Người đăng: mocchauhuyn
Bên trong phòng Lý Anh Tú ôm lấy Elina im lặng hồi lâu, nghe tiếng khóc nàng
nức nở. Hắn khẽ vuốt vuốt tóc nàng, quả thực hắn cảm thấy rất hạnh phúc, khi
hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất chính âm thanh của nàng đã kêu gọi hắn trở lại.
Lý Anh Tú có thể cảm giác được thân thể mềm mại của giai nhân run rẩy, ngửi
được hương thơm tự nhiên phát ra từ cơ thể của đối phương, nếu có thể hắn muốn
khoảng khắc này được dừng lại mãi. Thế nhưng chỉ được một lúc hắn mới biết
được hưởng thụ hương diễm không phải dễ dàng, còn cần phải có sức khỏe mới
được.
- Elina… nàng đè ta có chút ngạt thở.
Lý Anh Tú khó khăn nói. Phải biết hắn là bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy, lâu ngày
không được ăn uống kỹ càng thân thể suy yếu, mặc dù Elina là nữ nhi nhưng dáng
người cao, nặng ít nhất cũng phải gần năm mươi cân, đè lên người hắn hồi lâu
như vậy quả thực Lý Anh Tú không hưởng thủ nổi.
- Đáng ghét.
Elina nghe tình nhân nói vậy gương mặt ửng đỏ vội vàng ngồi dậy. Đôi mắt đen
sâu lắng thâm tình nhìn lấy Lý Anh Tú, giọng nàng quan tâm hỏi.
- Chàng còn thấy khó chịu chỗ nào không?
Lý Anh Tú mỉm cười cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng đặt lên tim mình nói.
- Chỉ cần có nàng ở đây, dù vết thương có đau đớn thì vẫn là thoải mái.
- Lẻo mép. Có phải lúc ta không ở đây chàng cũng dùng miệng lưỡi như vậy để
tán tỉnh cô gái khác?
Elina rút tay lại liếc mắt nhìn hắn nói. Lý Anh Tú liền cười xòa giơ tay lên.
- Thề có trời đất, ta không có tán tỉnh bất cứ cô gái nào. Ta chỉ nhớ mỗi
mình nàng đấy.
- Ba hoa, ta cũng không có tin.
Elina lại hiếm thấy bộ dáng con gái hờn dỗi. Nhìn nàng như vậy Lý Anh Tú lại
cảm thấy như ăn đường mật, chỉ trước mặt hắn nàng mới có thể thể hiện ra dáng
vẻ như vậy, bình thường tại Hoa Hồng Đen thương hội làm gì có ai dám xúc phạm
đến nàng đâu.
- Thiếu úy đại nhân, Phạm thái y cầu kiến.
Bên ngoài vang lên tiếng của An Tư, hóa ra nàng khi thấy Lý Anh Tú tỉnh đã đi
Thái y viện thông tri cho Phạm Công Bân. Phạm Công Bân nghe nói bệ hạ tỉnh lại
liền ba chân bốn cẳng chạy đến, trên đường cũng được An Tư thông báo tình hình
bên trong, nên khi bước vào đầu tiên thấy Elina cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên,
chỉ có chút tò mò về vị nương nương tương lai này mà thôi.
- Bái kiến thiếu úy đại nhân.
Phạm Công Bân tuổi cao lại chạy đường xa nên dù có chút điều chỉnh nhưng cũng
có chút thở gấp. Vào theo phía sau lại là Trần Thư và Kovalov. Nhìn thấy bệ hạ
thức tỉnh Trần Thư trên gương mặt viết rõ hai chữ kích động, quả nhiên vẫn là
Elina tiểu thư có trọng lượng đối với bệ hạ đây. Kovalov lại đánh giá Lý Anh
Tú, nhìn bộ dáng vừa mới khóc, ánh mắt ngọt ngào của Elina nhìn người nam nhân
này trong lòng Kovalov bỗng nhiên trầm xuống. Quả nhiên quận chúa đã có người
yêu thích trong lòng, chuyến đi Đại Việt này không phải là ngẫu nhiên.
Phạm Công Bân đến bắt mạch cho Lý Anh Tú một chút, lại một lần nữa kiểm tra
vết thương liền nói.
- Thiếu úy đại nhân đã không có việc gì, cố gắng điều dưỡng tầm nửa tháng sau
sẽ hoàn toàn khôi phục.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Phạm thái y vất vả rồi.
Phạm Công Bân liền vội nói.
- Thiếu úy đại nhân quá lời, đây là trách nhiệm của hạ quan.
Đùa nhau à, ăn lộc của vua phải làm việc cho vua, may mắn hắn biết bệ hạ là
người phóng khoáng không có một chút giá đỡ, nếu như kiếp trước gặp một quân
vương khác nói như vậy Phạm Công Bân có ngày chết vì trụy tim. Người ta nói
gần vua như gần cọp, bị vua quá sủng ái ngày chết của ngươi tuyệt đối cách
không xa.
- Thái hậu giá lâm.
Bên ngoài liền vang lên tiếng thông báo, từ bên ngoài Ỷ Lan nhanh chân bước
vòa, nhìn bên trong đông người vậy cũng có chút bất ngờ, bất quá là người trải
qua không biết bao nhiêu sóng gió Ỷ Lan lập tức điều chỉnh lại trạng thái của
mình nói.
- Lý khanh đã tỉnh rồi sao?
- Bái kiến thái hậu.
Mọi người vội rối rít cúi chào. Elina cũng liếc mắt nghi ngờ, một vị quan bị
thương lại được Thái hậu đến thăm hỏi, điều này có chút bất thường đây? Lý Anh
Tú nhìn mẹ nuôi của mình như vậy cũng nhếch môi cười nói.
- Bẩm thái hậu thần đã không có việc gì.
Ỷ Lan hỏi Phạm Công Bân một chút xác nhận Lý Anh Tú không có vấn đề gì lớn
cũng triệt để yên tâm. Lúc này nàng mới quay sang Elina hỏi.
- Không biết vị cô nương này là?
- Bẩm Thái hậu, tiểu nữ là phó hội trưởng của Hoa Hồng Đen thương hội Elina,
là bằng hữu của Lý thiếu úy.
Elina vội nói, nàng không hiểu sao ánh mắt của Thái hậu nhìn nàng lại có chút
lạ lạ. Ỷ Lan a một tiếng, hẳn là bằng hữu. Thái hậu cũng không ở lại lâu, dù
sao nàng vẫn còn đang nhiếp chính, bề bộn nhiều việc đây. Tuy Lý Anh Tú đã
tỉnh lại nhưng mười ngày nửa tháng mới có thể bình phục, trong khoảng thời
gian đó cũng không thể để hắn lao tâm lao lực được.
- Phó hội trưởng đại nhân, hiện tại đã đến lúc trở lại, chúng ta còn có một
cuộc hẹn quan trọng.
Elina ở lại với Lý Anh Tú đến chiều Kovalov liền nói. Elina không muốn đi
nhưng đúng là chiều nay nàng có một cuộc gặp mặt với đối tác quan trọng, không
thể bỏ lỡ. Elina nói.
- Anh Tú, ta chiều nay có việc một chút, hôm sau ta sẽ đến thăm chàng.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Không sao, tại đây có người chiếu cố ta rất tốt. Trần Thư, đem vật đến.
Trần Thư lập tức liền đem đến một tấm lệnh bài màu vàng. Lý Anh Tú đặt lệnh
bài vào trong tay Elina nói.
- Có vật này nàng có thể tự do ra vào Tử Cấm thành.
- Anh Tú, vật này quá quan trọng ta không thể nhận.
Mặc dù không hiểu quy tắc tại Đại Việt nhưng Elina hiểu có thể tự do ra vào
“nhà” của một vị quốc vương là quyền lời lớn như thế nào. Lý Anh Tú nói.
- Không quý trọng, nó nằm trong quyền hạn của ta, với lại nàng cũng chỉ có
thể đến nơi này mà thôi, đi đến điện khác còn cần phải có lệnh bài khác đấy.
Trần Thư trong lòng tỏ vẻ khinh bỉ. Lại còn nói là không quý trọng, lệnh bài
này chính là có thể tự do ra vào hoàng cung, dù là đi đến Càn Nguyên điện cũng
tuyệt đối không có vấn đề gì, không những vậy nó còn có thể điều động Điện
tiền quân đây, bệ hạ tuyệt đối chính là xem vị người yêu này như người nhà
mình rồi.
- Được rồi, vậy ta liền nhận lấy.
Trong khi đó tại kinh thành của Gemanic vương quốc. Quốc vương Vinhem đệ tam
sắc mặt trắng xanh nhìn chiến báo sắc mặt tái xanh. Hạm đội của Gemanic vương
quốc vậy mà bị thương thuyền của Hoa Hồng Đen đánh bại, nó như một cái tát
thẳng vào lệnh cấm biển của Gemanic vậy.
- Lũ vô dụng, một lũ vô dụng, chiến hạm gấp đôi lại không thể bắt lại được
một chi thương đội, lại còn bị đánh cho tan tác, hỏi thử ta nuôi các ngươi để
làm gì.
- Quốc vương bớt giận.
Cả triều đình Gemanic nghe quốc vương nổi cơn thịnh nộ liền hoảng hốt. Chỉ có
hai người còn đứng ở trên điện mà thôi. Hai người này là Thomas công tước và
Marcro công tước, hai vị đại công đứng đầu mười hai công tước của Gemanic đế
quốc được mệnh danh là cánh tay trái và cánh tay phải của quốc vương. Gemanic
vẫn nằm trong chế độ quân chủ phân quyền, dẫn đầu là gia tộc quốc vương Vinhem
và mười hai vị đại công chiếm lĩnh phần lớn đất đai của vương quốc. Bên dưới
mười hai vị đại công là hội đồng quý tộc của vương quốc. Tại mỗi đất phong của
mình các Công tước có quyền lực phong tước cho những phong thần của mình đến
cấp độ tử tước, đó gọi là phong thần gia tộc, mà những người được quốc vương
Vinhem phong tước gọi là phong thần quý tộc. Bình thường các vị quý tộc đều ở
lãnh địa của chính mình, chỉ có hai vị đại công được quốc vương phong thành
cánh tay của quốc vương và một trăm vị quý tộc được chọn vào hội đồng quý tộc
thì mới có thể tham dự vào triều đình.
Chờ cả điện im lặng một hồi Thomas mới mở ra mí mắt nói.
- Bẩm quốc vương bệ hạ, đây là hành động khinh nhờ với vương quốc, nếu chúng
ta không có phản ứng quốc thể tuyệt đối sẽ bị mất sạch.
Gemanic và Bravia đối đầu với nhau không chỉ ngày một ngày hai, ở vùng biển
Bắc người người đều biết, lần này bị đánh thảm như vậy nếu Gemanic không có sự
phản công đích đáng mặt mũi tuyệt đối sẽ bị mất sạch.
- Bẩm quốc vương, chúng thần cũng cho rằng như vậy.
Các quý tộc phía dưới liền bày tỏ sự ủng hộ. Vinhem đệ tam đương nhiên cũng
tán đồng với ý kiến này liền nói.
- Phái ra tuyên bố ngoại giao đối với Bravia vương quốc phải giao ra thủ
phạm, nếu không Gemanic sẽ tuyên chiến với Bravia.
=========================++
Do cả ngày chỉ rỗi mỗi 3 tiếng đồng hồ ban đêm nên thường mình đăng chương vào
lúc 11h30 tối.