Chương 1594: Rời Khỏi Thiên Mộ


Thân ảnh đó cao gần ngàn trượng, phảng phất như chống đỡ cả thiên địa. Phía bên dưới, tất cả năng lượng thể bên trong Thiên Mộ đều cảm phát run. Uy áp đáng sợ này cơ hồ làm cho thân thể bọn chúng muốn bạo liệt.

Thân ảnh Tiêu Huyền trên bầu trời rốt cuộc đã hoàn toàn hư hóa, trong đôi mắt già nua trước khi biến mất vẫn còn vương đầy nét mừng vui vô hạn!

Khi thân thể Tiêu Huyền hóa thành hư vô, thân ảnh khổng lồ vẫn quỳ gối như cũ trên bầu trời. Một hồi lâu sau mới chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng trở về kích thước như người bình thường, yên lặng đứng trên bầu trời.

“Tổ tiên…”

Tiêu Viêm nhìn sang nơi Tiêu Huyền biến mất, khẽ thì thầm trong lòng, rồi chợt xòe tay ra, hướng về phía hư vô không gian mà nắm lại. Sau cú chộp của hắn, một điểm sáng vô hình mà thường nhân không cách nào nhìn thấy được đã xuất hiện trong tay hắn. Đây là tính mạng ấn ký của Tiêu Huyền, loại ấn ký này chỉ có cường giả có linh hồn đạt đến Đế cảnh mới có thể trông thấy. Bằng không, cho dù đấu khí của bản thân có đạt đến Cửu Tinh Đấu thánh hậu kỳ, cũng không cách nào cảm ứng được loại tồn tại huyền diệu không thể giải thích này.

Tại một góc độ nào đó mà nói, Tiêu Huyền bây giờ cơ bản đã là hồn phi phách tán. Một vị cường giả oai phong trên đỉnh Đấu Khí đại lục đã triệt để tiêu biến trên trời đất này. Bất quá, đối với Tiêu Viêm có linh hồn bước vào cấp bậc Đế cảnh mà nói, điều đó lại hoàn toàn không phải như vậy. Tính mạng ấn ký này có thể giúp cho Tiêu Huyền lấy lại tính mệnh. Nhưng thủ đoạn này mặc dù linh hồn hắn đã đạt tới Đế cảnh cũng thể không làm được. Có lẽ phải đợi đến ngày sau, lúc hắn đạt đến cảnh giới Đấu Đế trong truyền thuyết mới có thể làm nổi.

Dù sao thì đó cũng là một loại hy vọng. Tuy xa xôi nhưng lại làm cho người ta nóng lòng không thôi…

Ấn ký trong suốt nơi lòng bàn tay chậm rãi bay lên, sau đó chui vào trong mi tâm Tiêu Viêm, được linh hồn lực mênh mông như trời đất bao lấy che chở. Có lẽ thật lâu về sau này, vị lão nhân đã bỏ tất cả vì Tiêu tộc có thể một lần nữa xuất hiện trên nhân thế.

Mang tính mạng ấn ký cất kỹ, Tiêu Viêm nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó mới cúi đầu nhìn thoáng qua thế giới Thiên Mộ này. Tuy rằng hắn ở đây gần hai tháng, thậm chí còn chưa tới nửa tháng nếu so với tốc độ chảy của không gian Trung Châu, nhưng tại không gian hải dương thì đã mất gần hai năm.

Dùng hai năm thời gian, hắn mới triệt để để luyện hóa xong Thiên Mộ chi hồn. May mà thời gian trong không gian đó đã được cải biến, nếu không, đợi đến khi hắn xuất quan, không biết ngoại giới đã trở thành cái dạng gì rồi…

"Đế Cảnh Linh Hồn."

Tiêu Viêm bất giác xiết chặt đôi tay, ánh mắt nhìn về phía xa xa. Một loại tâm cảnh kỳ dị từ từ dâng lên trong lòng hắn. Loại cảm giác này giống như hắn có thể nắm trong tay toàn bộ không gian Thiên Mộ vậy.

"Bạo!"

Tiêu Viêm đưa tay lên, đột nhiên hướng về hư không xòe ra một trảo nhẹ nhàng. Ngọn núi đá cách xa hơn vạn trượng lập tức hóa thành phấn vụn. Linh hồn lực của hắn theo tâm niệm chuyển động lan tràn khắp ngóc ngách trong không gian Thiên Mộ, phạm vi bao phủ so với linh hồn của Tiêu Viêm lúc trước mạnh hơn vô số lần. Bây giờ, chỉ cần linh hồn hắn bao phủ đến nơi nào thì công kích của hắn cũng có thể truyền hơn vạn dặm mà phát động trong nháy mắt.

Linh hồn Đế Cảnh cùng Thiên Cảnh đại viên mãn cách nhau chỉ một bước ngắn, nhưng lại chênh lệch như trời và đất

Khoảng cách giữa hai cấp không cách gì so sánh được, chỉ có chân chính thể nghiệm sự cường đại của Đế Cảnh, mới có thể hiểu được tại sao bao nhiêu người cho dù dùng hết cả đời cũng không cách nào vượt qua.

Đó là bởi, một cấp được ví như thần nhân, cấp còn lại chỉ xứng gọi là người trần mắt thịt!

"Có lẽ cũng nên rời đi rồi!"

Tiêu Huyền đã đã tiêu tan, Thiên Mộ không còn bất luận thứ gì để hắn lưu luyến nữa. Bất quá, có thể do hắn luyện hóa Thiên Mộ chi hồn, nên Tiêu Viêm có thể cảm giác được mình có thể tuyệt đối khống chế toàn bộ không gian này. Nói cách khác, sau này hắn rời khỏi Cổ giới thì cho dù là ở nơi nào hắn cũng có thể mở ra thông đạo tiến vào Thiên Mộ không gian. Hơn nữa, nếu kẻ nào muốn xé rách không gian để vào Thiên Mộ thì cũng phải trải qua sự cho phép của hắn. Từ góc độ nào đó, Tiêu Viêm chính là chủ nhân của Thiên Mộ không gian, ai muốn vào hay ra đều do hắn định đoạt.

Đối với món quà trên trời rơi xuống này, hắn cũng cảm thấy khá là kinh ngạc. Tuy rằng với thực lực của hắn bây giờ thì năng lượng nồng đậm trong Thiên Mộ đã không còn tác dụng lớn nữa, thế nhưng chỉ riêng sự chênh lệch thời gian với Trung Châu cũng cực kỳ mê người rồi. Nó có thể đề cao hiệu suất tu luyện, đối với hắn hay là thế lực dưới trướng của hắn đều là một sự trợ giúp cực kỳ tuyệt hảo.

“Cũng đỡ mất công sức kiến tạo không gian cho riêng mình!”

Tiêu Viêm cười cười, đối với món quà này cảm thấy thật thỏa mãn. Dù sao, nếu muốn tự kiến tạo không gian cho riêng mình thì hắn cũng không có năng lực kỳ dị bực này, bởi vì năng lực này chính là thuộc về cường giả Đấu Đế.

Tiêu Viêm đem tâm tình trong lòng thu liễm, ngón tay trước mặt nhẹ nhàng vẽ một cái, mở ra một không gian thông đạo. Tiêu Viêm đưa mắt nhìn quanh một lần nữa, sau đó dậm chân bước vào he khở. Sau một chút rung động của không gian, Tiêu Viêm đã biến mất trước vô số ánh mắt ở phía dưới.

***

Cổ giới!

Trên bầu trời bao la nơi thâm sơn mờ mịt, có mấy thân ảnh đang yên lặng lăng không đứng đó, ánh mắt nhíu nhìn vào một vùng không gian nhộn nhạo giống như màn nước phía trước.

“Cổ Nguyên tộc trưởng, có chuyện gì vậy?” Lôi Doanh nhìn về phía Cổ Nguyên, kinh ngạc hỏi.

“Nửa tháng thời gian đã qua. Nếu Tiêu Viêm không xuất hiện, Hồn tộc sẽ hạ thủ với phụ thân của hắn mất.” Viêm Tẫn đứng bên cạnh mở miệng nói.

Từ sau khi Tiêu Viêm tiến vào trong Thiên Mộ, thẳng cho đến hiện tại vẫn không có dấu hiệu đi ra. Trong khi đó, thời gian ước định với Hồn tộc đã sắp đến.

“Cửa Thiên Mộ đã đóng, mà thông đạo không gian ở đây cũng hoàn toàn bị phá hỏng. Lúc trước, ta thử thăm dò thử mở ra thông đạo, không ngờ lại bị một cỗ lực lượng bắn ngược trở về. Cảm giác này, giống như là Thiên Mộ đã có chủ nhân vậy.” Cổ Nguyên chau mày nói.

Những lời của lão làm cho mọi người kinh hãi. Chủ nhân Thiên Mộ chỉ là một người duy nhất, bởi sáng tạo ra nó là một vị Đấu Đế cường giả. Qua nhiều năm như vậy, Thiên Mộ vẫn ở trong trạng thái vô chủ. Tuy nói bọn họ đã từng có ý niệm đem nó luyện hóa nhưng không ai là không thất bại mà quay về. Không gian do cường giả Đấu Đế sáng tạo, năng lực của bọn họ không thể nào khống chế nổi. Bởi vậy, lúc nghe Cổ Nguyên nói, mặc dù với định lực của hai người cũng không khỏi cảm thấy khó tin. Nhưng bọn hắn cũng hiểu, với năng lực của Cổ Nguyên tự nhiên không thể cảm giác sai lầm được.

“Vậy Tiêu Viêm ca ca…!”

Huân Nhi đứng bên Cổ Nguyên, khuôn mặt của nàng có chút tái nhợt bởi vì những lời của lão. Thiên Mộ có chủ nhân hay không nàng không quan tâm, nhưng Tiêu Viêm ca ca của nàng còn ở bên trong… Nếu như không thể mở ra thông đạo, vậy Tiêu Viêm làm sao có thể trở về?

"Ta thử lại lần nữa."

Sắc mặt Cổ Nguyên có chút âm trầm. Với thực lực của hắn, cho dù Thiên Mộ thật sự xuất hiện chủ nhân thần bí nào đi nữa, cũng không thể triệt để ngăn cản lão tiến vào!

Vừa nói xong, thủ ấn của lão liền biến đổi. Năng lượng trong phiến thiên địa liền gào thét liên hồi, rồi nhanh chóng hóa thành một bàn tay bằng năng lượng khổng lồ hơn ngàn trượng, sau đó hung hăng bổ xuống vùng không gian nhộn nhạo kia. Chỉ riêng cái bóng khổng lồ cũng đem cả sơn mạch che kín.

Tốc độ của cự chưởng năng lượng cực nhanh, cơ hồ vừa lóe lên đã xuất hiện tại phiến không gian kia. Nhưng mà, ngay khi nó sắp đánh trúng vào phiến không gian thì tốc độ dao động của phiến không gian cũng bắt đầu kịch liệt tăng lên. Ngay sau đó, một luồng chấn động từ trong đó nhanh chóng khuếch tán ra, nặng nề hướng về phía cự chưởng đánh tới, đem một kích của Cổ Nguyên đánh cho tan tác.

Biến cố đột nhiên xuất hiện cơ hồ làm cho cả đám người ngơ ngác. Thực lực Cổ Nguyên mạnh cỡ nào chứ? Cường giả trong khoảng trời đất này, có mấy ai chịu được một kích của lão? Coi như mạnh mẽ như Lôi Doanh và Viêm Tẫn thì cũng phải dốc toàn lực ứng phó mới có thể chống lại. Nhưng chấn động vừa rồi chẳng qua rất nhỏ, mà đã đem một kích toàn lực của Cổ Nguyên đánh cho xơ xác?

"Đây là linh hồn ba động? Làm sao có thể?"

Ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, Lôi Doanh cùng Viêm Tẫn cũng khôi phục tinh thần, đồng thanh kêu lên kinh hãi. Chỉ dùng ba động linh hồn liền đẩy lui một chưởng của Cổ Nguyên, người này cần phải có bao nhiêu linh hồn lực?

“Có biến! Bày trận!”

Tại không xa phía sau Cổ Nguyên, sắc mặt của Cổ tộc Tam Tiên cũng ngưng trọng hẳn lên. Đông đảo cường giả Cổ tộc xung quanh sơn mạch lập tức bay vút đến, đồng thời khởi động đấu khí, nhanh chóng hội tụ.

“Không biết các hạ là cao nhân phương nào? Nơi này là lãnh địa Cổ tộc! Chúng ta chẳng qua là đến đón người, cũng không có tính toán gì khác!” Đại trận bố trí xong, sắc mặt Cổ Đạo vẫn ngưng trọng như cũ, lớn tiếng quát…

Âm thanh Cổ Đạo vừa dứt, nơi mảnh không gian chập chờn đột nhiên xuất hiện một không gian thông đạo. Một thân ảnh chậm rãi bước ra trước đông đảo ánh mắt khẩn trương của cường giả Cổ tộc.

“Ách! Nếu nói đón người thì thế trận này cũng quá lớn đi a?”

Thân ảnh kia vừa bước ra từ trong không gian thông đạo, liếc mắt nhìn đại trận trên bầu trời cùng với đông đảo cường giả đứng nghiêm chỉnh khắp nơi, sắc mặt nhất thời trở nên méo xệch…

"Tiêu Viêm?"

Nhìn thân ảnh từ trong không gian thông đạo bước ra, mọi người cũng trở nên ngạc nhiên vô cùng.

“Lúc trước có một vị cao nhân cùng tộc trưởng giao thủ, chúng ta mới…” Cổ Đạo thở phào một hơi, phất tay ra dấu cho mọi người mọi người buông lỏng một chút, hướng về phía Tiêu Viêm cười cười. Nhưng thanh âm của lão còn chưa dứt, lại nhìn thấy gương mặt chảy dài của Cổ Nguyên, lập tức trên mặt lão cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, thanh âm đột nhiên dừng lại.

“Người mới vừa xuất thủ là ngươi?” Ánh mắt Cổ Nguyên chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trong lòng trào lên kinh đào hải lãng.

Nghe vậy, kể cả Huân Nhi, Viêm Tẫn, Lôi Doanh cùng tất cả mọi người cũng ngơ ngác, nhưng lời tiếp theo của Tiêu Viêm càng làm cho đám người bọn họ đần mặt ra…

"Lúc nãy hả... Hình như là vậy!"

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1594