Thử Cảm Giác Bị Bắt.


Người đăng: roseblack

"Lôi cục trưởng, trước mắt trở về lại nói, ngày mai lại qua một lần, nếu vẫn
không được thì ta cho phép sử dụng vũ khí."

Viên lão thấy sự tình không tầm thường, suy tính trước mắt trở về hôm sau lại
tới cũng không muộn, trước mắt cũng thấy nếu đối phương không chịu ra thì cũng
không còn cách nào khác, chả nhẽ cưỡng chế sử dụng vũ khí phá cửa.

"Được."

Không nói hai lời, Lôi Vũ rốt cục rút lui, thực sự hắn quá sợ hãi, người khác
không biết nhưng bản thân trải nghiệm mới thấy sự quỷ dị đến phản khoa học,

Rõ ràng là đã bước rất nhiều bước, nhưng thủy chung không pháp vượt qua bức
tường vô hình 5m trước cửa, không đúng, không nói là tường bởi vì cũng không
có gì ngăn cách bước chân, chỉ là có cố gắng bao nhiêu bản thân vẫn dừng lại ở
chỗ cũ.

Hận, không thể vứt bỏ hình tượng lãnh đạo,nhanh chóng chạy vụt về nhà ôm gối
ngủ.

Từng người rời đi về sau, Thanh Ly rốt cục cũng mở cửa đi ra.

Lặng lẽ đi về một hướng khác hướng về phía ngọn núi cao đi, nơi đây linh khí
không tính cao, nhưng so với chỗ khác có thể miễn cưỡng tinh thuần một ít.

Phía dưới Mạc Lâm đang hâp thu xung quanh linh khí, phát giác được Thanh Ly
đang nhìn, hắn không khỏi quay đầu lại.

"Các hạ, không phải được lệnh diệt tuyệt ta chứ."

Thanh Ly đứng chắp tay không có nói nhiều ý tứ bỗng mở miệng nhẹ nhàng nhấp.

"Phu quân ta muốn ngươi giúp một chuyện, yên tâm sẽ có chỗ tốt, "

Mạc Lâm nhìn nhiều, ẩn ẩn suy nghĩ, thực lực đối phương như vậy mà vẫn cần
giúp đỡ sao, cười khổ một tiếng, nhân vật vậy từ chối cũng không được a.

"Muốn ta làm gì,"

"Rất đơn giản, nâng cao tu vi, à khôi phục lại tu vi mới đúng."

"Tất cả chỉ vậy ??."

"Không, đó là yêu cầu, nhiệm vụ chính của ngươi là xây dựng địa vị, dựa theo
tu vi hiện tại kiếm một chỗ đứng trong xã hội này không khó chứ,"

Mạc Lâm định hỏi mục đích nhưng lại thôi,

"Vậy chỗ tốt đâu."

Thanh Ly ném cho hai bình đan dược.ngoài ra còn một ít cực phẩm linh thạch.

Dưỡng Hồn Đan, cùng Tụ Linh Đan.

"Tụ Linh Đan ngươi chắc biết rồi, Dưỡng Hồn Đan có công dụng tu bổ linh hồn,
hẳn là ngươi cần đến, ngoài ra ngươi có quyền một yêu cầu, không quá mức là
được."

Nói xong Thanh Ly trực tiếp li khai,để lại Mạc Lâm một bên mặt nhiều cảm xúc.

Trở lại địa cầu lúc, Mạc Lâm dựa vào sót lại một ít đồ vật mãi mới khôi phục
đến Nguyên Anh sơ kì, nhưng tổn thương linh hồn thì hết cách, bây giờ có đan
dược phụ trợ tu bổ linh hồn, nhưng vẫn canh cánh trong lòng mục đích lần
này...

Hôm sau, từng tiếng còi inh ỏi, vang lên một đoàn xe lao vun vút đích đến là
thẳng hướng Mạn Gia.

Mọi người trong nhà vẫn sinh hoạt bình thường, Dương Thần thì nhiều ngày vẫn
chưa ra bí cảnh, Mạn Thiên Âm cùng Đường Lâm cũng đồng dạng vậy, nhà chỉ còn
năm người, hôm nay đặc biệt còn có Lâm Như cũng tới.

Thanh Ly cùng Liễu Sương hai người đang chuẩn bị đồ ăn sáng, Dương Hối cùng
Dương Liên vẫn chăm chú vào game, e là đã nghiện, tiểu Tuyết mặc bộ đồ gấu
trúc ngồi trên sofa xem anime, tất cả mọi thứ trong ngồi nhà im lặng thỉnh
thoảng mới có tiếng Dương Liên kêu gào do thua game.

"Cộc Cộc...."

Thanh Ly hơi bất ngờ,vậy mà còn tới.

Đừng ngoài cửa bỗng mở ra, nhưng lại không thấy ai mở, kì lạ chả nhẽ cửa tự mở
hay sao.

Lôi Chấn cúi xuống, đập vào mắt là một con gấu trúc dưới chân, Lôi Chấn giật
mình đánh cái lảo đảo lui về sau.

Bất ngờ lại thấy gấu trúc ngẩng lên, hiện rõ khuôn mặt là tiểu Tuyết lúc, Lôi
Chấn mới bình tĩnh lại ôm ngực.

Kì thật trải qua chuyện hôm qua đến bây giờ Lôi Chấn vẫn còn sợ, hôm nay gặp
con gấu trúc biết mở cửa lại không sợ hãi sao được, cũng còn may là người
không phải yêu quái.

Lấy lại bình tĩnh, Lôi Chấn mở miệng.

"Cháu bé, cha ngươi đâu."

Tiểu Tuyết đang định lắc đầu thì một âm thanh đằng sau chuyền đến.

"Các ngươi nhưng làm tìm ta."

Là Dương Thần từ bên trong bước ra, phía sau là Mạn Thiên Âm.

Lôi Chấn nhìn nhìn Dương Thần thấy cũng không có gì đặc biệt chỗ, đưa lên danh
thiếp cục trưởng, Lôi Chấn đánh ánh mắt lạnh về phía Dương Thần, không đúng
đâu bị mù sao,

Quả vậy Dương Thần đi ra nhưng chưa hề mở rõ con mắt, chỉ nhắm nghiền mắt lại,
những người xung quanh không ai nghĩ Dương Thần là mù mắt, bởi Dương Thần bước
ra khắc đó, ai cũng có cảm giác bị nhìn thấu, tựa hồ bị lột trần đồng dạng

"Ta nghi ngờ ngươi có liên quan đến thảm án diệt môn vài ngày trước, phiền
ngươi theo ta về đồn tiến hành điều tra."

Dương Thần hờ hững như không nghe thấy ngồi xuống ghế bắt đầu uống trà, nói
tới nói lui nguyên lai là vì việc đó.

"Các ngươi dựa vào đâu muốn bắt ta."

Lôi Chấn cười lạnh, cho dù không có bằng chứng tạo ra không phải dễ dàng sao.

"Hừ, thiếu cho ta giả bộ, về đồn sau ta xem ngươi còn tiếp tục giả trang,"

Người đầu bắt lại đưa về đồn.

Mạn Thiên Âm nhìn Dương Thần cười cười một bộ trên nỗi đau người khác.

Mọi người xung quanh nhìn hết vào mắt, chuyện gì ???

Không phải vợ chồng sao, chả nhẽ nhà này không hòa hợp như ta nghĩ, thôi kệ
chuyện gia đình người khác vậy, đáng tiếc a, không biết quý trọng vợ sinh đẹp
như này.

Vài tên cảnh quan không khỏi tiếc hận, nhìn lấy Dương Thần, đáng đời cư nhiên
bị bắt.

Dương Thần chính là đang buồn chán, xem xét thấy bế quan vài hôm cũng không có
tác dụng lắm chính là vui đùa một chút không tệ, thản nhiên nhìn phía trước
đạo.

"Dẫn đường."

Vài tên đang định còng lấy tay Dương Thần, bị Dương Thần quay mặt một khắc,
vài tên cảnh quan không rõ lí do lui về sau, chuyện gì.???

"Ta tự đi được."

Mọi người cũng không cưỡng ép dù sao cũng chỉ là tình nghi, đối phương đã tự
giác vậy liền thôi đi.

---- phòng thẩm vấn----

Nay Viên lão đặc biệt tự thân thẩm vấn, phía sau còn có Viên Ngư Yên.

Viên Lão nhìn Dương Thần tự hỏi, tại sao lại có chút quen mắt đâu, tại sao
giống vị thần y đó đến vậy, lại vội lắc đầu phủ quyết, bên cạnh thần y tại sao
lại có hạng người như này được.

"Trả lời cho ta tường tận, hôm đó ngươi đang làm gì ở đâu."

Dương Thần diện vô biểu tình thản nhiên đáp.

"Đi ăn, cách nhà 500m phía tây góc 11h, quán cửa màu xanh, hôm đó còn 4 chiếc
xe, 7 người đứng ngoài đường, 4 nam 3 nữ, a còn có camera có thể xem lại."

Viên Lão ánh mắt thâm thúy, ngầm cho người kiểm tra camera, một lát sau kết
quả truyền đến, đúng y như lời Dương Thần nói.

"Sau thời gian đó ngươi làm gì,"

Dương Thần suy tư một hồi đột nhiên bật miệng.

"Đoán xem !!!"

Đùa chả nhẽ về nhà ôm vợ ngủ cũng phải báo cáo, Dương Thần âm thầm phê bình
cách tra khảo của vi diện này, nói vậy tùy tiện biện một lý do thoái thác liền
hết tội, Dương Thần đã mất đi hứng thú.

Viên Lão cùng Viên Ngư Yên mặt ngốc trệ tại chỗ, Viên Lão tức giận mắng.

"Nghiêm túc cho ta điểm,"

Dương Thần thần sắc lạnh nhạt xuống, ngươi từ đâu suy diễn ra ta có liên quan
đâu.

Viên Lão cười lạnh xuống,

"Sau sự việc, các ngươi bán công ti, cho con các ngươi nghỉ học, thêm trên
việc ngươi hoàn toàn không có giấy tờ thông tin nào, ta điều tra ra thì ngươi
và Trần Hạo còn có chút xích mích, hôm đó Cha hắn cũng còn đến nơi đó gặp
ngươi chứ, các ngươi là đang tính trốn qua nước ngoài chứ."

Dương Thần a một tiếng, khá thông minh chỉ tiếc là suy diễn hơi xa.

"Vậy ta nói tất cả là trùng hợp ngươi tin không."

"Quỷ mới tin ngươi,"

Viên Ngư Yên ghét bỏ nhìn lấy Dương Thần, dáng dấp đẹp trai tính cách, Viên
Ngư Yên hoàn toàn không xem vào.

Viên Lão nhãn thần lạnh nhạt cười to một tiếng.

"Biết điều một chút thì nói ra đồng bọn ngươi, bằng ngươi thì không cách nào
diệt Trần gia, xét về việc không có giấy tờ, ta đoán ngươi cũng thuộc dạng hắc
bang, hơn nữa còn địa vị không thấp chứ, ta gặp nhiều loại vậy rồi nhưng trước
mặt ta, rặn ra hết nếu không đừng trách ta không nhắc nhở."

"Ừ, ngươi có thể làm gì ta."

Viên Lão không mặn không nhạt phun: tự tìm đau khổ.

"Dùng hình cho ta,"

Chẳng mấy chốc trong phòng thẩm vấn tiến đến hai tên cảnh vệ, còn là tập thể
hình người, ai nấy cơ thể nhìn như muốn bạo tạc, toàn thân cơ bắp nổi lên vô
cùng ghê gớm.

Thấy Dương Thần vẫn giữ nguyên bộ mặt nhàn nhạt hoàn toàn không coi đó là một
chuyện.

Hai tên cảnh vệ hiển nhiên đã quen với việc tra khảo kiểu này, không nói hai
lời vội dơ nắm đấm ra hung ác đánh về phía Dương Thần.

Hai người quyền ra như gió vun vút đánh về đỉnh đầu Dương Thần, nhưng lạ lùng
một chuyện mặc kệ đánh như nào vẫn không thể đánh chúng Dương Thần, hai người
không khỏi mồ hôi chảy ra mệt mỏi bộ dáng, Dương Thần thì không một chút sứt
mẻ, vẫn ngồi thẫn thờ một chỗ.

Hai tên cảnh vệ quát lớn."Đứng yên xuống, ai cho phép ngươi né tránh,"

Kì thật Dương Thần cũng không hề né tránh, chỉ là Dương Thần đã tách biệt với
thế giới hiện tại mà thôi, chỉ là phàm nhân đòi đánh đến Dương Thần, chuyện
cười.

Viên Lão một bên quan sát lấy cả kinh.

Viên Lão nhưng là luyện võ người, nhãn lực tại sao lại không nhìn ra hai ngươi
kia xuất thủ, Dương Thần hoàn toàn bất động, chỉ là hai người kia quyền có bao
nhiêu mạnh mẽ nhưng lại đánh không đến Dương Thần.

Viên Lão lại gần nắm chặt lấy tay Dương Thần âm thầm truyền nội lực vào Dương
Thần.

Nội Lực vừa chạy vào Dương Thần một khắc tự nhiên tiêu tan không một chút dư
thừa, ngoài ra một luồng sức mạnh đẩy Viên Lão cái lảo đảo đặt mông ngỗi xuống
ghế.

"Gia gia."

Viên Ngư Yên cả kinh, gia gia nhưng chạm vào người Dương Thần lại bị đẩy ra,
nhưng Dương Thần cũng không hề làm gì cả.

Đấy là Dương Thần vừa ngộ ra không xa, "Nghịch Chuyển Pháp Tắc", Dùng trên
người phàm nhân tuy lãng phí nhưng thử nghiệm vẫn là có thể.

"Ừ, hết vui rồi nên trở về."

Dương Thần chậm rãi tiêu tán rồi biết mất hẳn trước sự khiếp sợ tột cùng của
mọi người trong phòng,

Cả căn phòng thẩm vấn chứng kiến lấy chuyện không phép tin tưởng lấy, tự dưng
tiêu thất tay vẫn đang bị còng, đây là tiên sao, không tiên không hề có thật,
nhất định là ảo thuật.

Viên Lão, sợ hãi cho người phong bế lấy thông tin xóa sạch mọi ghi chép camera
ghi lại, rồi mơi ra ngoài, không biết trong đầu đang suy tính lấy điều gì.


Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn - Chương #40