Diệp Phong


Người đăng: dautaytruyenky

Trong không gian tăm tối vô tận, Diệp Phong đứng im bất động, khuôn mặt già
nua, ánh mắt nhìn vào khoảng không tĩnh mịch

"Diệp Phong ta một đời tu luyện thật không ngờ đến thời khắc chuẩn bị chạm đến
mộng tưởng bất tử thì lại chết!"

"Nữ thần sinh mệnh hãy cho ta một cơ hội, lần này ta nhất định sẽ làm được!"

Một giọng nói nữ tử vang vọng khắp không gian

"Diệp Phong, cho đến lúc chết điều khiến ngươi hối hận nhất vẫn chỉ là không
thể trở thành thần? Ta nói cho ngươi biết, thứ mà ngươi nên hối hận không phải
là cuộc sống bất tử mà chính là cuộc sống của bản thân ngươi. Ngươi ngày đêm
chỉ biết đến tu luyện, để ta hỏi ngươi một câu, ngươi đã từng ăn kẹo hồ lô
chưa?"

"Kẹo hồ lô? Chưa từng!" - hắn trả lời

"Vậy ngươi đã bao giờ quan tâm đến mọi người xung quanh?" - nữ thần sinh mệnh
hỏi hắn

"Chưa!" - hắn lắc đầu

"Vậy tại ta lại phải cho ngươi một lần nữa sống lại? Ngươi không có tuổi thơ,
vô cảm thờ ơ trước mọi thứ xung quanh, đến cả cha mẹ huynh đệ ngươi mà ngươi
cũng chẳng một lần nghĩ tới."

Cuối cùng nữ thần sinh mệnh cho Diệp Phong xem lại cuộc sống của mọi người
xung quanh hắn từ lúc hắn sinh ra. Xem xong tất cả, Diệp Phong hai mắt ngấn
lệ. Giờ thì hắn đã thực sự được giác ngộ. Điều quan trọng nhất không phải là
mù quáng theo đuổi cuộc sống bất tử mà chính phải biết trân trọng từng giây
phút trong cuộc đời mình. Hắn khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đã khóc.

"Xin hãy cho ta một cơ hội! Ta hứa ta sẽ thay đổi!"

"Được! Ta sẽ cho ngươi một cơ hội!"

Khung cảnh xung quanh hắn lúc này đồng thời phát sáng vô cùng chói mắt, ánh
sáng tiêu tan hiện ra trước mắt một gương mặt nam tử vui mừng. Hắn đã đầu thai
ở giai đoạn gần sáu mươi vạn năm kể từ khi hắn chết.

(8 năm sau)

Tiểu hài tử nấp sau tảng đá lớn dùng Tinh Thần Thám Trắc thăm dò Hồng Linh Đào
tứ phẩm linh quả hắn đặt ở chỗ đất trống. Tinh Thần Thám Trắc là đệ nhất chiến
kỹ của Diệp Phong, nó cho phép hắn có thể quan sát bao quát mọi thứ trong phạm
vi 30 mét.

Tiểu hài tử đang ở chính là Thánh Địa Ma Thú trung tâm, nơi ma thú thấp nhất
cũng là mười vạn năm sinh sống. Thánh Địa Ma Thú tuy vô cùng nguy hiểm nhưng
Diệp Phong vẫn có cách hưởng lợi mà chẳng bị thiệt thòi.

Dựa vào kinh nghiệm gần sáu mươi vạn năm trước, hắn đặt một quả Hồng Linh Đào
ở khu vực địa bàn của Viêm Tông Lôi Nha sinh sống. Hồng Linh Đào là thứ mà
Cuồng Bạo Linh Viên yêu thích vô cùng, đối với Viêm Tông Lôi Nha thì bất kể ma
thú mạnh yếu dám xâm nhập lãnh địa của nó đều không có khả năng lành nặn trở
về, lợi dụng điểm này mà Diệp Phong bày kế ngư ông đắc lợi.

Những cơn gió thoảng qua mang theo mùi hương của Hồng Linh Đào bay đến lãnh
địa Cuồng Bạo Linh Viên. Trong cánh rừng, Cuồng Bạo Linh Viêm Vương khổng lồ
đang say giấc bỗng tỉnh dậy, theo mùi hương Hồng Linh Đào mà tới. Viêm Tông
Lôi Nha cảm nhận có kẻ xâm nhập toàn thân cuồng nộ phát động hồng điện bao
trùm.

Cuồng Bạo Linh Viên Vương thân thể khổng lồ, song nhãn huyết sắc, da thịt cứng
tựa kim cương, bộ lông dài rậm màu trắng, trên bộ lông có vô số hoa văn kỳ dị,
mỗi bước di chuyển của nó đều khiến mặt đất rung chuyển. Cuồng Bạo Linh Viên
thông thường niên thọ cao nhất cũng chỉ ba ngàn năm, riêng chỉ có Bạo Linh
Viên Vương bất đồng, niên thọ lên tới năm ngàn năm.

Viêm Tông Lôi Nha một thân huyết sắc, to bằng con ngựa, toàn thân được bao phủ
bởi hồng điện, nanh và móng vuốt vô cùng sắc nhọn, niên thọ ba ngàn năm. Hai
ma thú đã tới vị trí Diệp Phong đặt Hồng Linh Đào, cả hai phát động sức mạnh
khiến mặt đất chấn động mạnh mẽ, cây cối xung quanh bật gốc mà bay đi. Diệp
Phong lúc này không có sử dụng Tinh Thần Trắc Thám vì sợ bị lộ, hắn trực tiếp
ló đầu ra quan sát.

Viêm Tông Lôi Nha lao tới cắn vào tay Cuồng Bạo Viên Vương, Cuồng Bạo Viên
Vương thấy vậy liền cuồng bạo tung một quyền phong với uy lực vô cùng kinh
khủng. Viêm Tông Lôi Nha bị một quyền vừa rồi đánh trúng nằm hấp hối ở dưới
đất, khoảng cách hai ngàn năm tu luyện là không thể bù đắp a.

Cuồng Bạo Linh Viên Vương song nhãn đã chuyển qua huyết sắc chứng tỏ nó đã đạt
đến cực điểm của niên thọ, chỉ một vài tháng nữa nó sẽ suy yếu, hết năm nay nó
sẽ chết. Viêm Tông Lôi Nha vẫn chưa đạt kích cỡ cực hạn, điều này cho thấy nó
mới chỉ trải qua hơn hai ngàn năm tu luyện.

Diệp Phong trong lòng mừng thầm, hắn xem ra chỉ còn đợi đến lúc thu hoạch
thành quả. Mặt đất lúc này bỗng nhiên chấn động dữ dội vô cùng, từ trong rừng
một vị khách không mời mà tới.

Hắc Đế Ma Long khổng lồ từ phía trung tâm Thánh Địa Ma Thú đi tới, nó gầm lên
khiến trăm vạn ma thú khác quanh đó hoảng loạn khẩn cấp bỏ chạy. Hắc Đế Ma
Long có kích cỡ khổng lồ, dáng vẻ tựa hồ gần giống với khủng long bạo chúa,
vẩy của nó có hình nhọn cứng gấp mấy lần kim cương, tùy thuộc vào tuổi thọ
càng cao thì vẩy lại càng cứng.

Theo Diệp Phong kinh nghiệm, Hắc Đế Ma Long này mới chỉ là ma thú năm ngàn
năm, là một con non bởi kích cỡ của nó còn khá nhỏ, một con trưởng thành kích
cỡ tương đương ngọn núi lớn. Hai mắt Hắc Đế Ma Long nhìn thấy xác của Viêm
Tông Lôi Nha nước dãi đã ròng ròng chảy ra nhưng nó cảm thấy như vậy vẫn chưa
đủ để làm nó thỏa mãn, từ xác Viêm Tông Lôi Nha nó nhìn sang chỗ Cuồng Bạo
Linh Viêm Vương đang quay về rừng.

Hắc Đế Ma Long cuồng loạn há mồm lao tới tấn công Cuồng Bạo Linh Viên Vương,
Cuồng Bạo Linh Viên Vương sớm đã cảm nhận được, nó vận lực xoay lại tung một
quyền phong uy lực gấp nhiều lần quyền phong ban nãy nhằm vào mồm Hắc Đế Ma
Long đánh tới. Hắc Đế Ma Long bị đánh ngã nằm im dưới đất nhất thời chưa tỉnh
táo.

Cuồng Bạo Linh Viên Vương hướng tới Diệp Phong trú ẩn nâng tảng đá lên để lộ
ra tiểu hài tử mặt mũi tái nhợt vì sợ. Nó cau mày nhìn Diệp Phong rồi thở ra
một cái quay đi ôm tảng đá đi đến Hắc Đế Ma Long, nó nâng lên cao rồi nện mạnh
vào đầu Hắc Đế Ma Long rồi đứng ngẩng mặt lên trời gầm rú hai tay đấm liên hồi
vào ngực.

Hắc Đế Ma Long nhờ lớp vảy siêu cứng của mình mà chẳng hề hấn gì, chỉ là đầu
óc nhất thời choáng váng chưa tỉnh. Hắc Đế Ma Long vừa loạng choạng đứng dậy
đã lĩnh thêm một quyền phong nữa của Cuồng Bạo Linh Viên Vương. Cuồng Bạo Linh
Viên Vương hai tay túm lấy đuôi Hắc Đế Ma Long quay vòng vòng rồi ném bay ra
xa.

Hắc Đế Ma Long đứng dậy, tinh thần xung kích tấn công Cuồng Bạo Linh Viên
Vương khiến nó loạng choạng đứng không vững hai tay liên tiếp tự đánh vào đầu.
Hắc Đế Ma Long đắc thắng gầm lên lao tới định một đòn tiêu diệt đối thủ nhưng
nào ngờ khi nó gần đến nơi thì Cuồng Bạo Linh Viên Vương bỗng nhiên nhảy vọt
lên cao, hai tay nắm với nhau giơ lên cao tụ hợp toàn bộ sức mạnh nhằm đầu Hắc
Đế Ma Long đánh xuống.

"Ầm" một tiếng chỉ thấy một màn bụi bay mịt mù, long trời nở đất. Bụi lắng
xuống Diệp thần nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, trong cái hố
Cuồng Bạo Linh Viên Vương nằm im bất động trên xác của Thiết Giáp Hoàng Long.
"Chết rồi? Bọn chúng thực sự đã chết?", Diệp Phong đầy cảnh giác tiến tới xem
xét. Diệp Thần lần này vốn chỉ tinh thạch Viêm Tông Lôi Nha nhắm tới nhưng
thật không ngờ một lúc kiếm được ba cái tinh thạch trên mười vạn năm, hắn vội
vã dùng dao mổ xác ma thú lấy tinh thạch.

Thánh Sư tu luyện chia làm các cảnh giới lớn: Linh Sĩ, Tiểu Linh Sư, Linh Sư,
Đại Linh Sư, Linh Tông, Linh Vương, Linh Tôn, Linh Đế, Đấu Thánh, Đấu Thần.
Trời đã chập tối Diệp Phong ra suối tắm rửa thay bộ đồ mới, bộ đồ dính máu ma
thú nó thả theo dòng nước cuốn đi.

Diệp Phong mở tay nải ra ngắm nhìn ba viên tinh thạch hình tròn to bằng nắm
tay của nó "Hôm nay thu hoạch lớn rồi!". Diệp Phong đang mải ngắm nhìn tinh
thạch thì bất chợt phát hiện ra một đám người đang hướng hắn tiến tới, hắn vội
vã đeo tay nải lên lưng rồi nấp sau tảng đá.

Từ trong rừng tiến tới một nhóm thánh sư, tất cả đều mặc võ phục tương đồng,
ba nam và hai nữ. Diệp Phong không hiểu sao bỗng lạnh gáy cảm giác, hắn dùng
Tinh Thần Thám Trắc thì phát hiện bản thân đang bị một con Cuồng Huyết Ma Lang
rình mồi cách đó không xa.

Cuồng Huyết Ma Lang vồ tới, Diệp Phong sợ hãi chạy nhanh tới chỗ nhóm người
vừa từ trong rừng đi tới, hắn luôn miệng kêu lớn

_Cứu với! Các tỷ tỷ xinh đẹp cứu ta với! Ta sắp chết rồi a!!!

Cả đám hướng mắt về phía Diệp Phong nhận thấy Cuồng Huyết Ma Lang đang truy
sát một đứa trẻ liền ra tay ứng cứu. Đội trưởng thanh niên khuôn mặt tuấn tú,
ánh mắt lấp lánh hữu thần, tản mát khí chất phiêu dật bất phàm, thần thái lạnh
lùng

_Đế Lôi Bạch Hổ!

Hai tay đội trưởng thanh niên lông trắng mọc ra, móng vuốt sắc nhọn, mái tóc
chuyển bạc, hai mắt bất đồng màu sắc, toàn thân phát động lôi điện. Thanh niên
đội trưởng bàn tay cong lại thành trảo hướng về phía Cuồng Huyết Ma Lang lao
tới

_Lôi Đình Hổ Trảo!!

Một trảo vừa rồi của thanh niên đội trưởng khiến Cuồng Huyết Ma Lang chết ngay
lập tức. Diệp Phong được dịp tài năng diễn xuất thi triển, hắn ôm một nữ tử
xinh đẹp có vẻ hiền lành rồi khóc hu hu. Nữ tử mềm lòng ôm lấy hắn dỗ dành

_Tiểu tử, đừng khóc! Có bọn ta ở đây, đệ không việc gì phải sợ cả!

_Nhà đệ vốn rất nghèo, cha đệ lại đang bệnh nặng. Đệ thương cha nhưng không có
tiền nên đành đánh liều đi hái thuốc về chữa bệnh cho cha nhưng rồi không
những không hái được thuốc mà đệ còn bị lạc không còn biết đường về. - Diệp
Phong khóc lóc kể lại

Cả nhóm đều cảm thấy đứa trẻ thật tội nghiệp, riêng chỉ có thanh niên đội
trưởng không quan tâm đến câu chuyện bịa đặt của Diệp Phong, hắn ngồi bên suối
dùng nước rửa mặt. Dương Uyên mặt tròn phúc hậu, tóc dài quá hông, dáng người
mảnh khảnh, hai mắt long lanh tràn đầy yêu thương, hai tay ngọc ngà véo hai
cái má của Diệp Thần

_Ta gọi là Dương Uyên, tiểu tử ngươi tên gì?

_Ệ....ên...iệp...ong....(đệ tên Diệp Phong)! - hắn trả lời

_Diệp Phong? - Dương Uyên hỏi lại

_..Ạ(Dạ)! - Diệp Phong gật gật đầu

_Ta gọi là Trần Duật!

Thanh niên gương mặt anh tú, vẻ mặt tươi cười, tính khí dễ gần xoa đầu Diệp
Phong. Diệp Phong nhớ ra có điều chưa hỏi

_Các người sao lại vào đây?

_Bọn ta là Bách Liên tổ độ, hôm nay tới Thánh Địa Ma Thú là để giúp Vương Hàn
đội trưởng tìm kiếm tinh thạch. - Dương Uyên trả lời

Bách Liên tổ độ gồm năm người Duyên Uyên, Trần Duật, Tiêu Linh Linh, Kim Đại
và đội trưởng Vương Hàn. Tiêu Linh Linh dáng người cao ráo, gương mặt nhỏ nhắn
xinh đẹp, ngực không lớn lắm, da trắng như tuyết, đeo bờm tai thỏ. Kim Đại
thân hình cao lớn, nước da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, đầu không có tóc, lông
mày rậm, dáng vẻ khờ khạo nhất trong số năm người.

Đấu Thần Đại Lục, đế quốc Hải Nguyệt, Thủy Nam hành tỉnh, Nhân Ngư thôn, Diệp
Phong tạm biệt Bách Liên tổ đội chạy vào nhà. Nhà của Diệp Phong chỉ là một
căn nhà đất đã xuống cấp, trên bàn thờ có hai cái bài vị bằng gỗ, một cái là
cha hắn cái còn lại chính là mẹ hắn. Diệp Phong hai năm sau mới đến lúc giác
ngộ thánh lực nên hiện tại hắn căn bản không có tu luyện cái gì, chỉ là ngày
ngày trồng rau, ăn rau trừ bữa. Tinh Thần Lực không hẳn là Thánh Lực chính
tông mà nó thiên về thiên phú nhiều hơn nên có thể từ sớm phát hiện. Diệp
Phong dù sao kiếp trước cũng đã sáu mươi năm chỉ tu luyện nên tất nhiên hắn
biết cách khảo sát bản thân có tinh thần lực hay không. Viêm Tông Lôi Nha căn
bản có tinh thần lực tương đối mạnh mẽ nếu như hấp thu tinh thạch của nó thì
lực tinh thần sẽ tăng lên gấp bội, Diệp Phong đặt bẫy hòng lấy tinh thạch của
nó cũng chính vì điều này.


Đấu Thần Đại Lục - Chương #1