. Đừng
nhìn Spadroon nhỏ như vậy nhưng đốc kiếm của nó lại làm bằng thép, bên trên
còn khảm một viên đá quý, đập trúng một đòn như vậy đầu Kovalov lập tức toát
máu, hắn choáng váng lui về sau ba bước không nhận rõ phương hướng.

Lý Anh Tú biết thời cơ của mình đã đến liền chạy mấy bước chạy đà liền nhảy
cao lên không quát lớn.

- Xem tuyệt chiêu của ta, đoạt mệnh chân cây kéo.

Lý Anh Tú bay người lên không hai chân duỗi thẳng ra kẹp chuẩn xác vào cổ của
Kovalov, eo vận sức xoay người một trăm tám mươi độ quật ngã thân hình đồ sộ
như con gấu của Kovalov ngã xuống.

- Tốt, hay lắm.

- Trời ơi, đây chẳng lẽ là đoạt mệnh chân cây kéo trong truyền thuyết?

- Đoạt mệnh chân cây kéo là gì?

- Không biết, ta vừa nghe hắn nói thôi.

….….

Dân chúng xung quanh vì chiêu thức đẹp mắt, hiệu quả của Lý Anh Tú mà tán
thưởng. Hai chân Lý Anh Tú kẹp chặt cổ của Kovalov, một tay nắm lấy tay của
hắn, tay còn lại đấm mạnh vào ngực. Mặc dù Kovalov mặc xích giáp nhưng cũng
không cản được lực lượng từ nắm đấm của Lý Anh Tú, cổ lại bị kẹp chặt gỡ ra
không được. Hắn cảm giác không khí không thể vào phổi được, trời đất tối sầm.
Hắn sắp chếp. Sắp chết rồi.

- Đầu hàng, ta thua rồi. Ta thua.

Kovalov vỗ vỗ tay xuống mặt đường đầu hàng, hắn quả thực chịu koong được, dù
sao đây cũng là một hồi quyết đấu mà không phải là trận chiến sinh tử, hắn
cũng rất quý trọng tính mạng của mình, nếu không đã không thường xuyên mặc
xích giáp trong người rồi.

Lý Anh Tú nghe Kovalov đầu hàng cũng buông chân ra khỏi cổ hắn, thở dốc một
hơi, trận chiến này đối với một người mới bị thương như hắn quả thực là quá
sức. Trần Thư liền chạy đến đỡ hắn dậy ân cần hỏi.

- Chủ nhân, ngài không sao chứ?

Lý Anh Tú lắc đầu nói.

- Ta không sao.

Nói rồi liền quay sang đối với Kovalov nói.

- Ngươi đã bại. Từ này tránh xa Elina một chút, đừng làm phiền nàng nữa.

Lý Anh Tú nói dứt lời tiền tiêu sái quay người đi. Kovalov ảo não, hắn bại
không oan, nhân duyên của hắn và Elina cũng đã chấm dứt. Cũng tốt, như vậy hắn
sẽ không phải ảo tưởng theo đuổi nàng nữa. Nghĩ đến đây Kovalov thất tha thất
thểu cầm kiếm rời khỏi xứ Giác Long, hắn sẽ không trở lại nơi này nữa.

Hai người đều bỏ đi, dân chúng thấy không còn gì hấp dẫn cũng dần tán đi để lộ
ra một bóng dáng xinh đẹp. Elina. Nàng đến chậm một chút, khi nàng đến Lý Anh
Tú cũng đã chiếm được lợi thế, nếu không nàng tuyệt đối sẽ ngăn cản trận chiến
này lại. Thế nhưng nam nhân của nàng rất lợi hại, đánh thắng được cả Kovalov.
Dưới cái nhìn của nàng tuy hai người cùng đánh nhau nhưng phần sai tuyệt đối
là do Kovalov sai đấy, biết sao được. Nữ nhân khi yêu thì người yêu mình làm
gì mà chẳng đúng.

Lý Anh Tú đi được một đoạn liền cảm thấy ngực mình đau nhói, không chịu được
liền ngã quỵ xuống. May mắn Trần Thư ở phía sau nhanh tay đỡ lấy hắn. Lý Anh
Tú cười khổ.

- Vết thương lại vỡ ra rồi. Trở về nha môn, tìm đại phu băng bó lại một chút.

Nghe vậy Trần Thư liền kinh hoảng, phải biết bệ hạ cũng chỉ mới được lành vết
thương thôi, nếu lần này lại vỡ ra rất dễ để lại di chứng. Hắn nhanh chóng đưa
Lý Anh Tú chạy về nha môn sau đó liền đi tìm Lê Chân mời đại phu đến. Bệ hạ
lại lần nữa bị thương nha môn tức khắc bị loạn lên thành một bầy.

---------------------------------------------

Không biết các bác thấy những đoạn gần đây có bị loãng truyện không nhưng ta
cảm thấy ngoại trừ xây dựng đế chế ra thì cũng nên viết một chút về những câu
chuyện nhỏ lẽ của nhân vật chính (sắp đến là một nhân vật phụ nhưng quan
trọng) như vậy thì truyện về sau cũng hợp lý và hay hơn chứ chỉ chăm chăm xây
dựng vương quốc thì khô khan quá.

Tối viết thêm một chương nhé.


Đế Chế Đại Việt - Chương #150