Hỗn Chiến


Người đăng: mocchauhuyn

- Sát!

Trên đường phố nhuộm đỏ màu máu, xác người vương vãi khắp nơi, lúc này, thời
điểm này không còn bất cứ trận hình nào nữa mà chỉ còn là một đám hỗn chiến,
từng ngôi nhà đều là chiến trường, sức chống trả của Ramos gia tộc mạnh mẽ hơn
Lê Phụng Hiểu nghĩ rất nhiều.

- Phóng tên.

Lúc này từ phía sau một trăm binh sĩ của Ramos gia tộc lại được tăng viện,
cung thủ từ phía sau bắn yểm trợ, phủ binh trúng tên ngã xuống như rạ, dần dần
lụi bại về sau. Mấy tên kỵ sĩ vui mừng vung vẩy trường kiếm hô lớn.

- Giết tất cả địch nhân, lãnh chúa sẽ có ban thưởng lớn cho chúng ta.

- Tấn công.

Có thưởng tất có dũng giả, được khích lệ binh sĩ Ramos gia tộc tấn công càng
hăng máu, phủ binh chống đỡ không được dấu hiệu tan vỡ đã đến nơi.

- Có viện binh, có viện binh.

Rầm rầm, rầm rầm.

Tiếng gót sắt từ phía sau lưng phủ binh vang lên rung chuyển cả con phố, mặt
đất như bị xé toạt ra bởi hàng trăm vó ngựa, từ cuối con phố những kỵ binh mặc
sơn văn giáp màu đen, toàn thân giáp sắt xuất hiện.

- Trọng kỵ đến, viện binh đến, giết hết bọn nó.

Phủ binh nhìn thấy trọng kỵ liền như bắt được cọng cỏ cứu mạng, sĩ khí lập tức
dâng cao, trong khi Ramos binh sĩ thấy trọng kỵ liền biến hẳng sắc mặt.

- Chạy mau, là kỵ sĩ.

Không biết ai hô lên, binh sĩ của Ramos gia tộc liền lui vào phía sau lẫn
tránh vào các ngôi nhà để tránh trọng kỵ truy kích. Dưới chiếc mặt nạ Phạm Ngũ
Lão nhìn thấy được tình cảnh chiến trường vô cùng hỗn loạn, không thích hợp để
kỵ binh đột tiếng liền phất tay.

- Chia thành một đội ba người truy kích.

Thiết kỵ không nói gì mà lập tức thi hành, ba kỵ sĩ xếp thành một hàng dọc,
tỏa ra các con đường tiến hành truy kích, những tên binh sĩ không tránh né kịp
chỉ có hai kết cục, một là bị dẫm nát dưới vó ngựa, hai là bị kỵ sĩ thương
xuyên thủng thân thể.

- Giết.

Phập.

Phạm Ngũ Lão cũng dẫn đầu đoàn thiết kỵ truy kích, mã sóc của Phạm Ngũ Lão
mạnh như rồng, một sóc đâm ra liền lấy mạng một người, đi phía sau là mười
thiết kỵ xếp thành hình cánh hạc càng quét cả một con đường không người có thể
chạy thoát. Phủ binh được thế cũng bao bọc hai cánh phía sau, chui vào từng
căn nhà lùng giết những con cá lọt lưới.

Phạm Ngũ Lão đâm ra mã sóc xuyên thủng giáp một tên binh sĩ Ramos gia tộc, mũi
sóc bốn cạnh xuyên thủng xích giáp dễ dàng như xuyên thủng tờ giấy. Đột nhiên
Phạm Ngũ Lão cảm thấy lạnh sống lưng khẽ nghiêng người một cái.

Keng.

Một mũi tên lướt ngang qua sơn văn giáp làm phát ra từng đóa hoa lửa. Là cường
nỏ, nếu không phải Phạm Ngũ Lão kịp thời tránh né có lẽ sơn văn giáp cũng đã
bị đục một lỗ. Nhìn lại phía trước là một đội kỵ sĩ mười người, sau lưng có
vài chục binh lính cầm cung tên và cường nỏ chắn lại phía trước. Phạm Ngũ Lão
nhếch nhếch miệng vung lên mã sóc.

- Tấn công.

Trong khi đó Trần Nhật Duật dẫn theo phủ binh chạy vòng ra phía sau. Lê Phụng
Hiểu biết rõ nơi này có đến hai lớp thành, hắn cũng không muốn quân đội mình
phải trải qua một trận công thành đổ máu, quân Đại Việt đi đường xa đến làm gì
có mang vũ khí công thành.

Rầm rầm, rầm rầm.

Bỗng tiếng vó ngựa từ phía trước vang lên, bên góc rẽ của con phố lại xuất
hiện hơn ba mươi tên kỵ sĩ, đặc biệt là người đầu mặc giáp phục hoa lệ in hình
một con hươu, là gia huy của Ramos gia tộc, theo sau cùng là mấy trăm binh sĩ.
Đây chính là Ramos lãnh chúa, cũng có ý định tập hậu phủ binh, không ngờ lại
gặp phải đội quân của Trần Nhật Duật ở đây. Binh sĩ hai bên trợn mắt nhìn
nhau. Quá trùng hợp, thực sự quá trùng hợp, tập kích gặp tập kích, lại đi
chung một con đường.

Ramos lãnh chúa tỉnh hồn hô lên.

- Tấn công!.

- Giết!

Bên này Trần Nhật Duật cũng hô lớn.

- Bày trận phòng ngự.

Hàng thuẫn binh đi lên phía trước tạo thành một bức tường hai tầng, trường
thương xuyên ra tạo thành một con nhím chắn lại phía trước. Thế nhưng Trần
Nhật Duật cũng không hi vọng bức tường này có thể đánh thắng được đối phương,
dù sao phủ binh sức chiến đấu thế nào thì người người đều biết, huống chi đối
phương phía trước còn có kỵ sĩ.

- Bắn pháo hiệu cầu viện chủ tướn.

Chíu.

Mũi tên phóng lên, đầu mũi tên có các lỗ khi gió thổi qua liền phát ra một
tiếng rít chói tai báo hiệu.

- Tấn công!

- Bắn tên!

Lúc này kỵ binh của Ramos gia tộc cũng đã xung phong, đầu tiên vẫn là loạt
trao đổi cung tiễn tầm xa giữa hai bên, một bên có giáp trụ tinh lương, một
bên trang bị thuẫn bài đứng trong trận, thế nhưng số lượng mũi tên phủ binh
lại áp đảo hơn rất nhiều. Mũi tên bắn vào trong bản giáp phát ra từng tia hoa
lửa nhưng không thể gây được quá nhiều sát thương.

- Va chạm.

Đụng, đụng, đụng.

Ầm, ầm.

Thiết kỵ và chạm vào thuẫn tường của phủ binh, những mũi giáo lại không thể
chọc thủng được bản giáp của kỵ sĩ, thân thể người va chạm với thiết kỵ như
châu chấu đá xe tăng liền bị đánh văng ra, hàng thuẫn thứ nhất trực tiếp bị
xuyên thủng. Các kỵ sĩ xuyên qua được lập tức vung xuống đồ đao chém giết giết
ra một con đường máu, binh sĩ Ramos gia tộc cũng theo đó xông vào, phủ binh
không hề có một chút kháng cự mạnh mẽ nào.

- Lùi lại. Cự thuẫn.

Năm hàng của phủ binh theo hiệu lệnh liền lui lại thành lập một hàng phòng ngự
mới, Trần Nhật Duật trực tiếp xuống ngựa vỗ vai từng người hô lớn.

- Không cần phải sợ hãi, chỉ cần cản được bọn chúng lại bọn hắn cũng chỉ như
cá nằm trên thớt mà thôi. Các binh sĩ leo lên lầu.

Trong thành Spanis có những tòa lâu gỗ hai bên đường, tuy bởi vì bị đốt phá bị
hư hại một mảng lớn nhưng độ cao vẫn còn đó, Trần Nhật Duật trực tiếp dẫn theo
một trăm binh sĩ leo lên các dãy nhà hai bên đường chờ đợi.

Tiền quân của phủ binh bị chém giết sạch sẽ không còn, sĩ khí của gia tộc
Ramos như cầu vồng, nhìn thấy sức chiến đấu yếu kém của địch nhân lại càng
thêm phấn khởi. Ramos lãnh chúa được người hầu thay một thanh kỵ sĩ thương
khác hô lên.

- Các ngươi thấy, kẻ địch chẳng qua cũng chỉ là đám ô hợp, không thể cản được
đường những chiến binh gia tộc Ramos hùng mạnh. Tấn công, Thần bên cạnh chúng
ta, giết.

Rầm, rầm, rầm.

Tiếp tục lấy đội kỵ sĩ dẫn đầu, bộ binh bọc hai cánh, quân đội gia tộc Ramos
lần nữa xung phong, lần nữa va chạm với phủ binh. Thế nhưng lần này Phủ binh
đã tổ chức tốt hơn rất nhiều, đã có độ dày hơn rất nhiều.

- Chặn bọn chúng lại.

Phủ binh gầm thét, người này đẩy người kia, dùng chính lực lượng của thân thể
để cản lại những kỵ sĩ bọc thép, hàng thứ nhất bị phá vỡ, hàng thứ hai kháng
cự, hàng thứ hai vỡ đến hàng thứ ba, chỉ được một lúc cuộc xung phong đã bị
hàng thuẫn thứ tư cản lại.

- Đâm.

Hí, hí, hí

Theo hiệu lên từ dưới chân thuẫn tường những lưỡi qua lộ ra theo sáo lộ vươn
ra cắt đứt phần chân ngựa không được bọc sắt làm những kỵ sĩ đi trước ngã
xuống, đội hình kỵ binh liền rơi vào hỗn loạn.

- Tấn công.

Trần Nhật Duật gầm lên một tiếng liền thả mình từ phía trên nhảy xuống, các
binh sĩ khác cũng làm theo, bọn hắn chuẩn xác rơi xuống ôm lấy các kỵ sĩ đẩy
bọn hắn xuống ngựa.

- Giết!

Phủ binh cũng gầm lên mở ra thuẫn tường xông lên giáp lá cà cùng với gia tộc
Ramos. Hai bên binh sĩ cũng liều mạng rồi, Trần Nhật Duật dùng chính bản thân
mình làm gương cho binh sĩ, sau khi thả người rơi xuống liền cắt cổ một tên kỵ
sĩ, hắn quát lớn.

- Đẩy bọn hắn xuống ngựa.

Phủ binh dùng số đông cô lập kỵ sĩ ra với đám binh sĩ phía sau ra, dùng chính
thân thể lôi lấy đám kỵ sĩ xuống ngựa vậy giết. Nếu nói kỵ binh sợ hãi nhất là
gì thì chính là bị vây khốn mất khả năng cơ động, phủ binh dùng những mũi
thương dài hù dọa ngựa bị giật ngã xuống, hàng chục ký lô gam đè lên người kỵ
sĩ làm hắn không chết cũng tàn phế.

- Giết!

Tiếng la hét vang trời, máu chảy thành sông, đỏ thẫm cả mặt đường, hai bên
giết đến đỏ cả mắt, Trần Nhật Duật dùng bội đao tả xung hữu đột giết lui các
kỵ sĩ, dùng chính bản thân vũ lực làm tiên phong lên tinh thần cho phủ binh.
Nhưng hắn biết nếu kéo dài thế này không có viện binh, bọn hắn sẽ thất bại
mất. Lúc này Trần Nhật Duật thấy trước mặt mình là Ramos lãnh chúa dưới sự bảo
vệ của hai gã kỵ sĩ, hắn vẫn an toàn trong vòng vây của phủ binh, hai gã kỵ sĩ
võ nghệ cao cường, dù mất đi sự cơ động phủ binh vẫn không chạm được đến bọn
hắn. Trần Nhật Duật xác định, mục tiêu của hắn chính là đây.

===================

Tạm thời chương như vậy, tối nay xem Việt Nam đá có chương hay không thì hên
xui. Vote 10* đi nào anh em. Lại rớt sao. Quá buồn.


Đế Chế Đại Việt - Chương #123