Thế Giới Này Quá Loạn Rồi


Người đăng: mocchauhuyn

Kovalov thẫn thờ. Hắn thua, thua một cách ngu ngốc. Bản tính Elina hắn hiểu
rằng một khi nàng đã nói ra lời như vậy tức là ý nàng đã quyết, hắn không còn
một chút cơ hội nào để theo đuổi nàng nữa. Kovalov thất thần trở về thu dọn đồ
đạc, đám hộ vệ nhìn theo bóng lưng đáng thương của hắn có chút thương hại, bọn
họ cũng không ngờ rằng Phó hội trưởng vậy mà tuyệt tình như vậy, dù sao
Kovalov và phó hội trưởng quen biết nhau cũng rất lâu rồi, vậy mà lần này Phó
hội trưởng đuổi thẳng cổ Kovalov chứng tỏ vị trí của tên hoa công tử người
Việt kia trong lòng nàng vô cùng nặng. Từ đó trong thương hội lan truyền một
câu nói, có thể đắc tội hội trưởng đại nhân nhưng tuyệt đối đừng đắc tội Thiếu
Úy Đại Việt, nếu không sẽ bị Phó hội trưởng chỉnh rất thảm.

Trở lại với Elina, sau khi giải quyết xong Kovalov nàng liền đi đến phòng
mình, Lý Anh Tú còn đang chờ nàng đây. Elina đi vào bên trong vẫn còn thấy Lý
Anh Tú còn đang phiền muộn không khỏi bật cười. Lý Anh Tú nhìn nụ cười nàng
như hàng vạn ánh nắng ban mai rực rỡ, bỗng nhiên buồn phiền đều tan biến sạch.
Thực sự nếu cho hắn lựa chọn là một con cá ướp muối ở kiếp trước hay là bậc đế
vương như lúc này có lẽ hắn sẽ lựa chọn kiếp trước, sống tại một thế giới pháp
trị, yên bình. Thân là người đứng đầu Đại Việt, trên vai hắn quả thực gánh quá
nhiều áp lực, có lẽ điều hắn cảm thấy may mắn nhất chính là tại thế giới này
hắn lại tìm được một người tri kỷ.

- Chàng làm gì mà nhìn ta chằm chằm như vậy?

Elina thấy hắn giương mắt nhìn nàng gương mặt không khỏi xấu hổ nói. Lý Anh Tú
lắc đầu nói.

- Bởi vì nàng xinh đẹp, ta nhìn hoài không chán đấy.

- Miệng lưỡi trơn tru.

Elina phụng phịu nói nhưng trong lòng tràn đầy ngọt ngào, giờ nàng như một
thiếu nữ đang đến mùa xuân, nào có phải là một phó hội trưởng một thương hội
lớn đáng sợ như vừa nãy đâu. Nàng ngồi xuống ghế bên cạnh hắn hỏi.

- Sao chàng lại đến xứ Giác Long? Vết thương của chàng đã lành hẳn chưa đấy?

Lý Anh Tú gật đầu nắm lấy tay nàng để lên ngực trái nói.

- Vết thương đã bình phục rồi, nàng xem, giờ có đấm vào cũng không đau đâu?
Đấm thử đi.

Dẫu biết hắn đang trêu chọc nàng nhưng nàng nào dám thử, lỡ vết thương vỡ ra
thì lại khổ. Hai người trò chuyện đôi chút lại nói về chuyện làm ăn của thương
hội. Hoa Hồng Đen thương hội tại Đại Việt về cơ bản vẫn lấy thu mua các loại
đặc sản, hương liệu là chính sau đó chuyển vận đi sang nước khác để bán, còn
viện bán hàng hóa tại Đại Việt khá hạn chế.

Bởi nền kinh tế Đại Việt còn chịu nhiều ảnh hưởng của nền kinh tế tự nhiên tự
cung tự cấp, thêm chính sách bảo hộ nên thương nghiệp của Lý Anh Tú nên hàng
hóa của nước ngoài kể cả chính Hoa Hồng Đen thương hội cũng khó có thể cạnh
tranh lại được với tập đoàn thương mại quốc doanh. Lý Anh Tú hỏi.

- Vậy hàng hóa bán tốt nhất của thương hội tại các quốc gia khác là gì?

- Tất nhiên là len và dạ rồi. Không phải nói khoác như len và dạ của Bravia
tại Bắc Hải chính là số một, thậm chí đến cả Franzt đế quốc cũng không bằng
đây.

Elina tràn đầy tự hào nói, nhưng sau đó lại phiền muộn nói tiếp.

- Thế nhưng len, dạ đem đến Đại Việt lại không thể bán được. Người Việt mùa
hè đã có vải dệt bằng sợi chuối, vải lụa đến mùa Đông lại chuộng mặc vải bông,
ngoại trừ lớp quyền quý còn có thể mua vải len, vải dạ, tầng lớp bình dân lại
không ưa chuộng mấy.

Phải nói nền dệt may của Bravia cực kỳ phát triển, vải dệt của Bravia rất tốt,
màu sắc cũng đẹp, nhất là những loại vải dệt từ lông thú. Tuy nhiên người Việt
sống tự cung tự cấp đã quen, chỉ mới chuyển mình sang kinh tế hàng hóa, họ
quen sử dụng những loại vải có xuất xứ từ nền nông nghiệp bản địa, giá rẻ nên
vải dệt của Bravia ngược lại không bán được tại Đại Việt.

Lý Anh Tú nghe đến đây cũng nhớ đến Đại Việt cũng sở hữu một nền dệt vải rất
phát triển, từ thời Bắc thuộc dân Việt đã biết dùng đến cây chuối xé nhỏ ra
làm tơ dệt thành một loại vải mặc rất mát, màu vàng nhạt, rất đẹp nhưng lại dễ
rách, người Việt cũng biết nuôi tằm lấy tơ dệt lụa chất lượng cũng không thua
kém nước phương Bắc, người Việt còn có một loại vải đặc biệt dệt từ bông gọi
là vải “Cát Bá”. Thế nhưng nền dệt của Đại Việt từ đầu thế kỷ mười lăm trở về
trước vẫn có nhiều hạn chế, sản lượng vẫn chưa quá cao, sản phẩm lại chưa đa
dạng. Tại thế giới này vải của Đại Việt cũng vẫn mang theo luôn cái hạn chế
của nó là chưa phong phú vể chủng loại, và màu sắc còn chưa đa dạng. Lại nói
xuyên về vải dệt phương pháp dệt trước kia là độc quyền của các nước phương
Đông, nhưng sau đó lại được lan truyền sang các nước phương Tây, người phương
Tây học được cách dệt vải, không những vậy còn sáng tạo ra nhiều kiểu dệt hơn,
mẫu mã đẹp hơn, sản lượng cao hơn cả các nước phương Đông.

Lý Anh Tú nghĩ đến đây liền không khỏi muốn đa dạng hóa loại vải trong nước
một chút. Lý Anh Tú nói.

- Nàng cho ta xem một chút loại vải các nàng dệt được không?

- Có thể, chàng xem, đây chính là vải của Bravia dệt thành.

Elina gật đầu liền lấy trong tủ ra một xấp vải lại có rất nhiều loại. Lý Anh
Tú nhìn một chút đúng là loại vải rất đa dạng đây. Vải dạ lại rất mịn, có các
màu đỏ, sẫm, tím những màu này ở Đại Việt nhuộm cực kỳ khó nên màu tím khi xưa
là giành riêng cho hoàng tộc dùng đây. Còn có các loại vải bông màu trắng thô,
vải sọc kẻ caro, màu sắc đều rất đẹp. Đa số các loại vải đều được dệt từ lông
cừu và bông, nhưng nét dệt lại rất tinh xảo, Lý Anh Tú thực sự không tìm ra
được điểm yếu. Lý Anh Tú không khỏi cảm thán nói.

- Vải quả thực rất tốt, chỉ tiếc là giá thành thực sự cao, thực sự không phải
ai cũng mua được.

Elina nghe vậy cũng thở dài nói.

- Thực ra cũng không phải là hết cách, chỉ là thương hội còn chưa có nhận
định rõ ràng về Đại Việt nên vẫn dùng giá cả, phương thức khi bán tại các nước
khác. Có lẽ tương lại sẽ phải giảm giá thành xuống.

Lý Anh Tú kinh ngạc hỏi.

- Vải đẹp như thế này dệt ra rất kỳ công, giảm giá cả xuống các nàng còn có
lợi nhuận sao?

Elina thấy Lý Anh Tú kinh ngạc lại hỏi một câu hỏi nàng xem là “ngây thơ” như
thế liền bậc cười nói.

- Không hẳn đâu. Nếu là năm năm trước chàng nói ngược lại rất đúng, nhưng từ
ba năm trước sau khi máy dệt được cải tiến và máy kéo sợi được áp dụng vào sản
xuất vải dệt ra rất nhanh, chất lượng lại tốt, giá cả cũng giảm xuống không
ngờ.

- Cái gì?

Lý Anh Tú vừa uống một ngụm nước liền phun ra, may mắn Elina ngồi cạnh hắn mà
không phải là đối diện, nếu không sẽ dính toàn bộ ngụm nước vừa rồi. Lý Anh Tú
kinh ngạc hỏi.

- Bravia lại có máy dệt và máy kéo sợi?

Elina nhìn Lý Anh Tú biểu cảm như vậy có chút không hiểu nói.

- Có gì là ngạc nhiên? Năm năm trước từ khi thoi dệt được cải tiến tốc độ dệt
vốn đã tăng lên rất nhanh, nhân công se sợi tốc độ làm ra còn không kịp để dệt
đây. Nhân công kéo sợi đã dùng máy xe sợi nhưng sợi se ra to, thô, chất lượng
cũng kém nhưng sau đó một năm máy kéo mới được nghiên cứu ra tốc độ se sợi
nhanh hơn gấp nhiều lần, sợi cũng tốt, dệt vải ra rất đẹp. Ba năm trước máy
dệt và máy kéo sợi được áp dụng rộng rãi giá thành vải thẳng tắp hạ xuống, lại
được ưa thích ở khá nhiều nước đây.

Lý Anh Tú trợn mắt, làm sao hắn có thể không kinh ngạc sao được. Trước kia hắn
qua nàng tìm hiểu về các quốc gia tại Bắc Hải và một số quốc gia ở phương Tây
rõ ràng ngoại trừ Bravia và Franzt đế quốc là phong kiến tập quyền đỉnh cao,
các nước khác vẫn đang là nền quân chủ phân quyền, ảnh hưởng của Thần giáo còn
khá lớn, Lý Anh Tú nhìn trình độ sản xuất của bọn họ ước chừng cũng chỉ tầm ở
thế kỷ 15-16 so với kiếp trước. Ấy vậy mà đùng một cái Elina lại nói Bravia đã
có được máy dệt và máy se sợi cải tiến. Lý Anh Tú thông qua nàng mô tả thì máy
kéo sợi này ít nhất cũng cỡ như máy kéo sợi Jenny. Nhưng loại máy này ở kiếp
trước là khi nào ra đời? Là thế kỷ 18 khi nền phong kiến đã thoái trào, chủ
nghĩa tư bản lên ngôi. Thế nhưng tại thế giới này thì sao? Vẫn tồn tại phong
kiến tập quyền, vẫn tồn tại phong kiến phân quyền, hơn nữa đại diện hai thể
thức này là Bravia và Gemanic vẫn đang phát triển ở đỉnh cao, nhưng nền sản
xuất của Bravia nói riêng lại đi trước thời đại 200 năm? Như thế là như thế
nào? Thế giới này quá quỷ dị, quá loạn lạc. Mẹ ơi, con muốn về nhà.

-----------------------------------

Không tìm được tài liệu thành ra phải chuyển hướng mà phát sinh ra chương này
đây. Giờ viết thêm chương nữa, nếu kịp thì đăng, không kịp thì chỉ đành để
mai.


Đế Chế Đại Việt - Chương #147