Vu Oan Giá Họa


Người đăng: ๖ۣۜTiểu๖ۣۜHàn

Cuối cùng việc chẩn đoán bệnh tình của lão tộc trưởng cũng không có kết quả,
nhiều người đứng trông coi như vậy cũng không cần thiết, mấy vị trưởng lão đưa
các mục sư đến phòng khách của Lâm gia nghỉ ngơi, nhóm Lâm gia nội tộc đệ tử
thấy thế cũng giải tán hết.

Trong phòng chỉ còn lại có Lâm Thiên Chính và Nam Cung Bác, Nam Cung Bác khe
khẽ thở dài nói, “Lâm huynh, ngươi cũng biết mục đích chân chính lần này của
ta là gì chứ?”

Lâm Thiên Chính trầm mặc nói: “Là vì Uyển nhi?”

Nam Cung Bác gật gật đầu nói, “Không sai, ta đến đem nàng đi!”

Sắc mặt khẽ biến, bụng lại đau đớn kịch liệt, mặt Lâm Thiên Chính vàng như
nến, trong nét già nua còn có sự cô đơn, bi thương nói, “Cũng là lúc Lâm gia
chúng ta trả nợ rồi!”

“Lâm huynh, lão đệ có lời không nên nói, đại cục đã được cấp trên quyết định
rồi, tuyệt không thể thay đổi, muốn bảo trụ căn cơ của Lâm gia sợ là không
được, không bằng...” Nam Cung Bác nói đến đây liền dừng lại, đôi mắt mờ nhạt
già nua bất động lặng lẽ nhìn Lâm Thiên Chính, lời minh bạch đã không cần phải
nói..., Lâm Thiên Chính hẳn là hiểu được ý tứ của hắn.

“Không được!” Lâm Thiên Chính thốt ra không hề nghĩ ngợi, dừng một chút nói,
“Cơ nghiệp mấy trăm năm của Lâm gia tuyệt không thể mất trong tay của ta”

Nam Cung Bác lắc lắc đầu, biết nhiều lời vô nghĩa, đứng dậy nói, “Lâm huynh,
lão đệ có thể nói cũng chỉ có như vậy, hai ngày sắp tới lão đệ sẽ tận hết sức
lực chữa trị bệnh tình cho huynh, ba ngày sau sẽ mang theo Lâm Uyển Nhi trở
lại Đại Châu thành”.

Lâm Thiên Chính vô lực khoát tay thay trả lời, Nam Cung Bác ái ngại nhìn
thoáng qua lão hữu, bất đắc dĩ rời khỏi thư phòng.

...

“Khiếu Đường ca ca, thực xin lỗi, đều là Uyển nhi không tốt, hôm nay lại để
ngươi bị người khác cười nhạo”. Vừa đi ra khỏi phòng Lâm Uyển Nhi liền áy náy
nói.

Lâm Khiếu Đường xoa nhẹ đầu của Lâm Uyển Nhi cười nói, “Nha đầu ngốc, ta khi
nào bị cười nhạo, ngươi không thấy vừa rồi đều là ca ca ta chiếm thượng phong
sao!”

Áy náy vẫn chưa giảm, Lâm Uyển Nhi hai tay quấn quấn góc áo nói, “Nói là nói
như vậy, nhưng cứ như vậy nhị tiểu thư sẽ càng thêm hận ngươi, nếu như hôm nay
không tới, sẽ không sẽ phát sinh việc này.”

Lâm Khiếu Đường nhún nhún vai nói, “Đều giống nhau, cho dù không có chuyện hôm
nay, về sau cũng sẽ phát sinh chuyện tương tự, ai bảo Khiếu Đường ca ca ta
trong mắt bọn họ là một phế vật không có tương lai kia chứ!”

Bỗng nhiên ngẩng đầu, Lâm Uyển Nhi dùng sức lắc đầu nói, “Không phải đâu, đó
là bọn họ không hiểu, Khiếu Đường ca ca về sau nhất định trở thành một đại
nhân vật, Uyển nhi cho tới bây giờ không hề hoài nghi, trước kia nếu Khiếu
Đường ca ca không đến thì Uyển nhi chắc chắn đã chết rồi, ngay cả cao cấp
luyện dược sư đã đều bất lực, kết luận Uyển nhi sống không được vài năm, chính
Khiếu Đường ca ca lại có thể đem Uyển nhi từ kề cận cái chết cứu trở về, chỉ
bằng bổn sự này của Khiếu Đường ca ca, đương thời không ai có thể so sánh!”

Lạnh nhạt cười, nhìn thần sắc kiên định đáng yêu của Lâm Uyển Nhi, trong lòng
Lâm Khiếu Đường dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp, trước cái nhìn ôn hoà chăm
chú, Uyển Nhi chậm rãi cúi đầu, có vẻ có chút khẩn trương.

“Khiếu Đường ca ca, sao ngươi lại nhìn Uyển nhi như vậy?” Lâm Uyển Nhi đỏ mặt
nói.

“Ha ha, đương nhiên là ngắm tiểu Uyển nhi xinh đẹp!” Lâm Khiếu Đường cười ra
tiếng, nói.

Nhìn Lâm Khiếu Đường nàng không được tự nhiên, đôi tay không biết nên đặt ở
đâu, thẹn thùng nói, “Khiếu Đường ca ca thật là xấu, không để ý tới ngươi,
Uyển nhi trở về phòng ngủ.”

Nhìn bóng dáng đang chạy đi, Lâm Khiếu Đường vui vẻ cười, cũng không biết nha
đầu kia vì sao lại ngượng ngùng, mang theo tiếu ý nhanh chóng bước về phòng
của mình.

Mới vừa đi được vài bước, một làn gió thơm xông vào mũi, Lâm Khiếu Đường phát
giác không thích hợp, nhanh chân bỏ chạy, chỉ là chân vừa mới nhấc lên, một
thân ảnh xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện từ một góc tối, tung cước đá vào bụng
Lâm Khiếu Đường.

Một đòn cực kì nghiêm trọng làm cho Lâm Khiếu Đường không tự chủ được gập
người lại, đau đến nhe răng trợn mắt, một cánh tay bị kéo ngược thô bạo về sau
lưng.

“Cứu...” Bất chấp bụng đau, Lâm Khiếu Đường hô to, nhưng vừa hô được một tiếng
thì bị âm thanh đằng sau doạ trở về.

“Xú tiểu tử, dám la ta liền đánh ngất ngươi!”

Kỳ thật không cần quá nhiều uy hiếp, chỉ cần nghe thanh âm quen thuộc này cũng
đủ làm cho Lâm Khiếu Đường câm miệng, thanh thúy mềm mại mang theo một tia bá
đạo, trừ bỏ nhị tiểu thư, còn ai vào đây!

Lão thiên a! Tiểu cô nương này, từ khi nào học được cách trả đũa sau lưng
người khác, Lâm Khiếu Đường lòng thầm hò hét, lần này xong đời!

Đọc truyện tại “Hét à, làm sao không hét nữa!?” Lâm Vũ Nhàn nén thấp giọng nói.

“Sợ ngất!” Lâm Khiếu Đường chịu thua nói.

“Vừa rồi đông người, ngươi không phải kiêu ngạo lắm sao? Hiện tại sao không
kiêu ngạo nữa đi?” Lâm Vũ Nhàn một mặt chất vấn một mặt đem “phạm nhân” đi tới
góc tối.

Lâm Khiếu Đường buồn bả nói, “Nhị tiểu thư, ta nào có dám kiêu ngạo, chỉ là ăn
ngay nói thật thôi, a...”

Lâm Vũ Nhàn đột ngột siết mạnh tay, còn đạp một cước, hung hăng nói, “Ăn ngay
nói thật? Xem ra ngươi còn không biết tình cảnh của ngươi bây giờ a, ta cho
ngươi ăn ngay nói thật, ta cho ngươi ăn ngay nói thật!”

Liên tiếp đá vài cái, Lâm Khiếu Đường kêu rên vài tiếng, nha đầu kia coi như
có điểm đúng mực, không dùng tới chân lực, nếu như dùng tới mà nói, một cước
cũng đá gãy xương cốt Lâm Khiếu Đường.

Hô xích, hô xích, sau lưng Lâm Khiếu Đường truyền đến từng trận tiếng thở dốc
kịch liệt, cũng không phải là mệt, mà là bị tức giận!

Nha đầu kia cần gì phải tức giận như vậy chứ, Lâm Khiếu Đường méo miệng có
điểm không nghĩ ra.

Vì tránh tăng thêm lửa giận của Lâm Vũ Nhàn, Lâm Khiếu Đường cố gắng chịu đau,
hắn cũng không dám mở miệng nói, tùy ý để nhị tiểu thư xử trí.

“Phế vật, sao ngươi không nói, có phải là vì không có Lâm Uyển Nhi làm chỗ dựa
nên ngươi sợ hãi? Nha đầu kia thật sự bị mù mà, lại đi coi trọng loại người
như ngươi!” Lâm Vũ Nhàn ác độc nói.

Lâm Khiếu Đường quay sang, nghiêm mặt nói, “Nhị tiểu thư, ân oán giữa chúng
ta, không nên lôi người khác vào, ca ca ta hôm nay bị ngươi bắt được, tự vấn
không bổn sự đấu với ngươi, muốn đánh phải không, cứ tự nhiên, muốn làm gì
cũng được!”

Không nói lời này còn có chút nhẹ nhàng, lời vừa phát ra lập tức làm cho lửa
giận của Lâm Vũ Nhàn đang có chút bình ổn tức thì tăng cao, những năm gần đây
thành tựu của Lâm Uyển Nhi luôn cao hơn nàng, đã thế loại phế vật nhu nhược
này lại con che chở cho nàng ta, ẩn ẩn lộ ra loại phế vật nhu nhược này cũng
có chút kiên cường.

Tâm tình khó chịu do thua kém Lâm Uyển Nhi bộc phát dữ dội, liên tiếp đá Lâm
Khiếu Đường mấy cước, “Đánh ngươi, đánh ngươi, đánh ngươi nhìn lén bổn cô
nương tắm rửa, đánh ngươi miệng lưỡi trơn tru!”

Tâm đố kị, mọi người đều có, Lâm Vũ Nhàn tự nhiên cũng có, bất quá chỉ là ghen
tị đối với Lâm Uyển Nhi, không phải cừu hận độc ác gì, đây cũng chỉ là một
loại tâm lí bình thường của con người, để xử lý loại ghen tị này, Lâm Vũ Nhàn
cũng rất trực tiếp, nàng khắc khổ tu luyện hy vọng có thể vượt lên trên Lâm
Uyển Nhi, nhưng trơ mắt nhìn Lâm Khiếu Đường nói ra những lời như thế làm nàng
rât khó chịu, bởi vậy tất cảm xúc dồn nén đều xả lên đầu Lâm Khiếu Đường.

Lâm Vũ Nhàn đá lên mông hắn bốn năm cước, mặc dù không dùng tới chân lực,
nhưng cũng rất mạnh, nhưng tên phế vật nhu nhược cư nhiên không rên lên một
tiếng, cũng không chửi bới, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, cặp mắt thường xuyên lóe
ra tia vô lại kia giờ đây lại biểu hiện vô cảm đến lạnh lùng, trong lòng Lâm
Vũ Nhàn vô cớ dâng lên một tia khiếp ý, sửng sốt một chút, có điểm muốn khóc.

Nhìn cô gái dã man dừng tay, Lâm Khiếu Đường chịu đựng đau đớn nói, “Nhị tiểu
thư, đánh cũng đánh qua, mắng cũng mắng xong, cơn giận cũng tiêu không ít, ca
ca ta có chút mệt nhọc, có thể cho ta trở về ngủ không”.

Vốn tưởng rằng tiểu tử này tiếp tục ngang ngạnh đến cùng, nào biết vừa lên
tiếng liền mặc cho nàng làm gì thì làm, nghe nàng xử trí, điều này ngược lại
làm cho Lâm Vũ Nhàn nghẹn một bụng tức khí không xuất ra được, cho dù đánh đối
phương vài cái nhưng trong lòng vẫn như trước buồn phiền bực bội, hơn nữa
trước loại ánh mắt quái dị này, nội tâm không hiểu sao có chút khiếp đảm,
trong lòng Lâm Vũ Nhàn đang có một loại hương vị không nói lên lời, khó chịu
đến cực điểm.

“Không được, hôm nay ngươi không có chút hối hận, đừng mơ tưởng trở về ngủ”.
Không thể phát tiết uất nghẹn ra ngoài, trong mũi Lâm Vũ Nhàn đau xót, những
giọt nước mắt trong vắt từ cặp mắt thanh thuý trào ra, ngảy cả khi nói cũng
không thể khống chế được nỗi nghẹn ngào trào dâng.

“Thực xin lỗi nhị tiểu thư, ta về sau không bao giờ... Nhìn lén ngươi tắm rửa,
không bao giờ... Nữa miệng lưỡi trơn tru với ngươi!” Lâm Khiếu Đường rất có
thành ý nói.

“Ô ô...” Không biết sao, Lâm Vũ Nhàn rốt cuộc khống chế không được, nói cũng
không nói, tự nhiên khóc nức nở, bàn tay đang nắm chặt Lâm Khiếu Đường nhất
thời lỏng ra.


Đấu Y - Chương #10