Người đăng: mocchauhuyn
Sáng hôm sau Lý Anh Tú thay một bộ thường phục dẫn theo Trần Thư đi ra khỏi
Nha môn, các Cấm quân cũng không có đi theo, dù sao đây cũng là xứ An Bang,
dân số phần lớn là Việt tộc một mực trung thành với bệ hạ nên về trị an tuyệt
đối không có vấn đề.
Lý Anh Tú ở tại Giác Long công việc không phải quá nhiều, dù sao nơi này nông
nghiệp vẫn chiếm chủ đạo, mặc dù dưới sự trị vì của Lý Anh Tú nền kinh tế hàng
hóa đã du nhập vào xứ Giác Long phá vỡ kinh tế tự cung tự cấp nơi đây, thế
nhưng thương nghiệp tính ra vẫn còn hạn chế bởi quân cảng chưa đối ngoại mở
ra, thương nhân ngoại quốc đến đây buột phải đi từ An Bang đến Giác Long, giá
thành sản phẩm tăng cao, không cạnh tranh lại với các hàng hóa của thương lái
quốc nội. Đây cũng là một biện pháp Lý Anh Tú muốn thực thi để bảo vệ nền
thương nghiệp quốc nội còn non trẻ, chỉ khi nào tập đoàn thương mại quốc doanh
đủ lớn mạnh, đủ sức lãnh đạo nên kinh tế quốc nội đương đầu với các thương hội
nước ngoài, khi đó Đại Việt mới toàn diện mở cửa với bên ngoài.
Thành Giác Long về cơ bản rất rộng rãi so với thành An Bang, người cũng nhiều
hơn, nhưng lại ít sầm uất hơn, khu vực thương nghiệp phát triển nhất vẫn là
ngoài phía bến cảng, các thương nhân phục vụ khác hàng lại là các binh lính
của Bắc Hải hải sư.
Lý Anh Tú đi trên đường bỗng nhiên thấy được một cửa hàng hoa, cái này lại rất
hiếm rồi, thông thương ở trong thành thị Đại Việt rất ít cửa hàng hoa, hoặc
chỉ mở bán vào những ngày đặt biệt tại ven đường. Ví như tại Thăng Long Lý Anh
Tú biết có một, hai cửa hàng gì đó, còn như ở An Bang thành thì tuyệt đối
không có.
- Chị gái, hoa này bán thế nào?
Lý Anh Tú liền đi đến chỉ vào những đóa hoa hồng đỏ được buột gọn gàng thành
từng bó hỏi. Hắn cũng thật không ngờ rằng tại nơi đây lại có hoa hồng đỏ, Lý
Anh Tú mặc dù không có nghiên cứu về hoa hồng nhưng hình như Việt quốc thời
xưa vốn không có loại này.
Bán hoa là một phụ nữ tầm khoảng ba mươi tuổi, vấn tóc lên theo lối người
thiếu phụ. Nàng nhìn thấy người thanh niên trước mặt ăn vận áo lụa màu trắng
nhìn liền biết không phú thì cũng quý, phải biết dân chúng Đại Việt ăn vận
quần áo đa phần là sẫm màu, ăn mặc sáng màu như vậy tuyệt đối chính là công tử
ca nhà quyền quý chuyên đi chọc phá con gái nhà lành. Nếu Lý Anh Tú biết ý
nghĩ của nàng tuyệt đối là hộc máu, nhìn hắn có chỗ nào giống công tử ca,
giống con họa mi à. Nàng mang theo ánh mắt đề phòng nói.
- Bẩm công tử, hoa này năm tiền một hoa. Công tử tùy tiện chọn lựa.
Lý Anh Tú kinh nghi một tiếng.
- Hoa này lại đắt như vậy.
Với giá cả hiện tại của Đại Việt một cân gạo bất quá cũng chỉ là mười tiền,
một hoa này lại đến năm tiền. Thiếu phụ kiên nhẫn giải thích nói.
- Công tử không biết, hoa này vốn không phải là trồng được mà là mọc hoang
dã, từ sáng sớm chồng của ta đã phải leo lên núi cao để hái về mới được màu
sắc như vậy, số lượng cũng không nhiều. Của hiếm thì đắt. Nếu công tử muốn mua
ta có thể bán cho công tử ba tiền một bông, không thể giảm nữa rồi.
Lý Anh Tú lại tò mò hỏi.
- Giác Long đất đai bao la, tại sao các ngươi không thử trồng gây giống xem
sao?
Thiếu phụ lắc đầu nói.
- Chồng của ta cũng từng hái đem giống về trồng, nhưng không hiểu sao trồng
rất khó sống, không bao lâu liền bị chết. Nên nhà ta cũng không tiếp tục rồi.
Dù sao vùng núi đó hoa hồng cũng còn đầy rẫy, mỗi ngày hái một ít cũng không
hết.
Lý Anh Tú không hiểu biết về trồng hoa nên cũng không đưa ra ý kiến gì. Hắn
nói.
- Lấy cho ta chín mươi chín hoa, giúp ta gọi lại hình thù như thế này.
Thiếu phụ lập tức vui vẻ, mặc dù hoa này rất hiếm nhứ giá đắt, bình thường
cũng không có mấy người mua đây. Nàng nhanh chóng dưới sự hướng dẫn của Lý Anh
Tú xếp thành một bó hoa hình trái tim. Đến khi Lý Anh Tú hài lòng liền lấy ra
năm quan đưa cho nàng. Thiếu phụ vội nói.
- Công tử, tiền không có nhiều như vậy.
Lý Anh Tú lắc đầu nói.
- Hoa rất đẹp, ta không chiếm tiện nghi của ngươi, còn lại năm tiền xem như
tiền ngươi giúp ta bó lại hoa. Đúng rồi, ngươi biết Hoa Hồng Đen thương hội ở
đâu không?
Thiếu phụ đang bị tiền nện choáng vô thức nói.
- Công tử đi đến thành Đông, bọn họ ở nơi đó.
- Cảm ơn rồi. Trần Thư, đi.
Lý Anh Tú đi rồi thiếu phụ mới chợt bừng tỉnh. Nha, vị công tử ca này mua hoa
lại hỏi Hoa Hồng Đen thương hội làm gì? Nhất định là để gây rồi Elina tiểu thư
rồi. Lý Anh Tú không biết rằng Elina tại Giác Long xứ cũng rất có danh tiến
bởi nàng làm người nhân hậu, lại xinh đẹp, hay giúp đỡ người khác nên được dân
chúng xứ Giác Long khá yêu quý mặc dù nàng là người ngoại quốc. Việt tộc là
vậy, bọn họ có lòng yêu thương rộng lớn, ai đối xử tốt với bọn họ bọn họ tuyệt
đối ghi nhớ lấy.
- Cu Tí.
Thiếu phụ hướng trong nhà hô lên, lát sau một cu nhóc bốn tuổi cắt đầu tóc ba
chỏm, mặc áo phanh bụng chạy ra hỏi.
- Mẹ gọi con có chuyện gì không?
Thiếu phụ chống nạnh nói.
- Chạy nhanh sang Hoa Hồng Đen thương hội nói rằng có một vị công tử ca mặc
áo màu trắng sang tìm Elina tiểu thư gây rối đấy.
Lý Anh Tú cùng Trần Thư đi đến thành Đông, Lý Anh Tú ăn mặc như một vị công tử
ca, trên tay còn cầm một đóa hồng lớn làm dân chúng xung quanh nhìn theo,
không những vậy hắn đi đến đâu còn bị né ra xa đến đó như tránh tà. Lý Anh Tú
khẽ cười khổ, dân Việt tính tỏ mò quả nhiên bắt nguồn từ xa xưa đây.
Bởi không biết đường nên phải mất một lúc lâu, hỏi thêm hai người nữa bọn họ
mới có thể tìm đến được Hoa Hồng Đen thương hội. Nhưng bất thường là hộ vệ ở
đây ai vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm trọng như lâm đại địch vậy. Vừa rồi có một
cu nhóc đến báo với bọn họ có người đến muốn gây rối với Phó hội trưởng, quả
thực là ăn gan hùm gan báo, Phó hội trưởng đối với bọn hắn là bậc nữ thần
không thể xâm phạm, làm sao có thể để một tên nước Việt gây rối đến đây, vì
vậy bọn hắn thề nếu tên đó dám bén mãn tới sẽ đập cho một trận.
- Đội trưởng, ngài nhìn có phải là tên kia không?
Một tên hộ vệ chỉ phía bên kia đường liền thấy quả nhiên là một tên công tử ca
mặc áo màu trắng, trên tay còn cầm một bó hoa lớn, người xung quanh thấy hắn
liền tránh xa, rõ ràng không phải loại tốt đẹp gì. Đám hộ vệ này là hộ vệ tại
Giác Long, nếu là những tên hộ vệ ở Thăng Long hay đi theo Elina tuyệt đối sẽ
nhìn ra người này chính là người yêu của Phó hội trưởng bọn hắn, còn cái áo
kia chính là của Phó hội trưởng bọn hắn tặng đấy. Tên đội trưởng nói.
- Gọi anh em tới đây, cẩn thận đề phòng xem bọn hắn muốn là gì.
Rất nhanh mười tên hộ vệ khác đã xông ra dàn trận chờ địch nhân đến. Lát sau
Lý Anh Tú cầm theo bó đi đến trước cửa, hắn hồn nhiên không để ý đến đại đội
nhân mã đang nhìn chằm chằm hắn, dù sao hắn cũng không phải lần đầu đến Hoa
Hồng Đen thương hội tìm Elina đây. Thế như Trần Thư lại cảm nhận được không
khí chiến trận trùm khắp, tay liền nắm chặt thanh Spadroon, sẵn sàng tiến lên
bất cứ lúc nào.
Lý Anh Tú bước lên chào viên đội trưởng nói.
- Xin chào, phiền phức thông báo Elina tiểu thư, có người quen đến tìm nàng.
Quả nhiên là hướng đến Phó hội trưởng tìm phiền phức, Phó hội trưởng mới đến
đây không lâu, hắn đi theo bảo vệ cũng không thấy Phó hội trưởng gặp người
này, làm sao có chuyện quen biết ở đây. Tên đội trưởng kìm nén sự phẫn nộ nói.
- Phó hội trưởng ta đâu phải muốn gặp liền gặp, loại công tử ca như ngươi mấy
ngày nay đến không phải chục cũng là một tá người rồi. Mời ngươi trở về đi.
- Công tử ca?
Lý Anh Tú ngạc nhiên nhìn nhìn lại bản thân, nơi nào giống công tử ca? Các
ngươi có bị mù không? Lý Anh Tú nhìn đây là Hoa Hồng Đen thương hội cũng bình
tĩnh nói.
- Ta thực sự quen với Phó hội trưởng các ngươi, mời thông báo một tiếng nàng
sẽ ra mặt.
Tên đội trưởng càng phẫn nộ nghiến răng nói.
- Ta nói lại lần nữa, mời công tử đi về.
=================++
Cái giống hoa hồng ta không biết đâu, nhưng nghĩ nghĩ hình như loại đó không
bắt nguồn từ nước Việt đây, ngày trước ba ta cũng có trồng hoa Hồng nhưng khó
nuôi cực.