Biệt Ly


Người đăng: mocchauhuyn

Bộ máy của Đại Việt lại vận chuyển lên, bận rộn nhất đương nhiên chính là công
bộ với đơn đặt hàng rơi xuống đầu, đám công tượng phải chia ra làm hai đội một
ngày làm hai ca. Ngoài ra bận rộn còn có cả “Tập đoàn thương mại quốc doanh
Đại Việt”, Trần Khánh Dư suốt hai ngày chạy chọt khắp nơi tuyển người, sau đó
lại thu nạp một số thương nhân vào tập đoàn. Lý Anh Tú trao quyền cho Trần
Khánh Dư có quyền cổ phần hóa tập đoàn nhưng phải đảm bảo cổ phần nhà nước
chiếm tối thiểu là năm mươi mốt phần trăm và có quyền phủ quyết.

Lý Anh Tú cũng khá bận rộn, hắn bắt đầu vận chuyển đầu óc tìm một con át chủ
bài khác cho Đại Việt. Lý Anh Tú vốn đã nghĩ ra một thứ là thuốc nổ Amoni
Nitrat. Nếu thuốc nổ đen là loại thuốc nổ yếu thì Amoni Nitrat là loại thuốc
nổ mạnh không thua kém TNT là bao nhiêu. Khác với TNT, Amoni Nitrat chế tạo
khá đơn giản, nhưng kèm theo nó chính là rủi ro khá cao, rất dễ xảy ra tai
nạn. Lý Anh Tú quyết định để cơ sở hóa học, vật lý của Đại Việt vững chắc hơn
một chút mới bắt đầu nghiên cứu chế tạo.

Lý Anh Tú dự định chế tạo lựu đạn nhưng muốn chế tạo nó có vấn đề nan giải.
Chính là chế tạo vỏ lựu đạn. Phải biết hiện tại Đại Việt dùng chính là thuốc
nổ đen, sức nổ khá yếu, Đại Việt hiện tại vẫn còn trong thời kỳ rèn đúc thủ
công, vỏ lựu đạn đúc ra rất dễ bị dày dẫn đến thuốc nổ không thể nổ lựu đạn
được. Nên hắn đành phải chờ đợi máy dập chế tạo thành công, khi đó hắn mới có
thể phát triển lựu đạn được. Thay vào đó Lý Anh Tú trước tiên phát triển loại
hỏa cầu của Đào Duy Từ sáng chế. Loại này làm bằng gốm, có dây cháy chậm, bên
trong chưa thuốc nổ đen và mảnh kim loại, chế tạo rất đơn giản, có thể ném đi
bằng tay hoặc máy ném đá.

Lý Anh Tú cũng lần thứ hai thay đổi quân phục, nhưng lần này là thay đổi quân
phục cho lính dùng hỏa khí. Binh lính dùng Type 02 ăn mặc quyên giáp, đội mũ
đinh tự, Lý Anh Tú cũng sáng tạo ra thắt lưng theo kiểu lỗ cài hiện đại, trên
thắt lưng có gắn các tui da dùng để đựng đạn. Cơ số đạn một binh sĩ mang theo
là một hộp là bốn mươi viên. Ngoại trừ súng ra bọn hắn còn được trang bị thêm
một thanh đường đao. Lý Anh Tú từng muốn trang bị lưỡi lê cho binh sĩ, nhưng
theo như kết quả thử nghiệm tại Thần Cơ doanh của các học viên lưỡi lê trong
chiến đấu với các vũ khí lạnh thực sự hiểu quả không cao hơn một con dao là
bao nhiêu. Huống chi tạm thời Lý Anh Tú cũng không muốn đem lính hỏa thương ra
đi đánh giáp lá cà.

Hai ngày sau buổi chiều Lý Anh Tú được Elina hẹn đi lên đỉn núi trên chùa Khai
Quốc, nơi hắn đã cùng nàng, à còn cả Song Vỹ Hồng nữa đứng ngắm Thăng Long.
Hai người lệnh cho hộ vệ cùng Cấm quân canh giữ dưới chân núi, chỉ để riêng
hai người đi bộ lên đỉnh núi.

Elina đứng bên cạnh hắn nhìn về phương xa, nơi đó là Thăng Long đã dần dần có
những nét của một đô thị phồn hoa bừng bừng sinh khí. Elina nhỏ giọng nói.

- Đại Việt thực sự rất đẹp, rất hạnh phúc, ta rất ưa thích nơi này, cả…người
ở nơi này.

Lý Anh Tú cười nói.

- Nàng có thể ở lại đây mà.

Trong đôi mắt của Elina chợt thoáng buồn.

- Ta không thể, là phó hội trưởng còn nhiều nghiệp vụ của thương đoàn mà ta
phải giải quyết.

Lý Anh Tú cảm nhận được ý tứ của nàng trong lời nói.

- Bao giờ nàng đi?

- Ngày mai, ta sẽ cùng sứ đoàn Bravia trở về.

Hai người chợt lâm vào im lặng, không biết phải nói gì. Phút chia li trong
lòng cả hai đều có rất nhiều cảm xúc rối ren, không thể nói thành lời. Đột
nhiên trên đầu của Lý Anh Tú xuất hiện một thiên thần nhỏ bé mặt quần lót
trắng, trên tay lại cầm một cái cây búa bữ chà bá lửa dùng hết sức mạnh gõ
xuống đầu hắn.

Rầm.

Lý Anh Tú liền hít sâu một hơi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Elina. Elina
trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại hơi ngượng ngùng cúi mặt không dám nhìn vào mắt
hắn đây. Lý Anh Tú cảm thấy tim mình đập liên hồi bình bịch như tiếng trống.
Hắn chậm rãi nói.

- Elina, ta một mực luôn rất thích nàng. Từ ngày đầu tiên đầu tiên không biết
sao nàng đã tồn tại trong tâm trí ta, từ nụ cười, từ ánh mắt luôn làm trái tim
ta xao xuyến., để rồi bây giờ ta yêu thích nàng từ khi nào không hay.

Cổ họng Lý Anh Tú nghẹn lại, hắn không phải người lãng mạn, không phải người
biết ăn nói ngọt ngào, nói đến đây thực sự hắn không biết phải nói gì nữa.
Elina nghe hắn nói vậy trong lòng ngọt ngào, lại càng ngại ngùng hơn, nhưng
cũng thấy tên này thực quá ngốc đi. Nhớ tại Bravia người theo đuổi nàng nhiều
biết bao nhiều, lời nói ngọt ngào, đường mật đếm không hết, những lời nói của
hắn có thể nói là cấp thấp không thể thấp hơn, nhưng trong lòng nàng sao lại
thích đến thế.

- Elina, ta muốn nàng có thể ở bên cạnh ta mãi mãi.

Elina trợn mắt to nhìn hắn. Nhìn gương mặt hắn lúng túng, ngượng ngùng nhưng
ánh mắt vẫn kiên quyết nàng nhoẻn miệng cười nói.

- Muốn ta ở bên cạnh ngươi mãi mãi thì trước tiên ngươi phải đánh bại được
cha ta trước. Hắn là Thân vương của Bravia, ít nhất ngươi cũng phải ngang bằng
hắn nha.

Elina nói đúng, dù nàng có ưa thích hắn nhưng thân phận của nàng vẫn còn đặt
đó, mặc dù Lý Anh Tú là vua của Đại Việt nhưng Đại Việt so với Bravia vẫn còn
quá nhỏ, chưa đủ để một viên ngọc quý trên tay Thân vương Bravia gả cho hắn.
Lý Anh Tú kiên quyết nói.

- Nàng yên tâm. Ba năm. Chỉ cần ba năm, ta có thể đường đường chính chính đến
Bravia cầu hôn nàng.

Elina nhìn thật sâu đôi mắt của Lý Anh Tú, nàng thấy được trong đối mắt đó sự
chân thành, kiên quyết và một tình cảm cháy bỏng. Elina chợt hôn vào má hắn
như chuồn chuồn điểm nước liền chạy đi làm Lý Anh Tú ngây người như phỗng, hắn
được hôn, hai kiếp người hắn lần đầu tiên được hôn. Chạy hơn mười mét Elina
chợt quay lại nói lớn.

- Anh Tú nhớ lấy lời chàng nói, ta sẽ đợi chàng.

Nói rồi liền chỉ để lại cho Lý Anh Tú một bóng lưng xinh đẹp. Lý Anh Tú khẽ
cười cũng hô lớn.

- Elina, chờ ta, ba năm ta sẽ không quên lời hứa.

Ba ngày sau sứ đoàn Bravia cùng sứ đoàn Đại Việt cùng nhau rời khỏi Thăng Long
tiến về An Bang, đi cùng đoàn sứ thần là các pháo thủ, thương thủ Đại Việt,
thương nhân của “tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt” và cả một lượng nhỏ
Ám vệ cũng bắt đầu len lỏi vào bên trong.

Elina hôm nay đã đổi lại trang phục Bravia, khoác bên ngoài một chiếc áo
choàng lông màu đen quý giá. Nàng ngoái đầu lại nhìn về phía Thăng Long hoa
lệ, nơi đó lại không có bóng hình nàng tìm kiếm.

- Elina tiểu thư.

Chợt nàng nghe có người gọi nàng, lại là viên Bách hộ, nàng nhận ra người này
bình thường chính là đi theo bảo vệ Lý Anh Tú thay cho Trần Thư. Viên Bách hộ
nói.

- Chủ nhân nhà ta có gửi vật này cho tiểu thư.

Nói rồi liền đưa lên một chiếc hộp gấm nhỏ. Elina mở ra, bên trong là một nửa
miếng bạch ngọc hình tròn, ở giữa có khắc chữ gì đó mất một nửa nàng không đọc
ra, ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ bên trong vẫn là nét chữ xiêu vẹo, vẫn như
những lá thư lần trước cũng chỉ có một câu ngắn gọn: “Khi nào hai nửa mảnh
ngọc ghép lại thành một, khi đó ta sẽ đến cưới nàng”. Elina ôm hộp gấm vào
ngực khẽ nói.

- Ta sẽ chờ chàng.

Trên đỉnh đồi cao Lý Anh Tú cưỡi Song Vỹ Hồng nhìn đoàn người rời Thăng Long
dần dần đi xa. Hắn ghét cảm xúc chia tay, hắn sợ hãi nhìn ánh mắt của nàng lúc
đó, hắn sợ hắn sẽ không nhịn được. Song Vỹ Hồng như cảm nhận được tâm tình của
chủ nhân liền lắc lắc đầu phì phì hai tiếng. Lý Anh Tú mỉm cười vỗ vỗ đầu nó.

- Đi Song Vỹ Hồng, chúng ta cũng cố gắng sớm ngày đón nữ chủ nhân của ngươi
quay trở lại nào.

- Híiiiiiiiiiiii

Song Vỹ Hồng cất cao tiếng hí một tiếng liền tung bốn vó chạy xuống núi.

Mấy ngày sau Lý Anh Tú nhận được báo cáo của hình bộ về kết quả điều tra, cũng
như báo cáo của Tinh Thiều về con đường sát thủ đột nhập vào nội địa. Lý Anh
Tú lệnh trước tiên gửi cho Bravia một bản báo cáo, sau đó lệnh cho Ám bộ triển
khai sau Bravia chuẩn bị thâm nhập vào Gemanic. Đồng thời tăng cường viện trợ
cho đám người Lazson. Đồng thời cũng sẵn sàng tiếp nhận đoàn dân chúng đầu
tiên từ quần đảo Sắt đến.

Lúc này bỗng nhiên lại có người thông báo Tuệ Tĩnh xin cầu kiến hắn.

++========

Chiều nay còn phải đi khám sức khỏe rồi đi lấy đề cương cho ngày mai đi thi.
Tối nay sẽ cố gắng ra thêm một chương nữa.

Có 4 thời đại mà hiện tại Đại Việt mới chỉ dừng ở thời đại thứ hai nên anh em
không cần lo kết sớm truyện. Đánh xong phương Tây còn đánh phương Đông nữa
đây.

Cầu vote 10*, cầu bao nuôi.


Đế Chế Đại Việt - Chương #105