Chương 1395: Cổ Đồ Chi Mê!


Nhìn vẻ vui mừng trên khuôn mặt Tiêu Viêm, Dược lão cũng mỉm cười. Lão là người biết rõ nhất Tiêu Viêm đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để tìm được những tấm tàn đồ này.

“Đi trước đã, động tĩnh ở nơi này quá lớn, chỉ sợ không lâu sau sẽ hấp dẫn sự chú ý của một số cường giả. Dù không sợ, nhưng nếu để kẻ khác biết trong tay chúng ta có cổ đồ đầy đủ thì sẽ khó tránh khỏi một số rắc rối không cần thiết.” Dược lão đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi mở miệng nói.

“Dạ!”

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật gật đầu, cố gắng đè nén sự bồn chồn trong lòng xuống. Hắn biết, nếu tin tức này được truyền ra ngoài thì sẽ không chỉ là một chút rắc rối đâu. Một mảnh tàn đồ thì thôi, nhưng nếu là cổ đồ đầy đủ thì sức hấp dẫn sẽ tăng lên gấp vô số lần. Bởi vì ai cũng biết, có được tấm cổ đồ này thì sẽ biết được tin tức về Tịnh Liên Yêu Hỏa. Vì Yêu Hỏa này, cho dù thực lực của Tinh Vẫn các có mạnh hơn nữa thì cũng sẽ gặp rắc rối rất lớn.

“Đi thôi!”

Thấy vậy, Dược lão cũng không dừng lại quá lâu, vung nhẹ tay lên, sau đó thân hình chợt lướt mạnh về phía xa, chỉ vài cái chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời. Mà phía sau lão, ba người Tiêu Viêm cũng nhanh chóng theo kịp.

Khi đoàn người Tiêu Viêm rời đi, nơi này cũng dần trở nên yên tĩnh. Bầu không khí này cũng không kéo dài lâu bao lâu, chừng mười phút sau, mười mấy đạo thân ảnh mang theo những tiếng xé gió ù ù thoáng hiện ở phía xa rồi dừng lại giữa không trung. Trong mắt tất cả đều hiện lên vẻ khiếp sợ nhìn mảnh sơn mạch bị san thành bình địa phía dưới.

“Lực phá hoại thật khủng khiếp, không biết là ai vừa giao thủ ở đây mà lại có thể san bằng cả một mảnh sơn mạch như vậy…”

Từng giọng nói mang theo vẻ kinh nghi bất định vang lên giữa không trung. Một lát sau, rốt cuộc cũng có người tinh mắt nhìn thấy một xác chết trên mặt đất, lập tức có người lao vụt xuống kiểm tra. Ngay sau đó, những tiếng kêu kinh hãi liền vọng đi xa xa.

“Cư nhiên lại là Địa Hạt tử trong Hạt Ma tam quỷ? Thực lực của lão quỷ này là Đấu Tôn đỉnh phong a, ai có thể giết chết lão như vậy?”

“Trước giờ Hạt Ma tam quỷ đều như hình với bóng, nếu Địa Hạt tử đã chết ở đây thì chỉ sợ hai người kia cũng không khá hơn được bao nhiêu…”

“Ba tên này làm ác vô số, bị vậy cũng coi như đáng đời. Nhưng rốt cuộc là cao nhân phương nào đã ra tay? Ba bọn chúng liên thủ lại dù có gặp cường giả Bán Thánh thì cũng đủ sức đánh một trận ấy chứ…”

Khi mấy người này đang kinh hãi vì thi thể của Địa Hạt tử này đoàn người Tiêu Viêm đã sớm cao chạy xa bay…

Ở một đỉnh núi cách trận đại chiến lúc nãy chừng ngàn dặm, vài tiếng xé gió đột ngột vang lên, bốn đạo thân ảnh chợt xuất hiện rồi đáp xuống núi, đây rõ ràng là đoàn người Tiêu Viêm.

“Đến nơi này thì hẳn sẽ không có ai lần theo được nữa rồi. Khí tức trên đường cũng đã bị ta xóa sạch, dù là cường giả Đấu Thánh cũng khó lòng phát hiện.” Đáp xuống đất, Dược lão cười nói.

Tiêu Viêm gật gật đầu cười, thu hoạch lần này thật quá phong phú. Tuy ba lão quỷ này làm ác vô số nhưng những trân bảo chúng cất giấu cũng không ít, lần này thật đúng là tiện nghi cho bọn họ.

“Thử xem tấm cổ đồ kia xem, ta cũng rất tò mò khi gộp đủ lại nó sẽ như thế nào?” Dược lão vung tay phong tỏa tất cả không gian quanh đó, dù tiếp theo có xảy ra biến cố gì thì cũng có thể xử lý kịp thời.

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật gật đầu, ngón tay vuốt nhẹ lên nạp giới, từng tấm tàn đồ từ từ bay ra rồi trôi nổi trước mặt hắn.

Nhìn những tấm tàn đồ sờn gáy rách mép này, trong mắt Tiêu Viêm lại xuất hiện vẻ kích động một lần nữa. Hắn hơi sốt ruột xoa xoa hai tay, sau đó mới lần theo những dấu vết rồi cẩn thận ghép từng mảnh lại với nhau.

Tốc độ ghép của Tiêu Viêm rất chậm, nhưng theo thời gian trôi qua, một tấm cổ đồ đầy đủ cũng dần xuất hiện trong mắt mọi người.

Khi tấm tàn đồ cuối cùng được xếp vào vị trí, trong lòng Tiêu Viêm thầm thở mạnh ra một hơi. Nhưng khi hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào tấm cổ đồ một cách nóng rực thì lại hơi sững người một chút. Bên trên tấm cổ đồ đầy đủ này đúng là có vẽ những văn lộ ký hiệu, nhưng lại khá bình thường và cũng không có mục tiêu xác thực hay lộ tuyến gì cả. Nhìn qua đúng như một bức tranh sơn thủy bình thường vậy.

“Thế này là…”

Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn những văn lộ trên cổ đồ, trong lòng có chút trầm xuống. Chẳng lẽ cổ đồ hắn mà hắn bỏ biết bao tâm huyết để tìm kiếm những năm qua lại là một thứ không hề có giá trị?

“Đừng gấp, tấm cổ đồ này đúng là đã tồn tại rất rất lâu rồi, nó không thể nào là một thứ được cố ý tạo ra để trêu ngươi người ta được. Bên trong tất sẽ có ảo diệu…” Dược lão lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, trầm ngâm nói.

“Hộc…” Tiêu Viêm thở một hơi thật dài, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại. Ánh mắt chậm rãi quét qua tấm cổ đồ, cố gắng tìm ra một chỗ nào đó khác thường. Nhưng dù nhìn tới nhìn lui thì ngoài một đóa hỏa liên cực kỳ yêu dị ra thì không còn bất cứ chỗ nào khả nghi nữa.

“Nhỏ một giọt máu vào đó xem.” Dược lão trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi chần chừ một lát rồi gật nhẹ đầu. Hắn cắt nhẹ qua ngón giữa, một giọt máu tươi rơi xuống góc trên của cổ đồ rồi chảy vào giữa. Nhưng chờ một lát sau vẫn không có gì khác thường, ngoại trừ việc trên tấm cổ đồ kia nhiều thêm một vết máu.

Thấy vậy, Dược lão cũng thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu rồi yên lặng không nói.

Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn tấm cổ đồ, trong mắt cũng xuất hiện sự thất vọng khó có thể che dấu. Thải Lân bên cạnh cũng lắc lắc đầu, nhưng không tiện mở miệng nói điều gì. Nàng biết Tiêu Viêm đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vì Tịnh Liên Yêu Hỏa kia. Bây giờ vất vả lắm mới thu thập được đủ cổ đồ mà lại không có một chút tác dụng nào. Hiển nhiên điều này là một đả kích không nhỏ đối với hắn.

Sự yên tĩnh bao trùm lên mọi người làm cho bầu không khí nơi đây trở nên nặng nề áp lực. Niềm vui đại thắng lúc nãy đã hoàn toàn bị dập tắt.

Bầu không khí yên tĩnh này kéo dài một lúc lâu, rốt cuộc Tiêu Viêm chậm rãi thở mạnh một hơi, nhìn thoáng qua tấm cổ đồ trước mặt, khẽ lắc đầu: “Nếu đã vô dụng, vậy giữ mày lại có tác dụng gì?”

Vừa dứt lời, một luồng dị hỏa chợt trào ra từ tay Tiêu Viêm, trực tiếp bao phủ cả tấm cổ đồ vào trong.

Hành động đột ngột này của Tiêu Viêm cũng làm cho Dược lão cả kinh, lão vừa muốn ngăn cản thì bỗng khựng lại, nói: “Sao tấm cổ đồ lại không cháy?”

Nghe vậy, ánh mắt ba người Tiêu Viêm cũng vội nhìn về phía đống lửa. Quả nhiên đúng là như vậy, cho dù dị hỏa của Tiêu Viêm có đốt thế nào thì tấm cổ đồ cũ kỹ kia vẫn không chút tổn hại, càng đừng nói là có dấu hiệu hóa thành tro.

“Tăng thêm cường độ!”

Hai mắt Dược lão nhìn chằm chằm vào tấm cổ đồ vẫn bình yên vô sự trong dị hỏa kia, độtn gột nói. Dị hỏa của Tiêu Viêm được dung hợp từ bốn loại dị hỏa khác nhau, uy lực đủ để đốt núi nung biển, nhưng bây giờ lại không đốt nổi một tấm da cũ nát, vậy thì trong đó tất sẽ có vấn đề!

Nghe vậy, Tiêu Viêm giật mình, sau đó vội thúc giục dị hỏa.

“Lách tách…”

Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, sức nóng làm cả không gian nơi đây cũng trở nên vặn vẹo. Nhưng cho dù Tiêu Viêm có tăng cường độ của ngọn lửa lên bao nhiêu thì tấm cổ đồ kia vẫn không hề có dấu hiệu biến thành tro. Dù vậy, khi ngọn lửa càng lúc càng mạnh, các văn lộ trên cổ đồ bắt đầu sáng dần lên, giống như muốn rách ra vậy.

Nhìn một màn này, trong mắt mấy người Dược lão đều xuất hiện vẻ kinh hỉ. Không đợi bọn họ thúc dục, Tiêu Viêm đã tiếp tục tăng thêm cường độ, đề thăng dị hỏa trong cơ thể mình đến mức tận cùng!

Nương theo đó, văn lộ trên cổ đồ cũng càng lúc càng sáng. Đến lúc này, tấm cổ đồ đột ngột rung lên, sau đó những văn lộ chợt tách ra khỏi bề mặt cổ đồ mà bay vọt lên cao, cuối cùng hóa thành một đoạn văn tự cổ xưa trôi nổi giữa không trung trước mặt mọi người.

Song nguyệt đồng hiện.

Cửu tinh nhất thể.

Thiên địa triều tịch.

Yêu hỏa hàng thế.

Dược lão chầm chậm đọc lên những văn tự cổ xưa này, trên mặt cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ.

“Vậy là có ý gì?” Tiêu Viêm nhíu mày nhìn những văn tự trước mắt. Hắn không hiểu ý nghĩa trong đó lắm.

Dược lão thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “’Song nguyệt đồng hiện, cửu tinh liên thể’ là một kỳ cảnh do thiên địa tạo nên. Nhưng kỳ cảnh này chỉ ngàn năm mới xuất hiện một lần. ‘Thiên địa triều tịch’ có lẽ là thứ do kỳ cảnh này dẫn phát ra. Con nên hiểu, khi thiên địa triều tịch xuất hiện thì có lẽ Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng sẽ hàng thế…”

Tiêu Viêm ngẩn người, lập tức nói: “Ngàn năm mới có một lần? Vậy chẳng phải là hoàn toàn không có cơ hội sao?”

“Nếu tính thời gian thì lần thiên địa triều tịch trước là chín trăm chín bảy năm trước. Nói cách khác, chúng ta còn ba năm!” Dược lão lắc lắc đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy cũng tốt, Tịnh Liên Yêu Hỏa quá cường đại. Đừng nói con, cho dù là ta cũng không thể hàng phục được nó. Nếu cứ cường hành thì chỉ sợ sẽ bị nó phản phệ. Ba năm này, coi như cho con có một khoảng thời gian đầy đủ để tăng thêm thực lực.”

“Trong ba năm này, con phải đạt tới cảnh giới Đấu Thánh, nếu không cho dù Yêu Hỏa hàng thế thì cũng chỉ có nước đứng nhìn mà thôi…”

“Ài, vất vả nhiều năm như vậy mà chỉ lấy được cái tin tức này…” Tiêu Viêm cười khổ một tiếng. Dựa theo những điều viết trên này, đến lúc Yêu Hỏa hàng thế thì sợ rằng ai cũng sẽ có cơ hội để hàng phục nó, vậy còn cần tấm cổ đồ này làm gì?

Dược lão xoa xoa tay, nếu nghĩ như vậy thì đúng là có một chút oan uổng thật.

“Ài…”

Tiêu Viêm thở dài chán nản một hơi, nhìn thoáng qua tấm cổ đồ vẫn không chút sứt mẻ đang nằm trong hỏa diễm kia. Bàn tay vươn ra định thu nó về, nhưng ngay khoảnh khắc tay hắn chạm vào cổ đồ, đóa yêu liên trên cổ đồ lại chợt động đậy như một vật sống, đột ngột hóa thành điện mang chui thẳng vào giữa mi tâm của Tiêu Viêm.

Biến cố đột nhiên này cũng làm cho Dược lão bên cạnh sắc mặt đại biến!

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1395