Chương 1336: Tiến Vào Thiên Mộ


Cánh cửa không gian đứng sừng sững trong trời đất, khí tức xa xưa kia phủ xuống, làm linh hồn của tất cả mọi người đều lâm vào rung động.

“Các vị, quy củ tiến vào Thiên Mộ, chắc các người cũng biết. Mỗi một tộc chỉ có hai vị trí, tuyệt đối không thể nhiều hơn.” Thân ảnh già nua của Thông Huyền trưởng lão xuất hiện trên bầu trời, đảo mắt nhìn những thân ảnh kia, thản nhiên nói.

Nghe được lời hắn, tất cả mọi người đều khẽ gật đầu. Quy định tiến vào Thiên Mộ trước nay đã vậy, mỗi tộc hai vị trí, vẫn duy trì đến bây giờ. Dù vậy, chỉ có Cổ tộc canh giữ Thiên Mộ nên được ưu tiên hơn, ví như lúc này, bọn họ có năm vị trí tiến vào Thiên Mộ. Loại ưu đãi này, làm các tộc khác không thể không đỏ mắt.

“Tiêu Viêm ca ca, nếu đi riêng lẻ thì sẽ bị tùy cơ truyền tống đến những nơi khác nhau. Vì vậy, chúng ta cùng vào đi.” Huân Nhi quay đầu lại, mỉm cười nói với Tiêu Viêm.

“Ừm…” Tiêu Viêm gật gật đầu, hắn rất xa lạ với Thiên Mộ. Có Huân Nhi đồng hành, tất nhiên sẽ giảm được rất nhiều rắc rối không cần thiết.

“Oanh long long!”

Khi Tiêu Viêm gật đầu, trên bầu trời, cánh cửa cổ xưa bên trong vết rách không gian bỗng bộc phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Hai cánh cửa từ từ tách ra, tạo thành một khe hở. Ánh sáng chói mắt bùng phát ra từ trong đó, chiếu rọi trên mảnh trời đất này.

“Nếu đã phân phối vị trí, vậy thì chuẩn bị tiến vào Thiên Mộ đi. Nhớ kỹ, các ngươi chỉ được ở trong Thiên Mộ ba năm, ba năm sau, Thiên Mộ sẽ tự động đá các ngươi ra…” Nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra kia, Thông Huyền trưởng lão lại trầm giọng nhắc nhở.

“Ba năm, đó chính là nửa năm ở bên ngoài.” Tiêu Viêm hơi trầm ngâm một chút. Đây là một cơ hội rất lớn, Thiên Mộ này vốn đã là một nơi lịch lãm tuyệt vời, lại thêm thời gian còn quái dị như vậy nữa. Nếu tu luyện trong đó ba năm, thực lực của Tiêu Viêm chắc chắn sẽ có một bước tăng vọt rất lớn.

“Ầm!”

Trên bầu trời, cánh cửa càng lúc càng rộng mở, sau cùng, nó đã lớn chừng mười trượng. Khí tức viễn cổ nồng đậm như sương mù không ngừng cuồn cuồn bay ra từ bên trong.

“Xuy!”

Tùy theo cánh cửa cổ xưa kia mở rộng, trong rừng núi đột nhiên vang lên vài tiếng xé gió. Bốn đạo thân ảnh xẹt qua bầu trời như chớp giật, sau đó lao vào cánh cửa kia trong những ánh mắt soi mói của mọi người.

“Cổ tộc Cổ Chân cũng tiến vào?” Nhìn bốn đạo thân ảnh kia, Tiêu Viêm hơi sửng sốt. Người đầu lĩnh kia đúng là nam tử áo xanh có thực lực rất mạnh mà ngày đó Tiêu Viêm đã cảm thấy. Phía sau hắn, còn có một vị nam tử mặc áo bào màu bạc và một nam tử có hình thể rất cường tráng. Đương nhiên, điều làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc nhất chính là đạo thân ảnh phía cuối, đó chính là Cổ Chân.

“Cổ Yêu không tiến vào Thiên Mộ, hắn còn đang bế quan. Vì vậy, các trưởng lão để cho Cổ Chân thay thế hắn.” Huân Nhi nhẹ giọng nói: “Xem ra, lần thất bại này, gây cho hắn đả kích rất lớn.”

“Nếu ngay cả thất bại như vậy đều không thể thừa nhận, vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn dừng bước ở đây…” Tiêu Viêm lắc nhẹ đầu. Khi giao thủ với người khác, hắn chưa bao giờ vì thất bại mà suy sụp. Ngược lại, đối thủ càng mạnh lại càng kích thích quyết tâm chiến thắng của hắn.

Tâm tính như Cổ Yêu, muốn đột phá Đấu Tôn, đạt tới Đấu Thánh là cực kỳ khó khăn. Vả lại, nếu so sánh với Cổ Chân, Tiêu Viêm cảm thấy thành tựu của người sau sẽ cao hơn. Tuy thiên phú của Cổ Chân không được như Cổ Yêu, nhưng tính cách của hắn lại đạm bạc trầm ổn nhất trong những thanh niên mà Tiêu Viêm gặp những năm gần đây.

Tính cách trầm ổn, bất động như núi, thường thường sẽ làm cho hắn có một bản năng sinh tồn cực kỳ ngoan cường.

Huân Nhi gật gật đầu, chợt duyên dáng cười nói: “Chúng ta cũng khởi hành chứ?”

Tiêu Viêm cũng gật đầu một cái, sau đó xoay người lại nhìn mấy người Tiểu Y Tiên, cười nói: “Thời gian đi vào Thiên Mộ lần này chắc sẽ tương đối dài, nếu có việc gì, mọi người có thể về Tinh Vẫn các trước.”

"Cẩn thận một chút…"

Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu, dịu dàng nhắc nhở.

Tiêu Viêm cười cười, sau đó liếc nhìn Huân Nhi bên cạnh, thân hình mạnh triển động, hóa thành hai đạo quang ảnh, đồng thời lao về phía cánh cửa cổ xưa kia, sau đó tan biến trong vầng sáng chói mắt. Mà sau hai người Tiêu Viêm, tộc nhân của các tộc còn lại cũng lục tục động thân, hóa thành nhiều đạo lưu quang lướt về phía cánh cửa.

Khi thân ảnh cuối cùng tiến vào, cánh cửa cổ xưa kia cũng kịch liệt dao động một trận. Trong ánh mắt chăm chú của những người ở đây, từ từ mờ đi, rồi cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.

Sương mù mờ mịt, ngẫu nhiên lại có ánh lửa quỷ dị chợt lóe ở phía xa. Sự yên tĩnh chết chóc bao phủ cả vùng đất xa lạ này.

“Xuy!”

Trên vùng đất yên tĩnh, không gian đột nhiên vặn vẹo, chợt hai đạo thân ảnh chậm rãi lao ra từ không gian. Khi vừa xuất hiện, đấu khí trên người cả hai đều vận chuyển cùng lúc, ánh mắt cẩn thận đảo qua xung quanh.

“Đây chính là Thiên Mộ?”

Khi không phát hiện ra biến cố gì, Tiêu Viêm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt đảo qua bốn phía, hỏi.

“Ừm.” Huân Nhi mỉm cười gật đầu. Xem ra tất cả người tiến vào đều bị truyền tống đến các nơi khác nhau. Diện tích của Thiên Mộ này lại cực kỳ rộng lớn, về phần có gặp nhau hay không, ai cũng không đoán trước được.

“Năng lượng cực kỳ nồng đậm, còn mạnh hơn cả Cổ giới nữa.” Tiêu Viêm đưa tay bắt lấy khí thể mờ ảo trước mặt. Hắn kinh ngạc phát hiện, trong những khí thể này đều ẩn chứa năng lượng cực kỳ nồng đậm. Thêm nữa, độ tinh thuần của những năng lượng này đều vượt xa dự liệu của hắn.

Huân Nhi thản nhiên cười, hơi nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Viêm, hỏi: “Tiêu Viêm ca ca, huynh tính đến tầng mấy?”

“Nếu có thể, ta muốn đến mộ phủ của Tiêu Huyền tổ tiên, cũng chính là tầng thứ ba. Nhưng vì ở đó quá nguy hiểm. mà giờ cũng chưa vội lắm, dù sao chúng ta cũng có ba năm.” Tiêu Viêm trầm ngâm một chút rồi đáp.

Đối với câu trả lời của Tiêu Viêm, Huân Nhi cũng không quá bất ngờ. Nàng biết tính cách của hắn, nếu đã tới nơi này thì đương nhiên sẽ không dễ bỏ qua mộ phủ của Tiêu Huyền.

“Đi thôi, Thiên Mộ rất lớn, chúng ta đến tầng thứ hai đã. Dựa theo dự kiến của muội, phải mất chừng bốn tháng. Trong Thiên Mộ, vì năng lượng uy áp nên không thể phi hành lâu được. Bởi vậy, phần lớn thời gian chúng ta cũng chỉ có thể chạy đi.” Huân Nhi mỉm cười, nhìn Tiêu Viêm nói: “Khi đến lối vào tầng thứ hai, có lẽ Tiêu Viêm ca ca cũng sẽ đạt tới Ngũ tinh Đấu Tôn đỉnh phong, nếu may mắn, không chừng còn có thể đạt tới Lục tinh…”

“Hả? Nhanh vậy sao?” Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi lại.

Huân Nhi cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn làn sương mù lất phất xung quanh, ngọc thủ chậm rãi đưa lên, sau đó đột nhiên nắm chặt lại.

Theo đó, một mảnh năng lượng nhanh chóng ngưng tụ thành hình. Trong nháy mắt, sương mù xung quanh bàn tay Huân Nhi đều biến mất, một thân thể hư ảo chậm rãi xuất hiện trong mắt Tiêu Viêm.

“Đây là… Năng lượng thể?”

Nhìn thân ảnh hư ảo này, Tiêu Viêm ngẩn ra. Hắn cư nhiên không có một chút cảm giác nào khi thứ này tới gần.

“Ừm, chúng có thể mượn năng lượng sương mù để ẩn nấp, lặng lẽ tới gần chúng ta và phát động công kích.” Huân Nhi mỉm cười gật đầu, búng tay một cái, đạo thân ảnh hư ảo kia chợt vặn vẹo rồi nổ tung ra. Một đạo lưu quang lớn chừng ngón cái cũng nhanh chóng lướt về phía Huân Nhi, cuối cùng bị tay kia của nàng bắt lấy.

“Đây là năng lượng hạch, chứa đựng năng lượng cực kỳ tinh thuần, cũng chính là vật đại bổ mà chúng ta hay nói.” Huân Nhi xòe tay ra, một tinh thể hình thoi lớn chừng ngón cái xuất hiện. Một chút ánh huỳnh quang lóe lên, kèm theo đó, năng lượng dạng sương mù nồng đậm cũng tràn ngập ra từ bên trong.

“Bình thường, năng lượng trong Thiên Mộ chia làm chín cấp độ… Cái trong tay muội này, nhiều nhất cũng chỉ là cấp hai mà thôi, không tính là tốt. Những năng lượng hạch cấp độ cao đều ở cuối tầng một và hai tầng tiếp theo. Tiêu Viêm ca ca, huynh thử trước đi, chỉ cần nắm nó trong tay, vận chuyển công pháp hấp thu là được.” Nói xong, Huân Nhi búng tay, đem năng lượng hạch bắn về phía Tiêu Viêm.

Đưa tay đón lấy năng lượng hạch, Tiêu Viêm có chút tò mò xem xét nó một chút, sau đó dựa theo lời Huân Nhi nói, đem năng lượng hạch cầm trong tay, vận chuyển công pháp.

Mà nương theo Phần Quyết vận chuyển, trong lòng bàn tay Tiêu Viêm chợt lạnh. Lập tức, hắn kinh ngạc cả giác được, từng luồng năng lượng tinh thuần ôn hòa trào vào cơ thể giống như thủy triều lên. Vả lại, thứ làm hắn kinh hỉ nhất chính là những năng lượng này không cần luyện hóa nhiều, chỉ cần đi quanh kinh mạch một vòng, đã từ từ tan vào trong tứ chi, da thịt, cốt cách…

Dưới loại thẩm thấu này, Tiêu Viêm thậm chí còn cảm thấy được lực lượng trong cơ thể mình dần tăng lên.

“Hô, thật thần kỳ, hấp thu còn dễ hơn đan dược nữa. Khó trách ngay cả các siêu cấp thế lực như Cổ tộc, Hồn tộc đều coi trọng việc này đến vậy…”

Khi luồng năng lượng cuối cùng tiến vào cơ thể, Tiêu Viêm xòe tay ra, viên năng lượng hạch kia đã hóa thành bột phấn. Khuôn mặt hắn hiện lên chút kinh ngạc, nếu loại năng lượng hạch này có được không quá khó khăn, thì việc trong bốn tháng hắn tiến vào Lục tinh Đấu Tôn cũng không phải chuyện không thể!

Thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Tiêu Viêm, Huân Nhi cũng mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, mũi chân điểm nhẹ xuống mặt đất một cái, thân thể mềm mại tao nhã như hồ điệp, lướt nhanh về phía trước. Tiếng cười thanh thúy đáng yêu cũng nhẹ nhàng truyền ra.

“Đi thôi, Tiêu Viêm ca ca, xem thử trong ba năm này, chúng ta có thể lấy được bao nhiêu năng lượng hạch?”

Tiêu Viêm cười cười, bước chân về phía trước, nhanh chóng đuổi kịp. Hắn cũng rất tò mò, ở trong này ba năm, có thể làm hắn mạnh tới mức nào?

-o0o-

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1336