Chương 1553: Bình Lặng


Khi trở lại Thiên Phủ liên minh, Tiêu Viêm lại một lần nữa bất ngờ. Trong vòng mấy tháng hắn rời đi, tuy chiến thắng Hồn Điện vang dội nhưng thanh thế liên minh vẫn như cũ, giữ vững không kiêu ngạo, không nóng nảy làm cho không ít thế lực và tông phái âm thầm gật đầu. Một thế lực có cường đại hay không đâu phải chỉ xem lúc nó kiên cường khi gặp khó khăn là đủ, mà còn phải xem lúc nó có bị thành công ăn mòn hay không. Nhưng may mắn, liên minh đã vượt qua được, đã không còn ai có thể nghi ngờ sức mạnh của họ.

Trong mấy tháng này cũng không có bất kỳ tin tức nào của Hồn Điện, những lần va chạm kịch liệt giữa hai phe cũng giảm đi rất nhiều. Tình trạng như vậy giống như thế lực từng chiếm cứ vị trí bá chủ Trung Châu này đang muốn từng bước rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Mà đối với hành động khác thường của Hồn Điện, cao tầng của liên minh vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ. Đã giao thủ nhiều năm với Hồn Điện như vậy cho nên với tính tình của chúng, cao tầng liên minh vẫn hiểu rõ ràng cho nên họ không tin thế lực quỷ dị này chịu thiệt thòi lớn mà không đòi lại công đạo. Nhưng bọ họ cũng đau đầu bởi vì đã phái ra rất nhiều thám tử điều tra động tĩnh của Hồn Điện nhưng vẫn không có một chút thông tin nào có giá trị.

Điểm này làm cho liên minh khó hiểu và càng thêm cảnh giác, loại an tĩnh này giống như sự tĩnh lặng trước cơn giông tố, cảm giác áp lực đè nén không thở nổi.

Tiểu Y Tiên và Thanh Lân đã trở về trước Tiêu Viêm rất lâu, theo lời của hai người thì hắn biết được sau khi Thiên Yêu Hoàng tộc rút lui, Cửu U Địa Minh Mãng thảo luận gần nửa tháng rồi đưa ra kết luận muốn cùng Thiên Phủ kết làm đồng minh. Mà đối với đề nghị này, Thiên Phủ liên minh cũng thương nghị rồi vui vẻ đồng ý, thực lực Cửu U Địa Minh Mãng tuy không sánh bằng Thiên Yêu Hoàng tộc nhưng cũng là một trong ba đại tộc của thế giới ma thú. Hơn nữa về số lượng thì Cửu U Địa Minh Mãng hơn xa Thiên Yêu Hoàng tộc, mà một đồng minh mạnh như vậy chính là thứ mà Thiên Phủ liên minh cần nhất bây giờ.

Hai bên liên minh làm Trung Châu và Thú Vực xôn xao không nhỏ. Khi liên kết với Thiên Phủ liên minh, địa vị của Cửu U Địa Minh Mãng tộc càng thêm vững chắc, có thế lực mạnh như vậy chống lưng thì ngay cả Thiên Yêu Hoàng tộc cũng phải e ngại khi muốn dấy lên một trận can qua, hưng sư động chúng đánh tới Cửu U Địa Minh Mãng tộc.

Cả hai bên đều đạt được lợi ích từ việc liên minh này, vừa nâng cao thanh thế vừa củng cố địa vị. Thiên Phủ liên minh lợi dụng mối quan hệ này mà phát triển rộng ra, thậm chí chạm cả tới bên trong Thú Vực.

Khi Tiêu Viêm thông báo Thái Hư Cổ Long tộc đồng ý kết làm đồng minh, những nhân vật cao tầng của Thiên Phủ liên minh đều mừng như điên. Tuy trong mắt các cường giả Trung Châu thì Thái Hư Cổ Long tộc đã không còn bí ẩn như xưa nhưng uy phong trong quá khứ của họ vẫn in sâu trong trí nhớ những người này. Tin tức như vậy phải nói là cực kỳ rung động đối với Thiên Phủ liên minh.

Chính vì lợi ích quá lớn nên lần liên minh này không có bất kỳ tranh luận nào mà nhanh chóng đồng ý. Chỉ là thông tin này không công bố ra ngoài, đồng minh cực mạnh này ẩn núp trong bóng tối sẽ có tác dụng hơn, vào những lúc đặc biệt sẽ có hiệu quả bất ngờ. Hơn nữa điều này sẽ tranh thủ thời gian cho Thái Hư Cổ Long tộc nghỉ ngơi dưỡng sức.

Trở lại liên minh, do không có sự khiêu khích từ Hồn Điện nên cuộc sống của Tiêu Viêm rất thoải mái thanh nhàn. Thải Lân bế quan nhiều năm, hôm nay trở về gặp được Tiêu Tiêu, hai mẹ con quyến luyến ở chung một chỗ. Thấy vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể lắc đầu hết cách, ở trong liên minh thì cuộc sống của hắn cũng chỉ quanh đi quẩn lại là tu luyện, trợ giúp Tiểu Y luyện hóa Cửu Huyền Kim Lôi.

Đối với cỗ lực lượng này, Tiêu Viêm dù rất thèm thuồng nhưng cũng không dám hấp thu ngay. Chính vì vậy trong khoảng thời gian này hắn tập trung tinh thần nghiên cứu thứ này ngày đêm. Nhưng đối với cố gắng mất ăn mất ngủ của hắn, Cửu Huyền Kim Lôi lại không ngoan ngoãn chút nào. Dưới sự luyện hóa của Tịnh Liên Yêu Hỏa, nó dần dần ngưng tụ lại thành một lôi châu màu vàng nhỏ lớn chừng nửa nắm tay.

Viên lôi châu này hình thành xong liền huyền phù ở trong cánh tay phải của Tiểu Y, bất luận Tiêu Viêm hay Tiểu Y thi triển bất kỳ phương pháp nào cũng không thể luyện hóa được, cho dù là sử dụng Tịnh Liên Yêu Hỏa thiêu đốt cũng chỉ thu được hiệu quả cực kỳ bé nhỏ. Đối với tình huống như thế thì Tiêu Viêm cũng cảm thấy bất lực, hắn chỉ có thể tạm thời bỏ ý định này, để viên lôi châu màu vàng kia trong cánh tay Tiểu Y.

Sau thất bại đó, Tiêu Viêm thi hành nhiệm vụ của Dược Lão là mang theo một đội cường giả của liên minh đi “thăm hỏi” những phân điện của Hồn Điện. Nhưng sau gần một tháng truy tìm thì cũng phát hiện những phân điện trước kia mà họ biết đã trống rỗng, trong đó linh hồn và linh hồn bổn nguyên cũng đã bị lấy đi toàn bộ. Như vậy chắc chắn Hồn Điện cũng đã sớm dự đoán được hành động này của liên minh nên đã chuẩn bị từ trước.

Đối với tình huống như thế, Tiêu Viêm cũng hơi cảm thấy bất ngờ, xem ra trải qua một lần hủy điện, Hồn Điện đã thông minh hơn rồi.

Một phen cướp đoạt không thu hoạch được gì, Tiêu Viêm phá hủy hết những phân điện này rồi mang người trở về. Bất quá đối với kết quả như vậy, Dược Lão cũng chỉ cười nhạt mà không cảm thấy bất ngờ.

“Căn cứ vào tình báo của chúng ta, Hồn Điện đã bỏ tất cả những phân điện có thể bị chúng ta phát hiện, những đồ vật có ích cũng đã đem đi hết. Nhưng mà có một điểm nghi vấn rằng cho dù Hồn Điện nghi ngờ chúng ta phá hủy những phân điện này cũng không cần rút lui sạch sẽ như thế chứ?” Trong một tòa thạch đình, Dược Lão chậm rãi phân tích tình huống.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, những phân điện có kích thước nhỏ nhất căn bản không gây nổi nửa điểm hứng thú của mình đến phá hủy, nhưng đến chúng cũng được di tản sạch sẽ, ở lại chỉ là cung điện trống không và tro bụi mà thôi.

“Ta đã phái người đi đến Thú Vực nhờ Cửu U Địa Minh Mãng điều tra chuyện này, số lượng người của họ rất nhiều nên sẽ thuận tiện hơn chúng ta. Hành động này của Hồn Điện chắc chắn có ẩn tình.” Dược Lão trầm giọng nói.

“Chuyện này thật là kỳ lạ, không biết Hồn Điện đang muốn làm gì đây!” Tiêu Viêm cũng nhíu mày chắt lưỡi, hắn mơ hồ nhận thấy toan tính lần này của Hồn Điện sẽ cực kỳ nguy hiểm.

“Suy đoán lung tung cũng vô dụng, cứ chờ kết quả dò xét đã.” Dược Lão lắc đầu, tình thế như vậy chỉ có thể chờ đợi mà thôi, tuy nhiên cảm giác chờ đợi này không dễ chịu cho lắm.

Tiêu Viêm gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Dược Lão, nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, dược điển của Dược Tộc sắp tới chưa?”

Nghe nói thế, bàn tay vừa nâng chung trà lên của Dược lão đột nhiên run rẩy một chút, lão trầm mặc rồi khẽ gật đầu nói: “Một tháng sau!”

Im lặng tràn đến, sắc mặt Dược Lão trở nên phức tạp. Chủng tộc đó lão chưa từng trở lại, nhưng hôm nay lại cần phải trở về. Khi song thân lâm chung, lão đã ưng thuận sẽ cố gắng tu luyện để có thể khắc tên nhị lão vào bia của dòng tộc.

Đây chính là bia chiến công của Dược Tộc, chỉ có người đạt được thành tựu lớn mới có thể ghi tên trên đó. Đây cũng là mục tiêu, ước muốn để người trong Dược Tộc phấn đấu từ khi sinh ra, năm đó Dược Lão cũng không ngoại lệ.

Một mình lưu lạc ở đại lục nhiều năm, tuy nói hôm nay có thành tựu nhưng lão biết lần này trở về để hoàn thành di nguyện của song thân sẽ gặp phiền toái không nhỏ. Trong tộc sẽ có rất nhiều người muốn phá rối chuyện của lão.

Nghĩ đến đây, lão siết chặt chén trà trong tay.

Nhìn thấy sắc mặt đó của Dược Lão, Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, nói: “Sư phụ, chuyện đó người không cần có lo, cứ giao cho đệ tử là được!”

Giọng nói của Tiêu Viêm chậm rãi mà bình tĩnh, chứa đựng sự tự tin và kiên quyết cực lớn.

Con ưng non năm đó lão nuôi nấng, chăm sóc, che chở nay đã lớn rồi. Hôm nay nó đã có thể bay lượn khắp chin tầng trời. Dưới đôi cánh của nó, không một ai có thể thương tổn được lão.

Nhìn nụ cười trên khuôn mặt trẻ tuổi kia, Dược Lão vừa cảm thấy đắng chát vừa cảm thấy vui mừng. Hắn há miệng do dự một hồi rồi cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Con đúng là một tên nhóc bướng bỉnh.”

Tiêu Viêm cười cười rồi ngẩng đầu lên nhìn về chân trời phía nam. Dược tộc, nghe nói nơi đó có rất nhiều luyện dược sư đứng đầu, hắn thật muốn tận mắt chứng kiến một phen.

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1553