Người đăng: roseblack
Đường Hải khổ sở tự giễu, xem ra đây là quả báo a, trước kia vỗn dĩ nên ngăn
cản Đường gia người chèn ép hai mẹ con Mạn Lâm, không nên a, tiếc rằng đã
muộn.
Nhưng Đường Hải không nghĩ đến, nếu như trước kia Mạn Lâm không bị chèn ép thì
sẽ không có cơ duyên gặp được Dương Thần, càng không có tạo ngộ như hôm nay,
Mạn Lâm giờ đã thành công cụ thông gia của Đường gia.
Để Đường gia người một bộ tĩnh lặng, Dương Thần cùng mọi người đã li khai
Đường gia.
"Ngươi giờ có dự định gì," nhìn Đường Lâm, không đúng giờ là Mạn Lâm Dương
Thần hỏi, dù sao hiện tại bản thân Mạn Lâm tự hành một loại huyết mạch riêng,
nói cách khác Mạn Lâm đang chảy là tổ huyết, bản thân là tổ.
Mạn Lâm cười như không cười, "ta tính tu luyện, ta nhận ra chỉ có thực lực mới
quyết định được vận mệnh bản thân mình,"
Mạn Lâm bây giờ không còn là Đường Lâm hiền lành như trước, nhìn diệt sát mấy
người Đường gia thủ đoạn huyết tinh đã khiến Dương Thần phải nhìn bằng con mắt
khác.
Con người là sinh vật bản tính khó đổi nhất, nhưng cũng là đổi nhanh nhất, còn
tùy vào trường hợp thay đổi như nào, giờ bắt một tên tăng nhân thành một tên
ma đầu giết người không gớm tay rất dễ, nhưng biến một tên ma đầu thành tăng
nhân lại vô cùng khó.
Cũng được một lúc Dương Thần về đến nhà tiếp tục tìm hiểu pháp tắc, Về phía
Đường Hối bây giờ như hình với bóng lúc nào cũng lẽo đẽo theo Viên Ngư Yên,
chắc cũng liền có thêm một đứa em dâu nữa, trình độ tán gái của Dương Hối
Dương Thần không nắm rõ, nhưng độ vô sỉ cùng mặt dày Dương Thần đại khái đã
biết một phần.
Mạn Thiên Âm thì thảnh thơi rồi, theo Đường Liên một bộ cũng liền nghiện game,
dù sao hiện tại cũng không tu luyện, Lôi Thể quá bá đạo, nếu tiếp tục nữa
thiên kiếp sẽ liên tục giáng xuống, ở đây chịu thiên kiếp sẽ bị tàn phá thành
bình địa, ngăn cản là có thể nhưng chỉ hại Mạn Thiên Âm mà thôi.
-Hai tháng sau-
Mạn gia tụ tập không ít người, Dương Hối, Dương Liên, tiểu Tuyết, Mạn Thiên
Âm, Thanh Ly, Liễu Sương,Mạn Lâm ngoài ra còn Viên Ngư Yên trên tay đang bế
một con mèo trắng mập mạp xù lông mắt có u oán thỉnh thoảng liếc qua Đường
Hối, đoán chừng là Bạch Hổ ở Thiên Hành Sơn, để cua gái Dương Hối nhưng chịu
bỏ ra a.
"Đại ca chưa xuất quan sao, hôm nay nhưng là chuẩn bi đầy đủ vé máy bay, ta
nhưng chưa thử bao giờ đây."
"Kiên nhẫn đợi đi,"
Dương Thần ngồi xếp bằng một chỗ, xung quanh một màu trắng xám bao phủ như một
quả cầu, hoàn toàn khác biệt xung quanh tựa như hình thành một thế giới khác,
thần kì hơn là xung quanh những cái cây đang nhanh chóng già đi rồi héo tàn,
bỗng dưng tất cả đình chỉ lại không hề có một chút động tĩnh.
Hờ...Phá sự tĩnh lặng ban đầu, Dương Thần thở nhẹ, mở mắt ra nhìn xung quanh.
"Nắm giữ thêm được một chút thời gian rồi, hoàn chỉnh pháp tắc xem ra còn xa,
tính toán không sai hôm nay liền rời đi Đông Hải."
Thời gian Pháp tắc gồm 3 quy tắc hình thành, Ngưng Đọng,Gia tốc,Chảy qua,Quay
ngược.
Gia tốc là dễ nắm giữ nhất, bởi vốn dĩ thời gian vẫn đang không ngừng chảy
qua, hiện tại nắm giữ thêm ngưng đọng, Quay ngược sẽ là mục tiêu kế tiếp, nắm
giữ gia tốc, bản thân sẽ rơi vào không gian do mình tạo ra, bên trong tu luyện
lâu nhưng ngoại giới sẽ vẫn bình thường, làm ít công to, về cơ bản cũng gần
giống ngưng đọng, ngưng đọng chỉ là chậm lại rồi ngừng thôi.
Người bên ngoài sẽ nhìn vào thấy Dương Thần chậm rãi bên trong, nhưng thực ra
bên trong thời gian chảy qua gấp nhiều lần ngoại giới, về phần này Dương Thần
dù nắm giữ đến cũng nên là ít vận dụng tốt, chưa nắm hoàn chỉnh pháp tắc không
gian sử dụng gia tốc, chỉ khiến cho tuổi thọ Dương Thần trôi qua nhanh hơn mà
thôi, nếu như không nắm được Thời gian pháp tắc chí ít cũng phải đạt Thần
cảnh, bởi khi đó mới có vô hạn thọ nguyên.
Chảy qua Dương Thần cũng nắm một chút da lông, ít cũng có thể đoạn được tương
lai gần, còn phần xuyên qua Dương Thần cũng chưa nghĩ đến.
Về phần quay ngược lại càng khó khăn, không cẩn thận sẽ rơi vào thời gian
trường hà mãi mãi không thể thoát ra, khi thoát ra còn có khả năng rơi vào toa
độ thời gian khác. Có thể toa độ đó Dương Thần sẽ không tồn tại, hay nói cách
khác toa độ đó Dương Gia không tồn tại.
Ví dụ như Dương Thần có thể quay ngược tạo dựng lên thế lực khổng lồ, nhưng về
sau sẽ không có sự xuất hiện của Mạn Thiên Âm, Nhưng ở toa độ hiện tại Mạn
Thiên Âm vẫn sẽ biết đến Dương Thần và có tiểu Tuyết, chỉ là Dương Thần sẽ
biết mất ở dòng thời gian này mà thôi.
Đó chỉ là Dương Thần suy đoán mà thôi, Cũng là dựa theo thuyết trở về giết
cha.
(Quay về giết phụ thân khi còn trẻ ,vậy ai là người giết phụ thân khi Dương
Thần vỗn dĩ chưa hề được sinh ra)
Lắc lắc đầu, Dương Thần cười nhạt,"Đến đâu thì đến đi."
Rời đi bí cảnh, mọi người đã tụ tập đông đủ, mọi người đợi lâu a,
"Đại...ca." Viên Ngư Yên như con chim non mặt đỏ bừng bừng, ở sau lưng Đường
Hối nói nhẹ, mới hai tháng trước thôi Dương Thần nhưng là ngồi phòng thẩm vấn,
kĩ ức cũ nhưng lâu quên a, giờ gặp lại với tư cách em dâu.
Dương Thần diện vô biểu tình như đã biết trước, "sau này cố gắng chiếu cố tiểu
Hối nha, hắn nhưng còn trẻ con, không quản lý cho tốt, ta sợ không đến 10 năm
nữa ta lại có thêm vài trăm đứa em dâu."
"đại ca, ta đã 19 tuổi."
"Ừ, so với Thanh Ly, ngươi còn non lắm."
"Khúc khích ..." Thanh Ly không nhịn được cũng bật cười, Dương Thần nói cũng
không sai Thanh Ly đích thực cũng tiếp cận 500 năm thọ nguyên,
"Đi thôi Ngư Yên cũng cần nhìn thế giới xung quanh có bao nhiêu to lớn,"
Viên Ngư Yên không cho là đúng, nàng nhưng đã đi rất nhiều nơi trên thế giới,
nhưng lại không biết ý Dương Thần cũng không phải đơn giản như vậy.
Rất nhanh mọi người đã tụ tập đủ ở sân bay, địa điểm kế tiếp là nước A(không
cho tên nước vào vì va chạm rất nhiều)
Nghe nói ở đó, đồ ăn nhưng là số 1, chỉ có Dương Thần cùng Dương Liên biết lần
này đi mục đích chính là chơi, nhưng còn một mục tiêu nữa là tìm hiểu đến, rốt
cục hai tháng trước ai dòm trộm thiên cơ.
Ở đây một thời gian Dương Thần cũng biết, đây vỗn dĩ là một vi diện thuộc Linh
giới, nhưng vì Linh giới sinh ra một vi diện mới nên vi diện lạc hậu hơn, nói
cách khác thiên địa chi linh yếu nhất bị đẩy ra ngoài, bởi lẽ Linh giới sức
chứa chỉ có 3000 vi diện.
Vì vậy nên mới có cách thức tu hành truyền thừa đến tận nay, ngoài vi diện này
chắc chắn tồn tại nhiều loại chủng tộc khác, chẳng qua là ẩn thế mà thôi,
Dương Thần cũng tin người nhìn lấy thiên cơ cũng là truyền thừa từ linh giới
tới.
"Sư phụ."
Dương Tiêu ???
"Ngươi cũng muốn cùng đi."
"Vâng,"
Dương Thần cũng không suy nghĩ nhiều, trà trộn vào máy bay cũng không khó,
Dương Thần khồn thích mà thôi, còn việc đi theo Dương Thần cũng không quá quan
trọng, quan trọng là quyết định chính có quay về tìn Linh nhi không thôi.
tiểu Tuyết đã ngủ, quả thật là cái mèo lười, a bạch hổ cũng ngủ luôn..., một
người một hổ, ngủ nướng trên tay, trông có chút buồn cười cũng không kém phần
đáng yêu. Nghĩ đến sau này tiểu Tuyết cầm trường Thương cưỡi lên bạch hổ quyét
sạch thiên kiêu đứng bên trên nhìn xuống bằng vô địch tư thái có bao nhiêu uy
vũ a.
"Quả thật là muốn nhìn xem, tiếc là phụ thân chỉ e không thể nhìn thấy ngày
đó"
Sẽ có một ngày Dương Thần sẽ phải rời đi, đến một tầng thứ cao hơn, hi vọng ở
đó Dương Thần có thể gặp lại tiểu Tuyết, ngày Dương Thần rời đi sẽ không lâu,
cũng không chắc chắn là sẽ một hai ngày.
"Đang suy nghĩ gì."
Giật mình tỉnh lại, Dương Thần xua tay " không có gì."
"Không biết sẽ bao lâu thời gian, nhưng như vậy là vui nhất, ngươi đi đâu ta
sẽ theo đó, mãi mãi về sau."
"Được, đời này thật tốt, vì có nàng cùng tiểu Tuyết xuất hiện."
"Đại ca đi thôi, còn nhiều thời gian tình tứ, máy bay nhưng cất cánh rồi."
A, Liền đi.
Máy bay cũng đã cất cánh, ngồi trong khoang phòng vip, kể ra Viên lão cũng chu
đáo.
Dương Thần, Dương Hối, Dương Liên đầu tiên cảm nhận đồng thời rút ra nhận xét.
"Không bằng một phần ngàn tốc độ phi hành pháp khí ^3)
Bất quá vậy cũng vui, ở đây không có tranh đấu giống tu chân giới, ngồi cũng
thoải mái nhiều, ngoài ra phục vụ cũng tốt, thức ăn nhưng là ngon.
"Ầm ầm ầm.."
Dương Liên nhíu mày,
"Không phải đâu, ta nhưng vừa nghĩ đến bình yên đấy."
Viên Ngư Yên nhưng chưa có tu luyện nên hoàn toàn không biết gian thường đang
phát sinh chuyện gì.
"Có chuyện sao ??."
"Ân đoán không sai, thì là gặp không tặc đi."
"Báo cảnh a..."
"Thôi, không cần đâu, báo cũng không giải quyết được gì, hi vọng đừng chọc đến
ta, nếu không liền quăng xuống máy bay."
Viên Ngư Yên miệng giật giật, cũng không nói gì, cũng hi vọng không chọc đến
mình.