Chương 1400: Xâm Nhập!


Khí độc tràn ngập trong rừng rậm, thỉnh thoảng có những tiếng kêu la thảm thiết truyền đến làm cho khu vực này nằm trong một bầu không khí cực kì âm trầm.

“Xuy!”

Đột nhiên, trong vòng khí độc nồng đậm mơ hồ có ánh lửa hiện lên, mà kì dị nhất là tại thời điểm ánh lửa xuất hiện thì những độc trùng xung quanh như gặp phải một sự kinh sợ mà tự động lùi bước, rồi dần dần tách ra hai bên tạo thành một lộ tuyến.

“Xem ra những độc trùng này rất e ngại dị hỏa.” Tiểu Y Tiên nhìn con đường phía trước, mỉm cười nói.

“Độc trùng phần lớn là vật âm hàn, còn dị hỏa chính là vật chí dương chí cương nên tất nhiên bọn chúng sẽ rất kiêng kị.” Tiêu Viêm cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau. Đội ngũ mấy nghìn người lúc mới vào, chắc chỉ có không đến một phần mười vượt qua được lớp khói độc này.

“Cổ vực Mãng Hoang quả thật là danh bất hư truyền…” Tiêu Viêm khẽ thở dài trong lòng một lần nữa. Đây mới chỉ là rìa ngoài, nếu tiếp tục tiến vào sâu bên trong thì không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền toái nữa.

Thải Lân đưa mắt nhìn bốn phía đánh giá một hồi, tầm nhìn đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, nói: “Khí độc đang từ từ loãng dần, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi khu vực này thôi.”

“Ừ, lập tức tăng tốc độ, bị cầm chân tại đây làm mất quá nhiều thời gian. Chỉ sợ các thế lực lớn ở Trung Châu đều đã tiến nhập vào khu giữa của cổ vực rồi.” Tiêu Viêm gật đầu, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình như tên rời cung toàn lực bạo phát tiến về phía trước, mấy đạo thân ảnh phía sau cũng bám theo nhanh như chớp.

Phán đoán của Thải Lân không hề sai, sau khi người cuối cùng đã rời khỏi, độc khí xung quanh đã càng ngày càng loãng, rồi cuối cùng biến mất triệt để.

Ra khỏi vùng khí độc, thân hình Tiêu Viêm bay vút lên trên một tảng đá lớn, ánh mắt quét về phía trước thì chỉ thấy một khe sâu khổng lồ chừng trăm trượng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cái khe này cực kỳ sâu, độc khí lượn lờ khiến người khác không thấy được đáy. Mà ở phía sau nó lại là những dãy núi liên miên vô tận, từng dãy đều cao cả vạn trượng giống như những con Cự Long đang nằm cuộn mình, tỏa ra khí tức mênh mông tràn ngập phiêu đãng.trong mảnh thiên địa này.

Nơi đó mới chân chính là cổ vực Mãng Hoang.

“Hô…!”

Nhìn dãy núi ở phía xa kia, Tiêu Viêm khẽ thở ra một hơi, ánh mắt có chút ngưng trọng. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được tại phía sâu trong sơn mạch của mảnh đất nhìn không thấy điểm cuối này ẩn chứa nhiều đạo khí tức cực kì hung hãn, mà cho dù là hắn thì cũng cảm thấy một chút nguy hiểm.

“Hung thú ở nơi đây cách ly với thế giới bên ngoài, vẫn được truyền thừa từ thời viễn cổ đến giờ.Tuy rằng chúng quá thô bạo nên trí tuệ thấp hơn so với ma thú đồng cấp, nhưng sức bạo phát của chúng chỉ có hơn chứ không kém.” Bên cạnh Tiêu Viêm, trưởng lão Thanh Thành của Tinh Vẫn các thở dài cảm thán.

Tiêu Viêm gật đầu, khẽ vung tay, lập tức có một viên châu màu xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay. Đây chính là Bồ Đề Tử do Bồ Đề Hóa Thể Tiên lúc trước ngưng tụ lại mà thành. Cổ vực Mãng Hoang này cực kỳ rộng lớn nên muốn tìm ra vị trí của Bồ Đề cổ thụ không phải là điều dễ dàng, vả lại xung quanh đây hung thú nhiều vô số, nếu như lỗ mãng xông vào thì cho dù đội hình bọn hắn có cường đại đến mấy chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.

Tiêu Viêm khép hờ đôi mắt, tỉ mỉ cảm ứng động tĩnh của Bồ Đề Tử đang nắm trong tay. Cứ như vậy, mãi một lúc sau hắn mới chậm rãi mở mắt ra rồi nhìn về phía tây bắc sơn mạch, nhẹ giọng nói: “Có lẽ nơi này cách Bồ Đề Cổ Thụ quá xa nên không thể cảm nhận được chính xác địa điểm của nó, nhưng theo một ít tin tức trong Bồ Đề Tử thì đại khái nó ở hướng này.”

“Đi thôi!”

Cất kĩ Bồ Đề Tử, Tiêu Viêm cũng không dừng lại đây quá lâu. Mũi chân điểm nhẹ lên tảng đá, cả thân hình bay vụt lên như đại bàng, sau đó đạp trên hư không nhanh chóng bay về một bên của khe sâu. Phía sau hắn, mấy người Thải Lân, Tiểu Y Tiên nhanh chóng bám sát.

Nhìn khoảng cách mấy trăm trượng dường như rất rộng lớn, nhưng với tốc độ của đám người Tiêu Viêm thì chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở đầu bên kia. Nhưng khi bọn hắn vừa đặt chân vào mảnh trời này, bên dưới mặt đất đột nhiên vang lên vài tiếng thú rống mạnh mẽ. Vài đạo bóng đen mang theo một mùi tanh nồng đậm khiến cho người khác buồn nôn bất chợt xuất hiện giữa không trung, nhanh như chớp đánh về phía Tiêu Viêm.

“Cẩn thận!”

Tập kích quá đột ngột làm mấy người Thải Lân hơi kinh hãi, vội vàng lên tiếng cảnh báo.

“Bang… Bang…”

Cước bộ của Tiêu Viêm có chút dừng lại nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn khẽ vung tay áo phát ra một cỗ kình phong kinh khủng đánh mạnh lên mấy đạo bóng đen kia. Trong một trận tiếng gầm gừ đau đớn, vài con hung thú cả người màu đen, hai mắt đỏ ngầu liền rơi từ bầu trời xuống.

“Xem ra mảnh địa vực này có không ít hung thú, chúng ta cũng không thể bay qua bằng không sẽ khiến cho một số cường giả xông vào đây chú ý, ngoài ra còn có thể gặp phải nhiều phiền toái từ những lũ hung thú khác.” Thải Lân nhíu mày, nói.

“Ừm!”

Tiêu Viêm gật đầu, hung thú nơi này chưa phải là mạnh mẽ lắm, nhưng nếu càng xâm nhập vào sâu bên trong thì tất nhiên sẽ càng khó đối phó. Bởi vậy hắn cũng không phản đối, lập tức ra hiệu cho mọi người đáp thân hình xuống mặt đất.

“Vụt!”

Thời điểm đoàn người Tiêu Viêm đáp xuống mặt đất thì phía sau đột nhiên truyền đến nhiều tiếng xé gió, vài đạo thân ảnh theo đó mà xuất hiện giữa không trung, ánh mắt cảnh giác nhìn về mấy người Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm liếc mắt nhìn mấy đạo thân ảnh kia. Đám người mới tới này hiển nhiên đều là cường giả cảnh giới Đấu Tôn, nhưng điều làm cho hắn có chút ngạc nhiên là những người này đều có thể xông qua mảnh độc trùng ở phía ngoài.

“Đi!”

Tiêu Viêm cũng không để ý nhiều đến đám người mới tới này và hắn cũng không có ý định bắt chuyện làm bạn đồng hành. Những người tới nơi này đều có mục tiêu là Bồ Đề cổ thụ, mặc dù có hợp tác nhưng cũng không có khả năng chân chính liên thủ với nhau. Mà cái loại cảm giác trong đội ngũ mà luôn ngờ vực lẫn nhau thì Tiêu Viêm không hề muốn có. Hắn lập tức điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, cả thân hình liền nhẹ nhàng phóng về phía trước, mà mấy người Thải Lân cũng nhanh chóng bám sát.

Về phần mấy đạo thân ảnh vừa mới đến kia, khi họ nhìn thấy động thái của Tiêu Viêm liền hơi nhíu mày nhưng cũng không dám có hành động nào khác. Bọn họ có thể cảm nhận được thực lực của đám người Tiêu Viêm còn cường đại hơn mình nhiều. Mà động thái của Tiêu Viêm cũng đã biểu hiện việc không muốn dây dưa với bọn họ. Một khi đã như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể thay đổi phương hướng, sau đó tiếp tục lên đường.

“Gràooo…!”

Trong khu rừng đầy vẻ cổ xưa, những tiếng rống thô bạo không ngừng vang vọng trên bầu trời.

“Ầm!”

Một đạo đấu khí hung hãn nhỏ như sợi tơ đột nhiên phóng mạnh ra từ trong rừng rậm, sau đó hung hăng oanh kích lên một con hung thú có hình thể to lớn. Bên trong đạo đấu khí nhỏ như sợi tơ này có ẩn chứa kịch độc, chỉ trong nháy mắt đã cắt đứt sinh cơ của hung thú. Chỉ thấy tiếng gầm của nó còn chưa phát ra khỏi cổ họng thì cả thân hình khổng lồ đột nhiên khựng lại rồi đổ rạp xuống làm rung chuyển mặt đất.

Khi con hung thú kia ngã xuống đất thì ngay lập tức có mấy đạo thân ảnh chậm rãi nối đuôi nhau xuất hiện từ trong cây cối rậm rạp xung quanh, đây chính là đoàn người Tiêu Viêm.

“Hoàn hảo, sức kháng cự với độc của hung thú nơi đây cũng không mạnh đến mức không thể đối phó.” Tiểu Y Tiên nhìn thân thể của con ma thú đang dần biến thành màu đen kia, nhẹ giọng nói.

“Trước tiên nghỉ ngơi một chút đã, đợi Thanh Thành trưởng lão đi dò đường về rồi tính.” Ánh mắt Tiêu Viêm liếc nhìn về phương xa. Suốt cả đoạn đường đi đến đây, mặc dù bọn hắn cố ý tránh được một số hung thú, nhưng cũng không thể tránh hết được những màn chiến đấu như vừa rồi.

“Sự hấp dẫn của Bồ Đề Cổ Thụ quả thật quá mạnh mẽ, kể cả mấy chủng tộc viễn cổ đều không thể bỏ qua, huống chi còn có mấy thế lực nhất lưu cũng tham gia vào nữa. Nhưng trên đường chúng ta lại không gặp bất kì một đội ngũ nào của các thế lực đó.” Tiểu Y Tiên ngồi trên một tảng đá, nói: “Dựa vào thực lực và tốc độ của bọn họ, chỉ sợ tiến độ sẽ nhanh hơn chúng ta không ít.”

Tiêu Viêm khẽ gật đầu nhưng cũng không tỏ ra quá khẩn trương. Bồ Đề cổ thụ là bảo bối cỡ nào cơ chứ? Nếu như dễ dàng lấy được thì quả thật là bôi nhọ lên danh tiếng của nó. Mặc dù lần này các thế lực tham gia tranh đoạt không ít, tuy nhiên muốn tìm ra Bồ Đề cổ thụ thì cũng không phải việc có thể làm được trong thời gian ngắn.

“Vù…vù…!”

Trong lúc Tiêu Viêm đang trầm ngâm trong lòng thì đột nhiên có tiếng xé gió truyền đến từ phía trước. Một đạo thân ảnh già nua nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt đám người Tiêu Viêm, chính là Thanh Thành trưởng lão đã quay trở lại.

“Thanh Thành trưởng lão, tình hình thế nào?” Tiêu Viêm ngẩng đầu hỏi.

“Không có chỗ nào quá nguy hiểm, nhưng ta bắt gặp một đội ngũ nên đã âm thầm theo sau dò xét. Theo như quan sát thì hẳn là người của Thiên Minh Tông.” Thanh Thành trưởng lão nói.

“Thiên Minh Tông?” Tiêu Viêm nhíu mày, không ngờ thế lực nhất lưu họ gặp đầu tiên sau khi tiến vào trong cổ vực lại là người của Thiên Minh Tông. Dĩ nhiên, Tiêu Viêm cực kì chán ghét đám người Thiên Minh Tông, hắn vốn có mâu thuẫn không nhỏ với bọn chúng. Nếu bây giờ mà chạm mặt nhau, chỉ sợ sẽ không tránh khỏi một chút xung đột.

“Trong lúc ta đang dò xét thì nghe được một đoạn nói chuyện của bọn họ.”

“Hử?” Tiêu Viêm nhướng mày, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Thành trưởng lão.

“Ở phía trước cách bọn họ không xa hình như có đội ngũ của một thế lực khác, bọn họ đang định âm thầm động thủ giải quyết đám người đó.”Thanh Thành trưởng lão cười nói.

“Không cần phải xen vào, cứ để bọn chúng chó cắn chó, chúng ta tiếp tục làm việc của mình.” Tiêu Viêm lắc đầu, đám người này quả thật không chịu ngồi yên. Trong thời điểm này mà vẫn nghĩ đến chuyện hại người, nhưng khi vừa định đứng lên hắn lại đột nhiên hỏi: “ Thế lực phía trước bọn chúng là người phương nào?”

“Hình như là người của Hoa tông.” Thanh Thành trưởng lão trầm ngâm nói.

“Hoa tông?”

Tiêu Viêm đứng lên, ánh mắt từ từ trở nên âm trầm. Người của Hoa Tông cũng đã tới, không biết Vân Vận có trong đó hay không. Nếu đã thấy ở đây thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Đám khốn kiếp này…”

“Thiếu các chủ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Nhìn sắc mặt Tiêu Viêm đột nhiên trầm xuống, Thanh Thành trưởng lão chần chờ một lúc rồi mở miệng nói.

“Động thủ, làm thịt đám người Thiên Minh tông…”

Tiêu Viêm chậm rãi đứng lên, giọng nói thản nhiên mang theo vài phần sát ý. Vốn dĩ chuyện Thiên Minh tông dám ám hại hắn lúc trước còn chưa tính sổ, hiện tại lại bắt gặp trong tình hình này thì nói thế nào đi nữa cũng không thể buông tha chúng một cách dễ dàng!

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1400