Người đăng: mocchauhuyn
- Tuyên chiến với Bravia.
Gemanic là một quốc gia lấy võ lập quốc, bọn họ vẫn thường hay nhận mình là
hậu duệ của chủng người Gecman cao quý, sùng bái bạo lực. Trước cuộc chiến hai
mươi năm trước Gemanic là một quốc gia hùng mạnh trong khu vực, khi đó Bravia
bất quá chỉ là một quốc gia tầm trung. Ấy vậy mà chỉ qua cuộc chiến đó Gemanic
mất người, mất của, mất đất, Bravia lại trở thành một trong ba quốc gia hàng
đầu của Bắc Hải, người Gemanic quả thực nuốt không trôi. Suốt hai mươi năm từ
thời Vinhem đệ nhị cho đến Vinhem đệ tam một mực tích xúc lực lượng hòng dạy
cho Bravia một bài học nhớ đời.
- Bẩm quốc vương, xin ngài suy nghĩ lại, nếu hiện tại khai chiến với Bravia,
chúng ta lợi bất cập hại.
Marcro đại công là một trong hai vị đại công hùng mạnh nhất đế quốc, lời nói
của hắn lại rất có hiệu lực. Một lời vừa nói ra hội đồng quý tộc liền im
miệng. Vinhem đệ tam không vui nói.
- Vậy theo ý của Marcro đại công Gemanic chúng ta phải nhịn nhục, chịu đừng
nỗi nhục này sao?
Marcro bình tĩnh nói.
- Thần không có ý đó thưa quốc vương. Chỉ là theo thần nghĩ hiện tại chúng ta
vẫn chưa rõ thái độ và thực lực của Bravia như thế nào. Nếu hiện tại động binh
e sẽ thiệt thòi lớn. Dẫu sao cũng cần phải có thời gian chuẩn bị.
Đứng phía đối diện Thomas đại công hừ lạnh một tiếng nói.
- Chuẩn bị? Chúng ta đã chuẩn bị suốt hơn hai mươi năm…
- Suốt hai mười năm còn có thể, chỉ chờ đời một khoảng thời gian ngắn nữa lại
không chịu được sao?
Marcro lớn tiếng cắt ngang lời Thomas đại công. Thomas không cãi được, hừ lạnh
khoanh tay đứng đó liền không nói gì. Marcro hứng Vinhem đệ tam nói.
- Bẩm quốc vương, thần kiến nghị nên thăm dò Bravia từng bước, đến khi đó
chúng ta khai chiến cũng không muộn.
Ngừng một lát Marcro nói tiếp.
- Hơn nữa trong chiến báo nói rằng Bravia sử dụng một vũ khí rất kỳ lạ, thần
mong quốc vương hãy sớm dò xét, nếu không quân ta sẽ bị bất ngờ với loại vũ
khí đó.
Vinhem đệ tam nghe đến đây cũng bị thuyết phục, hắn hít một hơi sâu kiềm chế
lại tâm tình rồi nói.
- Vậy việc này trước tiên giao cho Marcro đại công giải quyết đi.
Ngày hôm sau Gemanic hướng thế giới thông cáo đòi hỏi Bravia phải cho Gemanic
một câu trả lời về vụ việc. Đối với yêu cầu của Gemanic Nikolai đệ tứ đến họp
triều đình cũng không cần, ba ngày sau Bravia liền gửi đến sứ đoàn của Gemanic
một bao tải hàng trăm cái tai bị cắt xuống của tù binh Gemanic. Động thái cứng
rắn này của Bravia cho thấy thái độ của mình, tình hình khu vực Bắc Hải bị hâm
nóng lên hơn bao giờ hết. Bravia và Gemanic bên trong bộ máy chiến tranh liền
âm thầm điều động. Lúc này một chi hạm đội cũng từ Bravia chạy thẳng đến Đại
Việt.
Đại Việt lúc này sau mấy ngày cũng liền nhận được tin tức. Ỷ Lan tuy buông rèm
nhiếp chính nhưng quyền lực có hạn, không thể đưa ra quyết sách, cuối cùng
cũng phải để đến Lý Anh Tú trực tiếp thượng triều.
Lại nói đến Lý Anh Tú, mấy ngày quá hắn quả thực rất sung sướng, buổi sáng
liền có An Tư bầu bạn, buổi chiều Elina liền ghé qua thăm hắn. Tình cảm ba
người tăng tiến không ít. Nhưng không hiểu sao Lý Anh Tú vẫn có cảm giác An Tư
một mực u buồn nhưng truy hỏi nàng lại không trả lời. Lý Anh Tú cũng đành
chịu, dù sao hắn cũng không hiểu được tâm lý của nữ nhân cho lắm.
- Bệ hạ giá lâm.
Theo tiếng gọi lớn, quần thần bên trong Càn Nguyên điện liền chỉnh lý y phục
chờ đón vị hoàng đế đã có một thời gian không thượng triều. Lý Anh Tú vẫn còn
có chút suy yếu được Trần Thư đỡ đi lên Càn Nguyên điện ngồi vào ghế rồng, bên
phải ghế rồng là một chiếc ghế phượng, đặt trên một bậc tam cấp, có phủ rèm
che, ấy là vị trí của thái hậu Ỷ Lan.
- Bái kiến bệ hạ.
Quần thần nhìn thấy bệ hạ đã thượng triều trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng cung
kính khom người hành lễ. Lý Anh Tú phất tay nói.
- Các khanh bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ.
Đợi quần thần ổn định Lý Anh Tú mới nói.
- Trong những ngày qua Trẫm không thể xử lý quốc sự, việc nước đều do Thái
hậu cùng các vị quần thần đảm nhiệm, Trẫm xin cảm tạ tất cả các khanh đã vì
giang sơn Đại Việt mà ra sức.
- Bệ hạ quá lời, đó là trách nhiệm của chúng thần.
Cả triều đình đồng thanh nói. Lý Anh Tú gật đầu, dù là việc không cần thiết
nhưng một lời cảm ơn của quân vương sẽ rất khích lệ quần thần đây. Lý Anh Tú
tuy đế vương tâm thuật không biết nhiều nhưng hắn tin tưởng dùng sự chân thành
của đế vương để cảm hóa quần thần luôn là điều đúng đắng đấy. Năm xưa Quang
Trung hoàng đế không phải cần đến ba lần mời Nguyễn Thiếp nhập sĩ là gì. So
với việc Lưu Bị ba lần mời Khổng Minh vốn Khổng Minh đã có ý tìm minh chủ
chẳng qua vờ vịt “thử” Lưu Bị đồng thời nâng cao giá trị của bản thân thì
Quang Trung ba lần mời Nguyễn Thiếp - một vị ẩn sĩ đã không màn thế sự nhập sĩ
mới đúng là dùng sự chân tâm mà cảm động danh thần.
Thượng triều chẳng qua chỉ là giải quyết một số chuyện cơ bản của quốc gia, đa
số Lý Anh Tú đều là nghe, điều gì cần thiết thì phê chuẩn. Điều vui mừng nhất
chính là trải qua mấy tháng thi công Phủ Tân Bình cuối cùng cũng đã xây dựng
hoàn tất, Tô Hiến Thành tiếp tục xây dựng mở rộng, đồng thời kiến tạo phủ
Triệu Phong. Thánh Dực quân dưới sự chỉ huy của Trần Bình Trọng lấy trung tâm
phủ Tân Bình bình định bán kính ba trăm dặm, ngoại trừ xứ Goldland vẫn chưa
đụng đến, về cơ bản đã bình định hoàng tất, lại thu thập về cho phủ Tân Bình
mười ngàn Man tộc. Lý Anh Tú cũng lần nữa gọi hỏi thống kê về nhân khẩu không
ngờ Đại Việt dân số đã vượt qua một trăm ngàn người, trong đó Việt tộc chiếm
bốn phần, người bản địa và người Man tộc chiếm sáu phần. Đối với con số này Lý
Anh Tú bày tỏ không hài lòng. Trong lòng hắn tính toán dân số Việt tộc ít ra
cũng phải chiếm hơn một nửa mới có thể.
Sau khi tan triều Lý Anh Tú liền triệu tập Cơ Mật viện, những vấn đề quan
trọng nhất của đất nước sẽ được bàn luận tại đây. Lúc này Trần Thủ Độ đại diện
cho cơ quan Ám bộ nói.
- Bẩm bệ hạ, Ám bộ vừa nhận được tin tức Bravia và Gemanic có xung đột, chiến
tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Lý Anh Tú thời gian trước cũng có nghe Elina nói đến mâu thuẫn giữa hai nước,
không ngờ tình trạng căng thẳng đã tăng lên đến mức đó. Lý Anh Tú hỏi.
- Các khanh thấy trước mắt Đại Việt ta nên làm thế nào?
Mọi người trầm ngâm suy nghĩ, Bravia và Gemanic là hai quốc gia có máu mặt ở
Bắc Hải, nếu hai quốc gia này khai chiến ảnh hưởng đến các nước khác sẽ không
phải là nhỏ. Đại Việt tuy nằm tách biệt tuy nhiên nhất định có ảnh hưởng, dù
sao hiện tại hơn một nửa kim ngạch xuất khẩu của Đại Việt chính là đến Bravia,
nếu chiến tranh nổ ra kinh tế của Đại Việt sẽ bị ảnh hưởng khá lớn. Cuối cùng
Lê Văn Thịnh nói.
- Bẩm bệ hạ, theo ý kiến của thần Đại Việt và Bravia là minh hữu, nếu chiến
tranh nổ ra chúng ta có thể nghĩ đến việc trợ giúp minh hữu nếu có một thỏa
thuận thích hợp.
Ý của hắn chính là hai chúng ta là minh hữu, đánh nhau ta có thể giúp, tuy
nhiên ngươi cũng phải bỏ ra một cái giá nào đó đi, dù sao thiên hạ không có
bữa cơm chùa. Phạm Tu cũng đồng ý với Lê Văn Thịnh nói.
- Thần đồng ý với Lê học sĩ, dù sao nếu Bravia bị bại trận Đại Việt sẽ có hại
nhiều hơn là lợi.
Lý Anh Tú trầm ngâm cân nhắc thiệt hơn, hắn quay sang Lữ Gia hỏi.
- Bảo Công, khanh nghĩ như thế nào?
Lữ Gia bỗng nhiên nở ra một nụ cười mà ai nhìn cũng cảm thấy hơi lạnh sống
lưng nói.
- Bệ hạ, ngài không cảm thấy đây là cơ hội của chúng ta để lấy quần đảo Sắt
sao?
Quần đảo Sắt có mỏ diêm tiêu, chỉ bấy nhiêu thôi cả triều đình Đại Việt đã có
đủ lý do để quyết tâm thu phục nơi này về tay mình. Lần trước bởi e ngại
Gemanic phản ứng nên Đại Việt chỉ lấy phá hoại, cướp bóc làm chủ yếu mà không
chiếm đóng. Tuy nhiên hiện tại cục diện thay đổi, nếu Bravia có thể kéo lấy
chân của Gemanic, Đại Việt tuyệt đối có thể nuốt vào được quần đảo Sắt.
Lữ Gia lại nói tiếp.
- Tất nhiên là phải xem thử mức độ xung đột của Bravia và Gemanic đến đâu
nữa. Nếu hai bên chỉ đánh sơ sơ thần e rằng nếu chúng ta chiếm được quần đảo
Sắt cũng sẽ bị người Gemanic phản công. Như vậy chúng ta cần một hiệp nghị,
hoặc ít ra là một cam kết của Bravia về quần đảo Sắt.